Nhất Hướng Tình Tham


Edit: Blanche
Vết thương căn bản cần an dưỡng hồi lâu, thế mà sau ba ngày đã khỏi hẳn, thái y tấm tắc lấy làm kỳ lạ, nghĩ muốn lấy một ít nước sâm đem về nhà.

Bất quá ánh mắt của tướng quân quá mức lạnh lẽo, làm bọn họ sợ hãi mà bỏ đi cái ý niệm này.
Nghiêu Hồng hoàn toàn không còn gì đáng lo, nhưng Thân Thập Tam đã ngủ mê ba ngày, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Hoàng đế cho phép Nghiêu Hồng giả dưỡng bệnh, thực chất hắn đơn giản chờ bên người Thân Thập Tam, bảo vệ hắn đến khi tỉnh lại.
Đây là lần thứ hai Thân Thập Tam cứu mạng hắn.
Khi xưa Nghiêu Hồng là con trai của một nông dân, xuân cày bừa đông săn bắn, tháng ngày vẫn coi như tàm tạm.

Ai biết được giặc cỏ tới tàn sát thôn, cha mẹ Nghiêu Hồng bị giết, tiểu Nghiêu Hồng nắm chặt trâm gài tóc của mẫu thân, toàn thân là thương chạy vào trong núi.
Vốn tưởng rằng không thể sống qua đêm đó, Nghiêu Hồng trốn giữa rừng, mơ hồ thấy trước mắt là một cây nhân sâm tinh đang nhìn mình ngẩn người.
Cây nhân sâm đó chính là Thân Thập Tam.
Thân Thập Tam như chính hắn từng nói, thân thể thon dài hoạt bát, râu dài cong uốn lượn như rồng bay phượng múa.


Hắn tự mình cắt đứt một cái râu, ném vào miệng Nghiêu Hồng, không kịp nhai kĩ đã bị nuốt xuống.
Từ trong bụng truyền đến một dòng nước nóng ấm tỏa khắp toàn thân, Nghiêu Hồng không còn cảm thấy lạnh nữa.

Thân Thập Tam cứu được người liền muốn rời đi, Nghiêu Hồng liền đem trâm gài tóc của mẫu thân tặng cho hắn.
Tuy rằng Thân Thập Tam không hẳn còn có thể nhớ tới việc trước đây, nhưng Nghiêu Hồng vừa nhìn thấy Thân Thập Tam liền nhận ngay ra hắn, hơn nữa cùng cây trâm của mẫu thân, làm cho hắn càng tin tưởng.
Đắm chìm trong chuyện cũ đến độ Thân Thập Tam tỉnh lại hắn cũng không có phát hiện.
“Ngươi đã khỏe?” Thân Thập Tam ngủ đủ, ngồi dậy hỏi.
Nghiêu Hồng trên mặt có một tia kinh hỉ trong nháy mắt, tiếp theo liền đem Thân Thập Tam ôm vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Sau này không được tiếp tục làm chuyện ngốc.”
“Có bệnh, sứ mệnh của ta là cứu sống.”
Ngoài miệng là mắng, nhưng trong lòng Thân Thập Tam tràn đầy hạnh phúc, Nghiêu Hồng không chết thật sự quá tốt.
“Ngươi thích ta, nên mới liều mình cứu ta.”
“Ngươi không phải nghe không hiểu lời ta nói chứ, đây là ta làm việc thiện tích đức.”

“Ngươi thích ta.”
“Nói láo!”
Thân Thập Tam cùng Nghiêu Hồng dây dưa không rõ, nhưng trong lòng thấy không thích hợp, hắn vừa nghĩ tới Nghiêu Hồng còn có lão bà, bắt đầu cảm thấy có lỗi với nàng.
Có điều Thân Thập Tam là sâm núi hoang dã trăm năm hiếm thấy, sẽ không lén lút làm cái loại chuyện kia.

Hắn trực tiếp tới tìm vị phu nhân kia, cùng nàng thẳng thắn.
“Phu nhân, ta vô cùng thích Nghiêu Hồng, nhưng ngươi là phu nhân của hắn, trong lòng ta thật là hổ thẹn.”
“Ha ha, Thân công tử đang nói gì vậy, ta là hôn thê của biểu đệ, chớ nên hiểu lầm.”
“A?”
Nguyên lai năm đó cha mẹ Nghiêu Hồng đều mất, liền được cậu mợ đón về nhà, cùng nhi tử nuôi nấng, sau triều đình tuyển quân, hai người liền cùng nhập ngũ.

Biểu đệ của Nghiêu Hồng bây giờ còn đang đánh trận ở biên cương.
“Hóa ra là vậy.” Biết rõ chân tướng, Thân Thập Tam vui vẻ ra mặt, buổi tối Nghiêu Hồng quay về cũng có chút vui vẻ.
“Hôm nay có chuyện gì hài lòng?”
“Mau tới nếm thử canh gà hầm nước sâm ta làm, đại bổ!” Thân Thập Tam trong lòng tràn ngập chờ mong nhìn Nghiêu Hồng, ai biết Nghiêu Hồng trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đem bát đựng canh nóng hổi đặt ở trên bàn, phẫn nộ quát: “Bên trong phủ không cần nhân sâm tinh ngươi làm cơm canh.”
Thân Thập Tam chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hắn là sâm tinh, không làm canh không làm thuốc, thế này thì cùng phế nhân khác nhau chỗ nào?
Nghiêu Hồng phẩy tay áo bỏ đi, để lại Thân Thập Tam một mình ngây người với bát canh gà nóng hổi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận