Nhưng rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ đơn thuần của nàng. Tình cảm giữa Bảo Âm và3 Đông Phương Thanh Huyền sâu đến mức khiến nàng phải ghen tị. Đây là con gá2i của nàng, sao lại không thân thiết với mẹ ruột chứ?
Lúc trước, vì0 không muốn làm sâu sắc thêm sự mâu thuẫn giữa mình với Triệu Tôn nên nàng 0không muốn con gái tiếp tục nhắc đến Đông Phương Thanh Huyền, nhưng nay thấ3y con gái đã đau lòng đến mức này, hai hàng nước mắt lăn dài, trong lòng nàng đau đớn, cảm thấy không nỡ.
“Được rồi được rồi, Bảo Âm nhà ta không khóc nữa nào!”
Nàng bế Bảo Âm đang nghẹn ngào dậy, nhìn Tinh Lam, ra hiệu cho nàng ta phối hợp cùng mình, sau đó vừa đi về phía lều vừa bịa chuyện kể cho con gái nghe.
“Vừa rồi nương đùa với con thôi, A Mộc Cổ Lang thích Bảo Âm nhất, đúng là A Mộc Cổ Lang đã đến đây, khi A Mộc Cổ Lang đến thăm thì Bảo Âm đã ngủ say rồi, ngủ mãi không dậy… A Mộc Cổ Lang không nỡ gọi con dậy, lại có nhiều việc quan trọng phải làm, không thể đợi Bảo Âm mãi được. Bởi vậy cho nên A Mộc Cổ Lang nhờ nương nói với con, nói Bảo Âm phải nghe lời, đợi con…”
Nói đến đây, nàng nghiêng đầu nhìn đôi mắt to ướt át của Bảo Âm, dáng vẻ như muốn nghe tiếp phần sau, nàng mỉm cười, giơ một tay ra, đưa lên so ngang trán mình, cười tủm tỉm nói: “Đợi Bảo Âm lớn lên cao bằng này, A Mộc Cổ Lang sẽ đến thăm con.”
“Có thật vậy không?” Bảo Âm nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, lén nhìn trộm nàng.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Không gạt con chứ?”
“Nương đã nói dối bao giờ đâu?”
Thấy nàng nghiêm trang nói dối rằng mình không nói dối, Tinh Lam vội vàng tiến lên.
“Đúng vậy, tiểu quận chúa, khi A Mộc Cổ Lang nói với vương phi, nô tỳ cũng có nghe thấy.”
Lời của một người nói sẽ có người nghi ngờ. Nhưng lời hai người thì càng thêm sức thuyết phục.
Bảo Âm vốn dĩ vẫn còn nhỏ, đâu suy nghĩ quá sâu xa được như thế? Thấy Tinh Lam nói chắc như đinh đóng cột, cô bé liền tin ngay, trong đôi mắt hơi đỏ lóe qua một tia sáng vui sướng, cái miệng nhỏ đang bĩu ra lại mỉm cười, đôi tay nhỏ vươn ra liền ôm chặt cổ Hạ Sơ Thất, hôn chụt một cái lên mặt nàng.
“Nương, con muốn mau lớn cơ…”
“Ừm.” Hạ Sơ Thất thở phào nhẹ nhõm.
“Đợi khi nào Bảo Âm cao bằng nương, dù A Mộc Cổ Lang không đến tìm Bảo Âm, thì Bảo Âm cũng đi tìm A Mộc Cổ Lang!”
“…”
Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ nhìn con gái đưa ra lời thề son sắt, bỗng thấy chột dạ, chợt nhớ tới trò đùa hai năm trước với Đông Phương Thanh Huyền. Lúc đó, nàng từng nói đùa rằng sau này nàng sẽ gả con gái cho hắn ta… nay trời xui đất khiến thế nào, sau khi Bảo Âm ra đời được hắn nuôi dưỡng hai năm lại nảy sinh thứ tình cảm này, chẳng lẽ nói đùa lại thành thật sao?
Tim gan nàng bỗng nhiên lạnh ngắt.
Mối nghiệt duyên đó, nói đùa thôi thì được, nếu thành thật thì không vui nổi nữa.
“Nương, Bảo Âm nói không đúng sao?” Bảo Âm nhìn gương mặt lúc tối lúc sáng của nàng, ngửa gương mặt nhỏ nhắn lên.
Hạ Sơ Thất hoàn hồn lại, bật cười một tiếng, thầm cười nhạo nỗi lo lắng vớ vẩn của mình.
Bảo Âm của nàng mới chỉ có hai tuổi.
Một đứa trẻ mới chỉ hai tuổi, ký ức rồi cũng sẽ mờ dần đi.
Qua một thời gian nữa, có lẽ cô bé sẽ quên mất, đến A Mộc Cổ Lang là ai cũng không còn nhớ nữa.
Trở về thôn Dát Tra, đoàn “thương đội” của họ bắt đầu chuẩn bị trở về.
Lần này đến núi Âm Sơn, thời gian họ ở lại không hề ngắn. Trong mấy ngày này, chuyện của Nam Yến phát triển ngày càng nghiêm trọng hơn. Một ngày trước khi họ đi vào hoàng lăng Âm Sơn, Triệu Tôn mới nhận được tin Triệu Miên Trạch đã phái ba mươi vạn đại quân đến Liêu Đông ngăn chặn Lý Lương Ký, đang chia binh thành ba lộ tiến đến phủ Bắc Bình, chỉ ít ngày nữa sẽ đến nơi. Còn ý muốn triệt phiên của Triệu Miên Trạch càng tăng lên không ít sau sự rơi rụng của các phiên vương. Thiên hạ ngày nay, trong mắt hắn ta chỉ có một cái gai duy nhất chính là Triệu Tôn.
Hắn ta sẽ không nhân cơ hội này đưa binh tới phủ Bắc Bình làm khó dễ cho Triệu Tôn chứ?
Không ai dám bảo đảm hắn ta sẽ không làm như vậy, còn đây cũng là tiêu điểm người toàn thiên hạ đều đang quan tâm.
Phải biết rằng, Lý Lương Ký đã vì chịu áp lực của nước Cao Thương mà quy thuận Đại Yến. Nay hắn ta đột nhiên làm khó Đại Yến, còn gây hấn với Cao Thương… quả thực không thể tin được. Không ai lại để cho mình hai mặt thù địch, hành vi của hắn ta chẳng khác nào tự mình diệt mình. Lý Lương Ký không ngốc, ai mà biết được hành vi đó có phải do Triệu Miên Trạch bày mưu tính kế hay không?
Tâm tư của đế vương không dễ đoán, giang sơn trước mặt, không có chuyện gì là chuyện nhỏ.
Sơn vũ dục lai… phong dĩ mãn lâu*.
(*) Nguyên văn là “Sơn vũ dục lai phong mãn lâu”, câu thơ trong bài Hàm Dương thành đông lâu, chỉ những hiện tượng và bầu không khí trước khi xảy ra những sự thay đổi trọng đại, thường chỉ bầu không khí căng thẳng trước khi xảy ra xung đột hoặc chiến tranh.
Cuộc sống của đám dân du mục thôn Dát Tra vẫn buồn tẻ như thế. Nhưng trong “thương đội” Nam Yến, bầu không khí đã bắt đầu trở nên nặng nề. Từ khi trở về, Triệu Tôn vẫn bận rộn liên tục, chưa từng trở về lều thăm Hạ Sơ Thất dù chỉ là một chốc lát, thậm chí ngay cả Bảo Âm cũng không về liếc mắt lấy một cái.
Hạ Sơ Thất biết rằng trong lòng hắn vẫn còn đang có chông chênh.
Bữa cơm tối nay là do Hạ Sơ Thất đích thân xuống bếp. Để lấy lòng trượng phu và nữ nhi, nàng hao tâm tổn trí làm một bàn đồ ăn, kết quả Triệu Tôn chỉ cho Trần Cảnh đến báo rằng hắn còn có chuyện phải sắp xếp, sẽ ăn cùng các tráng sĩ trong lều trướng lớn, buổi tối sẽ không về nữa.
Hắn muốn ở riêng sao?
Hạ Sơ Thất nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ còn lại sự bất lực.
Mấy năm nay, hai người đã quen thuộc với nhau như tay trái với tay phải, sao nàng không hiểu được tâm tư Triệu Thập Cửu chứ?
Thấy ánh mắt hấp háy và giọng điệu quanh co của Trần Cảnh, nàng mỉm cười, không nói nhiều thêm, phất tay ra hiệu cho y ra ngoài.
Nhưng nàng cũng khéo léo tung ra đòn sát thủ của nàng – sai Tinh Lam đi thăm dò tin tức.
Kết quả không ngờ là cả mỹ nhân kế cũng không có tác dụng.
Trần Cảnh trung thành tuyệt đối với Triệu Tôn.
Y chỉ nói với Tinh Lam rằng điện hạ không sao cả, đúng là đang bận nên không đi được.
Đàn ông lấy đại cục làm trọng, Hạ Sơ Thất hiểu chứ. Sau khi xác định chắc chắn không phải là Tinh Lam bị Trần Cảnh dùng “mỹ nam kế” ngược lại, nàng cho cơm canh vào hộp đựng thức ăn rồi sai Trịnh Nhị Bảo dẫn Bảo Âm đi đưa đến cho Triệu Tôn.
Chừng một tuần trà, Trịnh Nhị Bảo lại đưa Bảo Âm về.
Trịnh Nhị Bảo không nói lời nào, không dám ngẩng đầu lên nhìn nàng, cũng không dám nói gì cả.
May mà Bảo Âm nay đã là chiếc áo bông nhỏ thân thiết của nàng. Bảo Âm nói: Cha bế cô bé ngồi lên đùi, cha còn thơm lên mặt cô bé, cha còn cầm tay cô bé, cha còn đút cơm cho cô bé ăn, cha còn hỏi chuyện cô bé nữa.
Nhưng cha mà cô bé nói đến không hề nhắc đến nương của cô bé dù chỉ là một câu.