Nếu đã ở chung lâu dài mà nói, Đỗ Biệt Ly cũng sẽ không nhẫn tâm để đối phương tiếp tục nằm trên sopha, cậu định lên trên mạng tìm một cái giường chắc chắn, nếu Cố Quân đồng ý, liền mua rồi bảo người đưa tới. Không nghĩ Cố Quân lại khó có lúc mà từ chối: “Nếu em đã đến ở nhờ rồi, sao có thể để cho anh tiêu tiền chứ?”
Đỗ Biệt Ly bĩu môi, nhưng cũng không nói nữa, thầm nghĩ: người này cũng thật bướng bỉnh.
Cố Quân tự mình tìm một cửa hàng đồ dùng lắp ráp trên Taobao, mua một chiếc giường gỗ ghép. Vài ngày sau, bên chuyển pháp nhanh sáng sớm liền gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn đến trung tâm chuyển pháp nhanh gần đó nhận hàng, nói hàng quá lớn, chuyển phát nhanh không đưa được.
(Ly: Hệ thống bán hàng của taobao.com là một công ty con thuộc tập đoàn Alibaba đã đánh bật thế lực thương mại điện tử lớn là ebay ra khỏi thị trường Trung Quốc. Được nhận định là website uy tín với lượng thông tin lớn nhất Trung Quốc, đây là nơi thực sự lý tưởng để mua hàng trực tuyến hay mua oder.)
Cố Quân cau mày, hỏi: “Lúc tôi mua, chủ quán nói là giao hàng tới cửa, sao bây giờ lại nói là không thể giao được?”
Đỗ Biệt Ly đang ăn bữa sáng, nghe thấy Cố Quân nói vậy, tốc độ nhai nuốt liền chậm lại, một bên nghe một bên phân tích tình huống Cố Quân đang gặp.
Nhân viên chuyển phát nhanh bên kia điện thoại quả nhiên có chút không kiên nhẫn: “Ngượng ngùng rồi, phiền ngài vẫn là đi một chuyến đi. Tôi còn một đống thứ cần chuyển phát, thứ này của ngài chuyển một lần đã chậm bao nhiêu thời gian của tôi, ngài cũng thông cảm một chút, được chứ? Tôi ở đường XX, có một xe bánh mì, ngài đến liếc mắt một cái sẽ thấy.”
Cố Quân chưa kịp nói thêm gì, bên kia đã treo điện thoại, chờ khi hắn quay số lại thì lại, giọng nữ ngọt ngào đã báo số máy đang bận.
Đỗ Biệt Ly nhìn đối phương gác tay lên bàn ngồi xuống, mày nhiú lại, một bộ dạng không vui, liền trấn an nói: “Ăn cơm trước đi, Tôi lái xe mang cậu đi. Bên kia hẳn là có đưa xe ba bánh hoặc là xe tải, nếu chuyển phát nhanh không có, cùng lắm thì kêu xe.”
Tới chỗ chuyển pháp nhanh, bọn họ mới phát hiện, cũng chẳng phải là cái “chỗ” gì, bất quá chỉ là cái cửa hàng sắp sụp nối thẳng dưới thang máy lầu hai(Ly:???), xát vào tường của cái cửa hàng, chắn chút gió mà thôi. Mặt đất khoảng 10 mét vuông, bị hai nhà xe bánh mì chuyển phát nhanh làm thành một hình chữ “Phương”, ba bốn người chuyển phát nhanh mặc áo khoác bị đông lạnh đến run run đang bắt tay vào làm việc.
Cố Quân nhìn thấy cảnh này, tâm lập tức liền mềm xuống. Hắn đi đến xe bánh mì của công ty chuyển phát nhanh, tìm thấy mấy túi đồ nghề mộc vụn vặt của mình, đại khái là vì người bán muốn cắt bớt tiền, mấy thứ dài ngắn không đều này được bỏ trong ba cái thùng khác nhau, lại bị dính lại thành một cục, thực không dễ khuân vác.
Đỗ Biệt Ly nhìn Cố Quân không nói không rằng khiêng từng thùng đồ một, trong lòng nói người nọ thực cứng đầu, lại chẳng biết có lấy được một câu “Cám ơn” nào từ người ta không.
Cậu thở dài, nói cho cùng cũng đã biết đầu năm nay những người thành thật không nhiều lắm, liền mở cửa phó lái, gọi Cố Quân một tiếng: “Ai, tôi đưa cậu về là được.”
Cũng may lần này cuối cùng Cố Quân cũng không có làm ra hành động “Ngốc lăng” nào, khiến Đỗ Biệt Ly thở phào nhẹ nhõm.
Đại khái là nhìn không nổi khách trọ của mình đã sống một mình mà lại còn quá đơn thuần, Đỗ Biệt Ly trên đường nhịn không được mà mở miệng: “Cậu sao không tìm bọn họ nói một chút? Mấy thứ này tuy chiếm chỗ, nhưng chỗ này cách tiểu khu của chúng ta không quá hai con phố, không gửi được căn bản là chuyện không thể nào.”
Cố Quân trầm mặc chớp mắt, nói: “Tiểu đội trưởng lúc em còn là tân binh, sau khi xuất ngũ cũng làm chuyển phát nhanh.”
Câu trả lời của Cố Quân nhìn như đang ông nói gà bà nói vịt, nhưng người thông minh như Đỗ Biệt Ly, vừa nghe đã hiểu: đại khái vì Cố Quân nghĩ tới tiểu đội trưởng, mềm lòng.
Vì thế Đỗ Biệt Ly lại thở dài ở trong lòng: người này tâm mềm như vậy, còn tạo được sự nghiệp gì a, cẩn thận còn lỗ đến chết.
Ly:
Xe bánh mì
Chữ “Phương”