Thời kỳ mãn kinh là gì Triệu Tôn đương nhiên không biết.
Có điều t3hấy nàng không hứng thú suy đoán nữa, dường như hắn cũng chẳng có cảm hứn2g, kẹp góc chăn cho nàng, tiện dịp nằm xuống bên cạnh nàng, hừ một tiếng.0
“Vậy thì ngủ thôi. Tối qua cả đêm không ngủ, ta buồn ngủ rồi.”
Ý gì vậy? Hắn cố ý đến đây để ngủ à?
Hạ Sơ Thất không thíc3h bị người khác nói vòng vo, nhưng thấy bộ dàng thờ ơ của hắn, đoán chừng có lẽ không phải là chuyện xấu gì thì trong lòng thoải mái hơn đôi chút. Nhưng nàng vẫn quay người lại muốn tranh luận với hắn.
Vừa quay đầu lại, vòng eo thon thả của nàng đã bị hắn siết lại, khóa chặt vào lòng, một luồng hơi ấm thuộc về riêng Triệu Thập Cửu nhẹ nhàng len lỏi vào cổ nàng từ trong hơi thở của hắn, kích thích khiến trên cơ thể nàng nổi lên từng đám da gà nhỏ tí.
Nàng cười khanh khách, giữ lấy vai của hắn lùi về phía sau.
“Triệu Thập Cửu, chàng nói xong rồi hãy ngủ.”
Triệu Tôn khẽ ừm một tiếng, âm cuối phá vỡ mở đầu của nàng.
“Ngủ!”
Chỉ một từ đã nói xong, cánh tay hắn lại siết chặt thêm.
“Này!” Hạ Sơ Thất đẩy hắn. Nhưng tay giơ lên giữa không trung thì dừng lại.
Người đàn ông ôm chặt nàng đang nhắm mắt, hơi thở đều đều giống như sắp chìm vào giấc ngủ.
Những ngày gần đây, chắc chắn hắn chưa được ngủ ngon, có lẽ vì tinh thần tập trung cao độ quá lâu, suy nhược thần kinh, rất khó ngủ, nên lúc này mới muốn tạm thời thả lỏng một chút, chạy đến chỗ nàng tìm sự an ủi... Hay nói cách khác là tìm một nơi hắn có thể yên tâm ngủ.
Trong lòng Hạ Sơ Thất vừa xót xa, vừa chua chát lại vừa ấm lòng.
Nàng luôn cảm thấy chỉ ở nơi có Triệu Thập Cửu nàng mới có thể yên tâm ngủ.
Hóa ra hắn cũng vậy.
Một cảm giác mãn nguyện khi được người đàn ông mình yêu thương cần đến tràn ngập trong lòng nàng. Bàn tay nàng nhẹ nhàng trượt xuống, vòng lên vai hắn, nhè nhẹ vỗ về, ánh mắt chăm chú nhìn người đàn ông đang ngủ say vẫn nhíu chặt mày, mãi đến khi nghe thấy tiếng ngáy nhỏ của hắn, nàng mới khẽ nhắm mắt lại.
Hai người cùng ở bên nhau bao năm nay, bất luận xảy ra bao chuyện lớn nhỏ đều là do Triệu Thập Cửu che mưa chắn gió trước mặt nàng. Hạ Sơ Thất thừa nhận mình rất may mắn. Hơn nữa, nàng cũng bằng lòng với niềm may mắn như vậy. Có lẽ khi ở kiếp trước vì chịu áp lực của xã hội và sinh tồn mà nàng đã từng có ước mong là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng mãi đến khi đến thế giới khác gặp được Triệu Thập Cửu thì nàng lại tình nguyện làm người phụ nữ nhỏ bé của hắn, sinh con cho hắn, làm ấm giường cho hắn.
Suy nghĩ như vậy, nàng biết thật chẳng có tiền đồ.
Nhưng nàng lại cam tâm tình nguyện.
Không phải tất cả phụ nữ đều muốn gọi gió cưỡi mây. Nhất là trong hai năm gần đây, tâm trạng của nàng đã thay đổi rất nhiều, tính cách cũng bớt phóng túng không ít. Những suy nghĩ gian ác từng có trước đó đã dần dần biến mất theo quá trình nàng làm mẹ, làm vợ, những góc cạnh sắc nhọn trên cơ thể cuối cùng cũng được mài mòn từng cái một. Đôi khi nàng nhớ lại cô gái cắn sậy bơi trong nước ấy như chẳng giống nàng. Thậm chí, nếu không phải nhìn thấy cái gương gỗ đào đó, nàng còn hoài nghi ngày tháng trước kia chỉ là một giấc mơ.
“A Thất...”
Bờ eo đột nhiên bị siết chặt, nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Tôn giống như đang nói mớ.
“Ừm.” Nàng lại ôm chặt hắn, giọng nói rất nhẹ, “Mau ngủ đi.”
Không biết rốt cuộc Triệu Tôn đã ngủ chưa, sự nghiêm nghị giữa đôi lông mày lại càng thêm nặng trĩu. Đôi cánh tay ôm chặt nàng cũng siết chặt thêm, nhưng hắn không mở mắt, lẩm bẩm nói: “Nằm mơ.”
Một khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã nằm mơ? Lại còn tỉnh mộng rồi?
Hạ Sơ Thất buồn cười, sáp lại gần khuôn mặt hắn, chăm chú ngắm nhìn.
“Mơ thấy gì thế? Trong mơ có thiếp không?”
Triệu Tôn ờ một tiếng, suy nghĩ rất lâu mới chậm rãi nói, “Mơ thấy mẫu phi của ta làm bánh hoa hồng. Chỗ giống thủy đình ở điện Nhu Nghi có một vườn hoa hồng, là do phụ hoàng cố ý trồng vì người. Người thích hoa hồng, phụ hoàng cũng không chê người tầm thường mà còn vì người mà sưu tầm các loại giống, mỗi khi hoa hồng nở, vườn hoa hồng ấy vô cùng tươi đẹp.”
Nói đến Cống phi thích hoa hồng, Hạ Sơ Thất nghĩ đến Trương hoàng hậu thích mẫu đơn.
Tình yêu của bậc đế vương thần kỳ ra sao? Ông ta có thể tặng hoa mẫu đơn cho người vợ cùng kết tóc, cũng có thể tặng một vườn hoa hồng cho người phụ nữ mà mình yêu để bày tỏ tình cảm. Nhưng rốt cuộc ông ta yêu ai, nào ai có thể hiểu được?
Nghĩ đến những người trong kinh sư xa xôi ấy, Hạ Sơ Thất xoa xoa lưng của Triệu Tôn, không nói gì.
Hắn nói: “Mẫu phi sẽ đích thân ngắt chúng khi hoa nở vào thời kỳ đẹp nhất, bứt từng cánh hoa đặt vào trong đồ đựng thủy tinh đẹp đẽ, đợi chúng khô rồi làm bánh... Phụ hoàng luôn không thể hiểu được cách làm của người. Phụ hoàng nói, đợi đến lúc hoa sắp tàn rồi ngắt chẳng phải tốt hơn sao? Sao phải ngắt khi nở rộ hương thơm, thật đáng tiếc.”
Khi nói những lời này, sắc mặt Triệu Tôn rất bình tĩnh, ngoại trừ đôi lông mi thi thoảng chớp chớp thì dáng vẻ bình thản ấy nhìn có vẻ giống như ngày thường kể chuyện cho thê tử mình nghe.
Hạ Sơ Thất biết, trong khói lửa chiến tranh, hắn vẫn lo lắng cho Cống phi.
Còn về việc hắn có nhớ đến người cha độc ác của hắn không, nàng không thể biết được.
Xem ra người và việc ở cách xa ngàn dặm ấy không chỉ quấn lấy nàng mà còn có cả hắn.
Nàng im lặng một lúc, tâm trạng phức tạp, nàng ôm lấy bờ eo gầy của Triệu Tôn.
“Lúc phụ hoàng của chàng hỏi, mẫu phi của chàng nói như thế nào?”
Triệu Tôn nói: “Người chưa từng nói lí do cho phụ hoàng mà chỉ cười.”
Khẽ “ồ” một tiếng, Hạ Sơ Thất hơi híp mắt lại, chăm chú nhìn đôi môi của hắn rồi cười nói, “Thiếp đoán bà ấy đã liên tưởng đến bản thân mình đúng không? Phụ nữ như hoa, mẫu phi của chàng lại là cực phẩm trong những bông hoa. Khi đến lúc ngắt thì phải ngắt, thời kỳ hoa nở như một giấc mộng vậy, ai biết nếu không ngắt khi đang nở rộ liệu nó có bị gió dập mưa vùi hay không?”
Nàng đang nói nhảm, nhưng Triệu Tôn vẫn công nhận mà ừ một tiếng.
“A Thất, đợi chiến sự Cư Dung Quan chấm dứt, nàng làm bánh hoa hồng cho ta ăn đi.”
Hạ Sơ Thất hiếm khi nghe được từ miệng Triệu Tôn cái giọng điệu nửa thỉnh cầu nửa nghiêm túc này.
Không biết tại sao, trái tim nàng khẽ thắt lại, khoảnh khắc này, nàng vô cùng thương xót hắn.
Nàng từng nghe nói, cho dù đàn ông có bao nhiêu tuổi thì trong xương cốt vẫn luôn có một đứa trẻ. Là người phụ nữ của họ, không những cần bỏ cái dáng vẻ kiêu ngạo khi nhận được sự bảo vệ của họ; mà khi thích hợp cũng nên an ủi, động viên, cho họ sự ấm áp như người mẹ.