Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Nhưng hôm nay, Triệu Tôn lại nói... hắn không đánh ư?

“Thiên Lộc, thúc n3ói đùa đấy à? Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà thúc còn muốn ngồi chờ chết sao?”

Triệu Tôn chỉ uống trà, không trả lời.

Cười nhẹ một tiếng, Nguyên 0Hữu trầm giọng nói, “Tam Điều.”

Một gã tùy tùng cúi đầu đi vào, chắp ta0y kính cẩn nghe dặn dò, “Tiểu công gia.”

Nguyên Hữu nheo mắt, bĩu môi n3hìn Triệu Tôn.

“Đưa đồ cho Tấn vương xem.”

“Vâng.” Tam Điều cụp mắt đáp lời, hai tay cẩn thận dâng lên một cái hộp gấm. Trong hộp gấm là một thánh chỉ vàng óng.

Thấy Triệu Tôn vẫn không nhúc nhích, hiển nhiên không có ý muốn cầm lấy thánh chỉ, Tam Điều khẩn trương nhìn Nguyên Hữu, nhận được chỉ lệnh của hắn ta, Tam Điều lại nuốt nước bọt lần nữa, mở thánh chỉ ra, chìa tới trước mặt Triệu Tôn, kiên trì nói, “Xin điện hạ xem qua.”

Triệu Tôn liếc mắt nhìn qua thánh chỉ.

“Bảo ngươi đi trị thủy, chẳng phải rất tốt sao?”

Cái gì? Nguyên Hữu đứng bật dậy khỏi ghế, trợn mắt nhìn.

“Thiên Lộc, đầu óc thúc bị cháy hỏng rồi à?”

Triệu Tôn mím chặt môi, không để ý tới hắn ta.

Nguyên Hữu tức giận, cắn răng trừng mắt với Triệu Tôn, “Xem ra là hỏng thật rồi. Không được, ta phải gọi biểu muội vào chữa cho thúc mới được!”

Chớ trách Nguyên Hữu tức giận, mà quả thực là thánh chỉ kia quá quan trọng.

Trên thánh chỉ, Triệu Miên Trạch nói rất thản nhiên. Hắn ta nói Nguyên Hữu phòng thủ biên quan lạnh lẽo đã được hai năm, vô cùng tịch mịch, giờ đây cho phép hắn ta được hồi kinh báo cáo công tác, thuận tiện tìm người môn đăng hộ đối thành gia lập nghiệp. Nhưng đúng lúc hè về, vùng Giang Hoài lại gặp lũ lụt nghiêm trọng, bảo hắn ta từ Sơn Hải Quan lập tức tới Giang Hoài trị thủy, không cần về kinh.

Đại chiến sắp nổ ra, gió lửa sắp bùng lên, vậy mà Triệu Miên Trạch lại điều Nguyên Hữu đi trị thủy, ý đồ quá rõ ràng. Hắn ta đang muốn cô lập Triệu Tôn, không chỉ diệt trừ phụ tá đắc lực của hắn mà còn cắt sạch cả các ngón chân của hắn nữa.

Đại tướng quân vương có tài giỏi, đáng sợ cỡ nào, nhưng chỉ có một mình thì sao chiến thiên hạ được?

Triệu Miên Trạch tính toán như thế, nhưng Nguyên Hữu đã nhẫn nhịn gần hai năm nay rồi, sao có thể dễ dàng phục tùng như vậy được? Lúc ở Sơn Hải Quan, hắn ta mắng chửi người đưa thánh chỉ, còn hất văng thánh chỉ xuống đất. Ngay sau đó, hắn ta giao hết công việc trấn giữ cho tham tướng trong quân, dẫn theo một đội binh mã chạy thẳng tới Bắc Bình, đúng lúc gặp Bố chính sứ Bắc Bình Vương Trác Chi “mời” các quan lại của phủ Tấn vương đi.

Thấy tình hình này, Nguyên Hữu càng không nhẫn nhịn được, máu nóng xông lên tận não, chỉ cần Triệu Tôn giơ cao khẩu hiệu một cái là hắn ta sẽ đánh thẳng về kinh sư. Nhưng giờ lại thấy Triệu Tôn nhụt chí như thế, nghĩ cũng biết là hắn ta tức giận tới mức nào rồi.

Nhìn hắn ta thở phì phò định đi tìm Hạ Sơ Thất, Triệu Tôn day thái dương.

“Đi thì đi đi! Đến lúc trở về đừng trách ta không nhận ngươi.”

Còn dám đe dọa hắn ta? Nguyên Hữu khẽ “a” một tiếng, dừng chân lại.

Hắn ta quay đầu nhìn gương mặt lạnh lẽo của Triệu Tôn, nghiến răng nghiến lợi, “Ối chà, thúc mà cũng biết sợ cơ à? Không ngờ được là Tấn vương điện hạ oai phong lẫm liệt của chúng ta lại sợ một người phụ nữ cơ đấy. Thật đúng là khiến người ta phải cảm thán... Xem ra là cháu nghĩ đúng rồi. Sao lại bảo thúc đi đánh trận chứ? Thúc chẳng khác gì đám đàn bà, cháu nên bảo biểu muội mặc giáp ra trận, chấn hưng lại uy phong của Đại tướng quân vương một lần nữa mới đúng...”

Tên này như ăn phải thuốc nổ, nói một tràng những lời trào phúng.

Triệu Tôn vẫn không nói một lời.

Đợi Nguyên Hữu nói xong hết rồi, hắn mới phân phó Trịnh Nhị Bảo.

“Rót nước cho tiểu công gia đi.”

Trịnh Nhị Bảo làm theo, cậu ta thực sự không dám thở trước màn giằng co của hai người họ. Nguyên Hữu yên lặng một chút, hừ một tiếng rồi lại vòng trở về, tức giận ngồi xuống uống hết trà trong chén, nhìn ánh mắt lạnh như băng của Triệu Tôn, thở ra một hơi, cơn tức đã tiêu tan không ít.

“Nói đi!”

“Nói cái gì?” Triệu Tôn nhướng mi.

“Thúc nói thử xem.”

“Ngươi còn muốn uống nữa không?”

“...”

Nguyên Hữu trừng mắt với hắn..

Mệt cho hắn ta dõng dạc trần thuật dài dòng như thế, vậy mà người này lại chẳng để vào trong lòng? Không thể chịu nổi phản ứng lạnh nhạt của hắn trước vấn đề nghiêm túc như vậy, Nguyên Hữu đặt chén trà xuống bàn thật mạnh.

“Thiên Lộc à, Triệu Miên Trạch đang không ngừng ép sát, Bắc Địch và Ngột Lương Hãn lại như hổ rình mồi, Nam có hổ, Bắc có sói... Thúc thật sự vẫn nhịn nổi sao? Được, cho dù thúc có thể nhịn, nhưng trong mấy kẻ đó, nào có kẻ nào dễ bắt nạt đâu, có để yên cho thúc co đầu rụt cổ ở Bắc Bình đâu? Thúc phải hiểu nếu thúc không làm gì thì sẽ có kết quả như thế nào chứ? Bởi vì người ta là dao thớt, ta là thịt cá đấy!”

“Bình tĩnh.” Triệu Tôn dùng mắt ra hiệu cho Trịnh Nhị Bảo rót thêm nước cho hắn ta.

“Thiên Lộc!” Nguyên Hữu giận thật.

“Uống nước đi.” Giọng Triệu Tôn rất lạnh nhạt.

“...”

Nguyên Hữu nói một đống lời khuyên nhủ, cũng bị Triệu Tôn mời uống nước trà đến no căng, hận đến nghiến răng, “Rốt cuộc thúc muốn làm thế nào?”

Triệu Tôn thản nhiên liếc nhìn hắn ta, “Tiếp tục nói đi.”

“... Còn nói cái gì được nữa chứ?” Nguyên Hữu tức tới mức sắp nổ phổi tới nơi rồi, đứng bật dậy, “Cháu đi vệ sinh một chút, trở lại sẽ tiếp tục nói với thúc.”

“Đợi đã!” Triệu Tôn giữ hắn ta lại, “Không được đi.”

“Cái gì?” Nguyên Hữu tưởng mình nghe nhầm, “Thiên Lộc, thúc có ý gì hả?”

“Ý trên mặt chữ.” Triệu Tôn nói xong lại nghiêm mặt ra lệnh cho người ở ngoài phòng, “Giáp Nhất, ngăn tiểu công gia lại, không cho hắn đi vệ sinh.”

Không cho hắn ta đi vệ sinh, thế có khác nào muốn hại người đâu cơ chứ? Triệu Tôn không phải người không theo lẽ thường như thế, Nguyên Hữu nghĩ mãi mà không lý giải nổi, chỉ nghĩ là do hắn ở bên Hạ Sơ Thất lâu quá nên đầu óc cũng trở nên không bình thường.

“Được được được, không đánh thì không đánh, sao lại cố ý làm khó cháu như thế chứ?”

Triệu Tôn không đáp mà hỏi lại, “Thiếu Hồng, ngươi có cảm giác gì?”

Nguyên Hữu trừng mắt oán hận với hắn, rít một câu qua kẽ răng.

“Không thể nhịn nổi, muốn giết thúc.”

“Muốn giết người đúng không? Vậy thì đúng rồi.” Triệu Tôn nhẹ nhàng nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi thở dài, tiếp tục nói, “Hai quân đánh nhau, địch nhiều ta ít, địch mạnh ta yếu, trong không có lương, ngoài không có binh, dùng binh lực kém mấy lần kẻ thù để chống lại cả thiên hạ... Thiếu Hồng, ngươi tưởng ta là thần tiên thật sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui