Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Hắn không sợ chết, toàn bộ lão bách tính 3thành Bắc Bình cũng không sợ chết.

Một vài người già, phụ nữ và trẻ em k0hông có vũ khí, có người về nhà cầm dao,0 có người nhấc băng ghế dài tự xếp thành3 tường người, ngăn cản quân đội kinh sư đánh vào thành trì. Có người thậm chí còn dỡ cửa nhà, giúp chuyển thương binh quân Tấn, không hề sợ hãi đao kích của quân kinh sư... Trong màn sương sáng sớm, Vĩnh Định Môn nhìn vào thì có vẻ hỗn loạn nhưng thực chất lại rất có trật tự, khiến cho đám binh sĩ kinh sư đến từ phương xa phải kinh hãi, lòng quân rệu rã.

“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Lại có một người ngã xuống trước mặt Triệu Tôn.

“Mẹ ơi! Trời ơi…”

Người còn kịp gọi mẹ đã là may mắn lắm rồi.

Có nhiều người chưa kịp thốt lên chữ nào thì đã dâng hiến tính mạng trẻ trung của mình cho cuộc chiến tranh vốn chẳng hề liên quan đến họ.

Không ai không sợ chết.

Trước ám ảnh của cái chết, trước nỗi sợ đến từ “Diêm vương mặt lạnh”, trận hình quân đội kinh sư tan rã, bị một nhánh kỵ binh Thái An Vệ Mông Tộc trong quân Tấn đánh cho tan đàn xẻ nghé.

Triệu Tôn lạnh mặt nhìn đám đông đen nghịt phía trước, hắn phóng ngựa chạy lên vài bước, nâng kiếm hô lên, “Quân Tấn nghe lệnh, Ô Thành Khôn dung túng binh sĩ làm điều ác, sát hại bách tính, thiên lý khó dung, giết hết bọn chúng, báo thù cho bách tính chết oan!”


“Báo thù, báo thù!”

Ngọn lửa phục thù càng lúc càng mãnh liệt.

Binh bại như núi đổ, trong lúc hỗn loạn, Ô Thành Khôn lau máu tươi trên mặt, ông ta đứng sau một đám người nhìn Triệu Tôn đang đứng thẳng tắp, đôi mắt đỏ ngầu ấy dần nguội lạnh đi.

Vòng bao vây của quân đội kinh sư đã tan tành từ lâu rồi.

Vô số binh sĩ đã hóa thành thi thể, nằm ngay trước mặt ông ta.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, ông ta không kịp trở tay. Và càng không ngờ rằng mình sẽ thua thê thảm như vậy.

Chẳng lẽ đã hết cách xoay chuyển rồi ư? Ông ta ngớ người ra rồi bỗng dưng hét vào mặt phó tướng đang đứng bên cạnh.

“Mau, cầu viện Lan thượng thư!”

Trừ đi số người vây đánh Vĩnh Định Môn phủ Bắc Bình hôm nay thì vẫn còn ít nhất một nửa binh lực nằm trong tay Lan Tử An, hiện đang đóng trú tại Đại Hoàng Câu nằm cách đây hơn mười dặm.

Trước khi họ lên đường khiêu chiến, Lan Tử An đã cho Triệu Tôn thời hạn hai ngày và không đồng ý hành động của Ô Thành Khôn. Nhưng trước nay Ô Thành Khôn luôn xem thường dáng vẻ thiếu niên được thế của Lan Tử An, còn cười nhạo gã chỉ là hạng thư sinh làm quái gì biết dẫn binh đánh trận, thế là khăng khăng muốn ép Triệu Tôn bỏ thành đầu hàng. Nhưng ông ta nào ngờ rằng, Triệu Tôn “yếu đuối” lâu thế kia, hóa ra là đã có chuẩn bị từ trước.

Khi nhìn thấy Thần Cơ Doanh mang theo vũ khí kỳ lạ lên chiến trường, ông ta bèn hiểu ra… Hóa ra mọi thứ chỉ là bẫy, ông ta đã rơi vào mưu kế của Triệu Tôn ngay lúc mình đắc ý vênh váo.

Binh lực Triệu Tôn ít, nếu miễn cưỡng đánh thì thắng thua rất khó nói.

Nhưng Triệu Tôn không chạy, không đi, không chiến, rõ ràng là đang giả vờ.

Nếu hắn không có dã tâm thì cần gì phải huấn luyện một đội quân Thần Cơ Doanh hùng mạnh như thế kia? Nếu hắn không có dã tâm, thì số kỵ binh Mông Tộc kia sao lại ở đây?

Cuối cùng ông ta đã hiểu, thứ Triệu Tôn muốn là một lý do khởi binh chính đáng, một lý do cho bách tính trong thiên hạ xem, song song đó, hắn cũng cần một bước ngoặt tâm lý chuyển bại thành thắng.

Hành động của ông ta đã giúp Triệu Tôn toại nguyện.

Cái chết của những bánh tính vô tội kia là lý do tốt nhất để Triệu Tôn khởi bi đi xuống phía Nam.


Nửa canh giờ sau.

Máu tươi bắn lên mặt Ô Thành Khôn nhiều dần lên, đội quân kinh sư cũng càng lúc càng nhỏ. Nhưng sĩ khí của quân Tấn vẫn sôi sục, càng chiến càng hăng, cuối cùng ép họ vào đường cùng.

Một đời chinh chiến, Ô Thành Khôn từng theo Hồng Thái Đế đánh thắng vô số trận. Tuy Triệu Tôn anh dũng, nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn xem thường lứa hậu sinh tiểu bối như hắn. Giờ đây thất bại thê thảm, ông ta ngước nhìn trời xanh, cảm thấy hối hận vô cùng, thật sự muốn chọc thủng hai mắt của mình.

Ông ta không muốn đối diện sự thật, nhưng không thể không thừa nhận mình đã bại rất thê thảm, tất cả mọi thứ, sự vinh quang và cơ nghiệp con cháu mà ông ta đã gầy dựng suốt một đời đều sụp đổ trong trận chiến Bắc Bình.

“Ô đại tướng quân!” Có người trong quân Tấn hô lên, “Tấn vương nhân từ, đầu hàng sẽ không giết. Ông hãy mau quỳ xuống trước mặt điện hạ chúng ta, gọi ba tiếng tổ gia gia, xin tha mạng cho ông đi thôi!”

Quân Tấn đã ghi thù về chuyện Ô Thành Khôn ép Triệu Tôn quỳ khi nãy, giờ đây tình thế đã thay đổi, không đá xéo Ô Thành Khôn thì sao có thể hả được cơn giận này đây?

“Ha ha ha!”

Phía quân Tấn có người vừa cười nhạo vừa nói, “Quỳ nhận thua thì đâu có đủ? Liếm sạch bùn đất trên chân điện hạ chúng ta, bọn gia gia đây mới có thể tha mang cho ông.”

“Ha ha! Lão già Ô, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay!”

“Quỳ đi! Quỳ…”

Báo ứng đến quá nhanh!

Ô Thành Khôn nhìn từng tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân Tấn, họ khí khái hào sảng nhưng đều là những khuôn mặt xa lạ mà ông ta chưa từng nhìn thấy trên triều, bèn hiểu ra đây đều là lực lượng mới do chính Triệu Tôn bồi dưỡng.


Ông ta ngẫm nghĩ, không khỏi than thở: hoàng đế không tướng trong triều vốn không phải là đối thủ của Triệu Tôn. Triệu Tôn đã có chuẩn bị từ trước, nhưng tiểu hoàng đế trong kinh sư thì vẫn đang nằm mơ giấc mơ đẹp của hắn ta, cũng giống như ông ta, không biết gì về thực lực thật sự của Triệu Tôn.

Người này, ẩn giấu quá sâu!

“Đại tướng quân!”

Ông ta đang than thở thì một binh sĩ quân kinh sư xông đến, đỡ lấy chiếc mũ giáp bị lệch, lau mồ hôi trên trán, lắp bắp: “Lan thượng thư nói… nói…”

“Nói gì?” Ô Thành Khôn tức đến mức quát vào mặt gã.

“Nói ngài không nghe lời khuyên, tự làm tự chịu là chuyện đương nhiên. Hiện tại quân Tấn sĩ khí tăng mạnh, quân kinh sư không thể đối đầu trực diện với họ, Lan thượng thư đã dẫn binh lùi về huyện Bá và bẩm báo tình hình nơi này lên triều đình, yêu cầu bệ hạ định đoạt, xử tội của ngài.”

“Cái gì? Lan Tử An đồ chó chết này!”

Sắc mặt Ô Thành Khôn tái nhợt, ông ta quát lên một câu, nỗi tuyệt vọng bi ai khi bị cô lập cùng với từng tiếng nhục mạ của quân Tấn khiến ông ta cảm thấy gần như suy sụp.

Mấy chục năm trên chiến trường, ông ta chưa bao giờ chạy trốn. Nhưng giờ phút này, ông ta không cam tâm khi phải chết ở đây, ông ta phải bỏ trốn, tìm tên khốn Lan Tử An Kia nói lý lẽ một phen…

“Mẹ nó!” Ông ta nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay sau đó xoa xoa, một tay nắm chặt chiến đao, một tay còn lại bỗng túm cương xoay đầu ngựa chạy cực nhanh về phía ngược hướng Vĩnh Định Môn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận