Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

“Có chuyện gì?”

Đôi mắt lạnh lùng của Triệu Tôn liếc nhìn nàn3g, sắc mặt hắn nặng nề, không thể đoán được tâm trạng.

Thân 2thể Hạ Sơ Thất cứng ngắc, liếc mắt nhìn Cáp Tát Nhĩ đang ngồi bên cạ0nh hắn rồi mỉm cười.

“Nghe nói hôm nay biểu tỷ phu* tới Dát 0Tra, ta hái được chút rau dại và nấm rất tươi ngon ở bờ sông, làm đư3ợc khá nhiều bánh chẻo, mời biểu tỷ phu nếm thử trước.”

(*) Chồng của chị họ.

Nàng gọi biểu tỷ phu rất ngọt, đây cũng là qua một hồi cân nhắc cẩn thận.

Địa vị của Cáp Tát Nhĩ ở Bắc Địch hôm nay hoàn toàn khác với hai năm trước. Hôm nay, Triệu Tôn hai mặt thụ địch, nếu nàng có thể mượn quan hệ với Cáp Tát Nhĩ thì cũng có thể tạm thời giảm bớt cục diện căng thẳng hiện giờ của Bắc Địch và Triệu Tôn. Ở một góc độ khác, những lời này cũng là để tránh cho bản thân nàng trong lúc bị Triệu Tôn lạnh nhạt mà mất đi sự tôn nghiêm sau cùng.

Quả nhiên, tiếng “biểu tỷ phu” vừa ra khỏi miệng đã chọc cười Cáp Tát Nhĩ.

Y vốn đang trưng ra vẻ mặt lạnh lùng cứng nhắc liền trở nên vô cùng tao nhã.

“Biểu muội có lòng, đã lâu không gặp, ta còn chưa tặng lễ vật cho muội mà lại phiền muội phải quan tâm rồi.”

“Xem huynh nói gì kìa? Đều là người một nhà, hà tất phải nói như vậy chứ?” Hạ Sơ Thất tự nhiên hào phóng thi lễ với y, sau đó không thèm nhìn sắc mặt của Triệu Tôn mà trực tiếp đặt hộp bánh chẻo lên trên bàn của Cáp Tát Nhĩ, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu không gặp, đúng lúc huynh tới đây nên mới cố ý làm riêng món này. Để ta thay biểu tỷ chiêu đãi huynh.”

Nàng vừa kéo quan hệ, vừa cấp phúc lợi cho Cáp Tát Nhĩ, dứt lời còn kéo bàn tay của Tiểu Bảo Âm, nhiệt tình nói, “Bảo Âm, đây là biểu di phụ* của con! Mau chào người đi.”

(*) Chồng của bác gái.

Tiểu Bảo Âm khẽ nghiêng đầu, giống như cố ý chọc giận cha mình nên cô bé không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ mở miệng chào Cáp Tát Nhĩ một câu cực ngọt, “Chào biểu di phụ, biểu di phụ... trông người ngầu quá đi mất!”

Cả ngày đi theo bên cạnh Hạ Sơ Thất, ngay cả câu “ngầu quá” bé con cũng học được rồi.

Con gái ngoan ngoãn như vậy, đương nhiên người làm mẹ như nàng vui vẻ đến mức cười ha hả không ngừng rồi.

Nhưng vị Tấn vương điện hạ nào đó ngồi bên cạnh đang bị cả đám lạnh nhạt thì gương mặt còn đen hơn đít nồi.

Nhất là khi Hạ Sơ Thất mở nắp hộp đựng thức ăn ra, bên trong là bát đựng đầy những chiếc bánh chẻo, lúc nàng bưng tới trước mặt Cáp Tát Nhĩ... vừa ngửi hương vị thôi mà móng vuốt trong lòng hắn đã vươn tới tận cổ họng luôn rồi.

Bánh chẻo nóng hầm hập, cộng thêm cô gái đang cười tủm tỉm, Cáp Tát Nhĩ nhìn tình cảnh trước mặt mình mà chợt cảm thấy quanh thân được phủ một tầng áp lực vô hình.

Bên cạnh y, Triệu Tôn vẫn ngồi nghiêm chỉnh, cánh tay và khuỷu tay đều đặt trên bàn, một tay khẽ nâng chén trà lên thổi nhẹ, giống như không hề thấy tình hình bên này, nhưng dựa vào trực giác của đàn ông, y có thể cảm nhận rõ ràng rằng hôm nay không phải mình được ăn bánh chẻo mà là ăn cái trừng mắt của hắn.

Lưng đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, Cáp Tát Nhĩ liếc nhìn về phía Triệu Tôn, vươn tay đẩy bát bánh chẻo đầy ắp về phía giữa hai người.

“Tấn vương điện hạ, ngài cũng nếm thử đi.”

“Biểu tỷ phu!” Hạ Sơ Thất híp mắt, không đợi Triệu Tôn hé răng đáp lời liền cướp lại, bát bánh chẻo lại một lần nữa được chuyển tới trước mặt Cáp Tát Nhĩ, “Bánh chẻo này là ta cố ý làm cho huynh đấy, ngay cả Bảo Âm nhà chúng ta cũng góp sức... Huynh làm thế là không chịu nể mặt chúng ta rồi.”

Nể mặt ư? Cáp Tát Nhĩ nghĩ nếu mình cứ thế mà thưởng thức thì mặt mình rất có thể sẽ bị đôi mắt như dao kia của Triệu Tôn xuyên thủng luôn ấy chứ. Y cười ha ha, nhìn ra được vợ chồng này đang ngầm đấu đá với nhau, bèn “ba phải” nói:

“Cổ nhân vẫn nói, vui một mình không bằng mọi người đều vui, đồ tốt thế này thì phải chia ra thì mọi người mới có thể đều được cảm nhận mùi vị của nó chứ...”

“... Vậy thì nghe theo biểu tỷ phu vậy.” Hạ Sơ Thất giống như khó xử cân nhắc một hồi rồi nhẹ nhàng cười, lại nói một cách cực kì “hào phóng”, “Nếu điện hạ không ghét bỏ thì cũng ăn vài miếng nhé?”

Hai hàm răng của Triệu Tôn bị nghiến đến ê cả ra.

Hai người bọn họ là vợ chồng, là “người một nhà” chung một chăn, nàng tỉ mỉ nấu nướng như vậy lẽ ra phải đưa hắn ăn trước mới đúng chứ… Sao giờ hắn muốn ăn bánh chẻo còn phải hưởng ké hào quang của Cáp Tát Nhĩ vậy?

Cổ họng hắn nghẹn lại như mắc một ngụm máu, bánh chẻo mà Triệu Tôn được Hạ Sơ Thất “bố thí” cho thế này, làm sao hắn có thể nuốt trôi được chứ?

Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng bằng ánh mắt không mấy vui vẻ.

“Bổn vương không đói. Không cần.”

Dứt lời, hắn nhìn sang phía Cáp Tát Nhĩ, thản nhiên nói: “Mời thái tử điện hạ từ từ dùng bữa.”

“Vậy bổn cung cung kính không bằng tuân mệnh?”

Cáp Tát Nhĩ chối không được, chỉ có thể vô tội nâng bát bánh chẻo lên, nhìn lớp vỏ mỏng, trắng nõn mà trong suốt, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy ngon miệng, quả thật rất thơm ngon.

Hạ Sơ Thất ngồi xuống, đẩy bát nước chấm tới trước mặt y.

“Biểu tỷ phu, bánh chẻo phải chấm thêm nước chấm này nữa ăn mới ngon.”

“Ừ.” Cảm nhận được ánh mắt lạnh buốt của Triệu Tôn, Cáp Tát Nhĩ vô tội thở dài, gắp bánh chẻo cho vào trong miệng, “ực” một tiếng, không biết phải cắn thế nào, cứ thế mà nuốt xuống.

“Cẩn thận nóng...” Hạ Sơ Thất vội vàng đưa một chiếc khăn qua.

“Hừ!” Triệu Tôn thấy thế thì hừ lạnh một tiếng như có như không.

Đây là tạo nghiệt gì chứ? Lạnh lùng cao ngạo cho ai xem hả? Hạ Sơ Thất và Triệu Tôn ở bên nhau lâu như vậy rồi, tuy nói hiện giờ cả hai đang hục hặc cãi nhau, nhưng sao nàng không biết tính tình của hắn chứ? Rõ ràng là đang khó chịu mà vẫn còn giả vờ không thèm để ý.

Nghĩ tới cách ứng phó đáng ghét suốt hai ngày qua của hắn, lửa giận trong lòng nàng không hề giảm đi, nàng nhìn Cáp Tát Nhĩ, cười càng thêm thoải mái, giọng nói cũng vô cùng thân thiết, giống như tùy ý nói chuyện nhà mà thở dài than thở:

“Người ta nói phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì thân ai nấy chạy. Trải qua chuyện này, ta rốt cuộc cũng hiểu được, chỉ có huyết thống tình thân mới là vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, giống như ta và biểu tỷ, dù cho bao nhiêu năm không gặp nhau thì khi gặp lại vẫn là người thân, là máu mủ. Còn về phần phu thê thì...”

Nàng kéo dài giọng, ý muốn tìm đồng minh cho mình.

Nhưng Cáp Tát Nhĩ lại chỉ có thể cười ha hả, từ chối cho ý kiến.

Ánh mắt của Hạ Sơ Thất quét về phía Triệu Tôn, nhưng khi hắn nhìn qua thì lại nghiêng đầu quay đi, không nhìn thẳng vào mắt hắn mà chỉ cười lạnh chế giễu.

“Một ngày nào đó gà bay trứng vỡ… thì cũng chỉ như người xa lạ.”

Triệu Tôn đen mặt, lạnh lẽo như sắp kết thành băng.

“Biểu muội nói đùa rồi.” Cáp Tát Nhĩ đau đầu nói.

Thân phận của y hôm nay vô cùng gượng gạo. Một mặt, y tới đây đàm phán trên cương vị thái tử gia. Mặt khác, y cũng rất vui vẻ đóng vai biểu tỷ phu của Hạ Sơ Thất. Nhưng hôm nay, lúc y ngồi giữa hai vợ chồng bọn họ, thuận trái không được mà phải cũng không xong, y ăn bát bánh chẻo chẳng khác nào Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm hình người, căn bản không hề trải nghiệm được chút hương vị nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui