Nhặt Được Yêu Nghiệt Ma Vương

Sau khi đã nôn ra hết những thứ ăn vào, bây giờ nhìn thấy những
đĩa thịt trên bàn lại thấy hơi ghê ghê. Ngồi xuống cạnh Bảo Bối, cô nhăn mặt hỏi:

- Bảo Bối à, nhìn thấy như vậy con vẫn còn ăn được sao?

- Không ảnh hưởng.

- Phục con bằng cả hai tay. Không biết là kẻ giết người nào
mà lại dã man như vậy? Chặt hết bàn chân, bàn tay người ta rồi lại còn móc tim
ra chứ, kinh khủng quá.

-Không phải chặt mà là bị ăn mất, không nói nữa ra ngoài đó
xem tiếp đi.

- Con đùa sao, kinh khủng như vậy mà vẫn muốn xem. Mẹ không
xem đâu, mẹ yếu tim lắm.

- Yên tâm đi, tôi dám đảm bảo cô không còn yếu tim như trước
nữa đâu. Đi ra ngoài xem.

Và không để cô phản đối, anh liền cầm tay cô lôi ra ngoài. Mặc
kệ người phía sau luôn miệng gào thét:

- Không xem, mẹ sợ lắm.

- Xem đi, cô sẽ đỡ yếu tim hơn.

Kéo cô ngồi xuống ghế tiếp tục xem kênh chiếu hiện trường vụ
giết người dã man đó.

“Thưa quý vị, đây là 1 vụ giết người tàn nhẫn nhất trong 5
năm trở về đây. Nạn nhân bị cắt vụn hết bàn chân tay, ngực trái bị móc mất trái
tim. Cảnh sát suy đoán đây rất có thể là vụ giết người lấy nội tạng mua bán, và
được xác định đã chết cách đây 2 ngày. Chúng tôi đang trên đường đi tìm danh
tính của nạn nhân, nếu ai quen biết xin hãy liên hệ tới số máy 090763XXXX, để

nhanh chóng xác minh. Bài phóng sự này kết thúc ở đây, chúng tôi sẽ tiếp tục đi
theo vụ án này”

Sau đó máy quay lia tới tận khuôn mặt hoảng sợ, mắt chưa kịp
nhắm của nạn nhân thì kết thúc.

- Bảo Bối à hết chưa vậy?

- Hết rồi, quay mặt lại đây đi.

Cẩn thận quay mặt dò xét đúng là hết rồi thì mới thở phào nhẹ
nhõm.

- Bảo Bối, mẹ và anh lên phòng hết rồi, chúng ta còn ngồi
đây làm gì về phòng thôi.

- Vậy thì về phòng.

Lười nhác đứng dậy cùng cô đi về phòng dù sao cũng sắp 9h rồi.

Thấy Liên Thảo cứ đứng nhìn anh rồi như muốn nói lại không
dám nói, đành phải tự mở miệng trước:

- Muốn nói gì sao?

- Bảo Bối à, mẹ còn chưa tắm.(tần ngần)

- Vậy còn đứng đó làm gì mau tắm đi?

- Nhưng mẹ sợ(cúi mặt ỉu xìu nói)

- Chết mất với cô(đưa tay lên đập trán) Vậy cô muốn thế nào?

- Con cũng chưa tắm mà hay tắm cùng với mẹ đi.


- Không có chuyện đó đâu.

- Tại sao lại không thể chứ? Chẳng phải chúng ta cũng từng tắm
chung rồi đó sao? Đi mà Bảo Bối(làm nũng, phụng phịu nói) A! Hay là con xấu hổ,
đừng xấu hổ dù con rất đẹp nhưng nhỏ quá chưa có gì đâu.

- Nhưng cô thì không nhỏ đâu?

- Có sao đâu? Mẹ cho con chiêm ngưỡng, mau tắm thôi.

Cô gái này thật là, anh đã cố gắng tránh né rồi nhưng xem ra
ai đó không chịu. Cũng được dù sao nhìn cũng đã nhìn hết rồi, còn gì băn khoăn
nữa chứ.

- Được, vậy thì tắm chung. Cô đừng có hối hận đó.

- Có gì mà hối hận chứ, vui còn chẳng kịp. Đi tắm thôi.

Đây là lần đầu tiên anh không còn cảm thấy chán ghét nữa mà
vô cùng hưởng thụ. Cảm giác cũng thoải mái đó chứ.

- Mẹ massart được chứ?

- Tạm ổn, mạnh tay chút đi.

- Ừm.

Cứ như vậy cho đến khi kết thúc trong sự vui vẻ của cả hai.

Màn đêm buông xuống họ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say
không mộng mị.

Trong phòng Dương Đằng bức tranh ma đó lại loé sáng và 1 người
con gái như ảo như mờ xuất hiện.

Từ ngày bị Vân Phong đánh trọng thương, Ma Họa thật khó khăn
mới trốn được vào trong tranh hồi lại nguyên khí cũng đã hơn 3 ngày rồi. Hôm
nay cô ta phải ra ngoài để tiếp tục hút dương khí vì đó là thức ăn của ả không
thể thiếu.

Ma Họa lại tiến tới nơi Dương Đằng đang ngủ, có lẽ lại muốn
dùng cách đó để hút dương khí. Nhưng còn chưa kịp lại gần thì 1 giọng trẻ con
âm lãnh, nguy hiểm vang lên:

- Ngươi quá vội vàng rồi đó, Ma Hoạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận