“Vương Quý, đếm!”
“Tuân lệnh!” Gã binh sĩ tên V3ương Quý trầm giọng hô lên, “Một!”
“Hai!”
2
“Ba!”
Trong tiếng đếm số của Vương Quý, th0anh đại đao trên tay binh sĩ đầu tiên đã nhắm thẳng và0o đầu một cô bé. Cô bé đó mặc một bộ y phục vá chằng c3hịt, cằm nhọn, mặt vàng vọt, vai gầy gò, vừa nhìn là biết không đủ dinh dưỡng. Cô bé khoảng chừng mười một mười hai tuổi, bị đao kề vào cổ nên cả người run lẩy bẩy, hướng đôi mắt vô tội đầy chờ mong về phía Triệu Tôn trên tường thành, nhưng cánh môi xanh tím lại không thể thốt dù chỉ nửa lời.
“Năm!”
Giọng của Vương Quý vẫn vang lên.
Ô Thành Khôn thấy Triệu Tôn vẫn không có động tĩnh gì, tiếng cười to của ông ta xuyên qua màn sương mỏng sớm mai, mang theo sự mỉa mai.
“Tấn vương điện hạ, từ lâu đã biết ngươi Nam chinh Bắc chiến, công trạng hiển hách, bách chiến bách thắng, lão phu cảm thấy rất khâm phục, giờ đây cảm thấy ngươi chỉ có hư danh mà thôi, Chiến thần mặt lạnh gì chứ? Chó má! Ông đây đã ức hiếp lên tận đầu ngươi rồi, thế mà ngoại trừ làm rùa ngươi còn có thể làm được trò trống gì đây? Không phải ngươi thương yêu con dân, xót xa bách tính ư? Sao nào, trơ mắt ra nhìn con dân Bắc Bình bị giết mà ngươi cũng vẫn không chịu thò đầu ra à?”
Giọng của lão già vừa dứt, phía quân Tấn bèn la lên.
“Ô Thành Khôn, ngươi điên rồi à? Tấn vương điện hạ là ai chứ? Ngươi dám bảo ngài ấy quỳ? Đừng nói là ngươi, cho dù hoàng đế ở đây cũng sẽ không để ngài ấy phải chịu sự lăng nhục như vậy. Ngươi có biết nhục mạ Tấn vương, tức là nhục mạ hoàng thất không, ngươi có biết tội không?”
“Tội?” Ô Thành Khôn cười điên cuồng, “Ha ha ha, đợi đến khi các ngươi còn mạng tới kinh sư rồi hẵng nói.”
“Sáu!”
“Bảy!”
Giọng của Vương Quý khàn đi, dường như cũng trở nên căng thẳng.
Khắp Vĩnh Định Môn, không ai là không lo lắng khẩn trương, Hạ Sơ Thất cũng siết chặt nắm đấm.
Đôi con ngươi của Triệu Tôn lóe sáng, hắn đứng bất động, áo choàng bị gió lạnh thổi bay phấp phới.
“Đợi đã!” Khi Vương Quý đếm tới “chín”, hắn bỗng dưng quát lên, “Bổn vương sẽ mở cửa thành, quỳ đi ra.”
“Điện hạ…” Vô số người bi thương gào lên, muốn ngăn cản hắn lại.
Triệu Tôn cười lạnh, vờ như không phát hiện, hắn nhìn họ một lượt, từng câu từng chữ lạnh như sương, “Cả đời này của bổn vương chưa bao giờ dễ dàng quỳ với ai. Hôm nay nếu bắt buộc phải dùng hai đầu gối để đổi lấy tính mạng của bách tính. Vậy được, ta quỳ.”
“Điện hạ!”
Hắn vừa dứt lời, lại có những tiếng nghẹn ngào và ngăn cản đồng thanh vang lên.
“Điện hạ, không thể được!”
“Điện hạ, không thể được!”
“Hức… Điện hạ…”
Ô Thành Khôn thấy Triệu Tôn chịu thua thì gật đầu hài lòng rồi cười to, giơ thanh đao thép trong tay lên, chỉ về phía thành lầu, “Thời gian của lão phu có hạn, quỳ đi ra ngay lập tức!”
“Ha ha ha!”
Vô số binh sĩ quân đội kinh sư cười phá lên trong tiếng quát của ông ta.
Họ đang cười nhạo sự yếu đuối của Triệu Tôn, đang cười nhạo người mà họ từng xem là anh hùng, không ngờ hắn lại hèn yếu như thế.
Thế nhưng trong tiếng cười của họ, sự căm phẫn của quân Tấn lại dâng trào đến đỉnh điểm. Triệu Tôn bị nhục mạ, với họ mà nói chẳng khác nào bị người ta tát vào mặt, ai nấy đều rất muốn liều mạng với quân kinh sư. Nhưng trước đó Triệu Tôn đã ra lệnh, nếu hắn chưa hạ lệnh thì họ chỉ dám giận mà không dám nói, càng không dám hành động khinh suất.
Bách tính đứng xem thầm xôn xao.
Họ không đành lòng, rất đồng tình, nhưng không ai dám lên tiếng.
Triệu Tôn cúi đầu nhìn Hạ Sơ Thất trong sự chú ý của mọi người.
“A Thất, nếu ta quỳ thì nàng có xem thường ta không?”
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn hắn với ánh mắt dịu dàng, rồi mỉm cười.
“Không đâu, thiếp sẽ quỳ với chàng.”
“Không cần.” Triệu Tôn dùng lòng bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt và mái tóc bị gió thổi rối tung của nàng, “Chuyện này mình ta làm là đủ. Mọi người phải nhớ, quỳ không phải là nhục nhã. Sát hại bừa bãi, gieo họa cho bách tính mới là nỗi nhục đáng bị xem thường.”
Triệu Tôn nói xong, buông tay Hạ Sơ Thất rồi xoay người.
“Mở cổng thành…!”
“Đừng mà điện hạ!” Ngay khi hắn vừa dứt lời, một nam tử to cao bị trói ở ngoài thành bỗng dưng hô lên rồi nhào về phía thiếu nữ đang bị binh sĩ cầm đao uy hiếp. Y hít thở mạnh rồi đè lên người thiếu nữ, gào thật lớn.
“Đại trượng phu có thể chết chứ không thể chịu nhục! Bách tính Bắc Bình chịu ơn huệ của Tấn vương điện hạ mới có thể được hưởng hai năm thái bình và no ấm, nay Tấn vương gặp nạn, sao bọn ta có thể để Tấn vương chịu nhục nhã chứ? Ông đây không sợ chết, quân đội kinh sư chó chết, hoàng đế chó chết, đến đây, giết ta đi, ông đây không sợ, con gái của ông đây cũng không sợ chết... A...”
Y còn chưa nói xong thì hai mắt bỗng trợn lên, một ngụm máu tươi tràn ra khỏi khóe môi y. Sau đó y đổ gục lên người thiếu nữ, đến chết vẫn không nhắm mắt.
Biến cố bất ngờ kia khiến ai cũng cảm thấy không kịp trở tay.
Vô số người đều sững ra, nhìn thanh đao thép dính máu cắm trên lưng y.
Không ai ngờ được rằng, lão bách tính đã bị bắt làm tù binh sẽ có người phản kháng, lại còn phản kháng một cách bi tráng, triệt để và kích động lòng người như vậy. Gã binh sĩ giết người trong vô thức kia cũng sững lại, gã quên rút đao, cũng quên phản ứng, chỉ đứng đơ ra đó, bất động như tượng.
“Cha…”
Một lúc lâu sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.
“Ngươi trả cha ta lại cho ta! Trả cha lại cho ta!”
Cô bé gầy gò kia khi nãy vẫn còn khiếp sợ run lẩy bẩy, nhưng nhìn thấy cha mình chết thảm, cô bé bỗng dưng phẫn nộ. Cô bé hệt như một con sư tử cái nhỏ bị chọc giận, vùng vẫy đẩy cha mình ra sau đó lảo đảo đứng dậy, nhe răng trợn mắt với gã binh sĩ kia, sau đó nhào tới đâm vào gã rồi há miệng cắn chặt cánh tay gã.
“A!” Gã binh sĩ kia hét thảm.
“Buông… buông ra!”
Gã kêu đau liên tục, nhưng rõ ràng cô bé kia đã điên rồi.
Cô bé nở một nụ cười quái dị, càng cắn càng mạnh, làm gì có chuyện sẽ nhả ra?
Một dòng máu đỏ tươi chói mắt chảy ra từ trên cánh tay gã binh sĩ, nó cũng chảy từ miệng cô bé xuống cổ rồi chảy khắp cơ thể gầy gò. Nhưng chỉ trong chớp mắt, cô bé nhả ra rồi ngã xuống đất.