Trans: Diêu Nhiên
Diệp Liễu Nhứ bấm vào điện thoại để phát video, hình ảnh bị ngừng lại phóng to trước mắt Tịch Tuế… lại phóng to nữa…
Cô thế mà lại đè Quý Vân Tu lên thành xe để hôn?
“Không… không phải chứ…”
“Cậu còn không tin à? Nhưng video này của mình là bản gốc chưa chỉnh sửa đấy.”
Tịch Tuế vươn tay muốn giật lấy điện thoại, Diệp Liễu Nhứ lanh tay lẹ mắt bỏ điện thoại xuống, giấu ra đằng sau, hoàn mỹ tránh thoát sự tập kích bất ngờ của cô.
Tịch Tuế xoa xoa tay: “Nhứ Nhứ, cậu đưa điện thoại cho mình.”
Diệp Liễu Nhứ quay mặt về phía cô, canh phòng nghiêm ngặt cố thủ: “Ây da, nếu mình giao điện thoại cho cậu, cậu xoá đi không nhận thì làm sao?”
“Mình không xoá.” Cô giơ bốn ngón tay lên.
Diệp Liễu Nhứ lắc đầu: “Mình không tin.”
Tịch Tuế: “Thế cậu muốn làm gì?”
“Thì muốn trong lúc cậu đang tỉnh táo hỏi thử, cậu có thừa nhận mình thích anh ấy hay không?” Chị em vẫn là chị em, lời lẽ sắc bén nói trúng tim đen.
Tịch Tuế: “ …”
Diệp Liễu Nhứ huơ huơ điện thoại, cười trêu chọc: “Ô, hôn cũng hôn rồi mà còn không chịu nhận nợ.”
“Cũng không phải …” Tịch Tuế bỏ cánh tay xuống, cả người đều trút nhẹ một hơi: “Chuyện đêm qua mình thật sự không nhớ rõ, mình chỉ muốn nhìn cho thật kỹ thôi.”
Cô có hơi không dám tin, bản thân uống rượu say còn cưỡng hôn Quý Vân Tu.
Nhưng video đã đặt ngay trước mắt, trong lòng có một luồng nhiệt nóng mãi mà không tiêu tan.
Thấy Tịch Tuế vì thế mà cau mày, Diệp Liễu Nhứ thu lại biểu cảm trêu đùa, đưa điện thoại cho cô: “Đưa cậu này, câu hỏi lúc nãy chủ yếu vẫn là muốn thay cậu hỏi thử lòng mình, đừng có mà rượu vào thì nôn lời thật lòng ra còn tỉnh rượu lại không nhận nợ.”
Tịch Tuế nắm chặt điện thoại, xoay lưng lại có rất nhiều biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt.
Ngay lúc cô run rẩy vươn ngón trỏ chạm vào màn hình…
Tịch Minh đột nhiên đẩy cửa bước vào, hơn nữa ném ra hai thắc mắc chết người: “Ai thích ai? Ai hôn ai?”
Đôi tay của Tịch Tuế run lên, chỉ nghe thấy ‘bịch’ một tiếng, điện thoại rơi thẳng xuống đất, nằm ngửa trên nền nhà sáng bóng.
Ba người đồng loạt cúi đầu.
Bên ngoài của điện thoại vẫn bình yên vô sự, chỉ là hình ảnh của video bên trong đang phát!
Biểu cảm trên mặt Tịch Minh như bị sét đánh.
Tịch Tuế vội vàng khom người nhặt điện thoại lên.
Tịch Minh lanh tay lẹ mắt nắm lấy tay cô khiến cô không thể nào làm tiếp động tác tiếp theo.
Khoảnh khắc đó, Tịch Tuế như ngừng thở, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bị ba ruột nhìn thấy loại hình ảnh… không thể dùng lời nói để miêu tả này… thật sự là… không biết nên đưa ra câu trả lời như thế nào.
Tịch Tuế lập tức cúi đầu không dám nhìn mặt ông: “Ba, ba nghe con giải thích.”
“Đừng giải thích nữa!” Tịch Minh giơ tay lên chỉ vào cô, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, không ngừng run rẩy: “Con, bây giờ ba coi như hiểu rồi, thì ra con vẫn luôn… ngấp nghé người ta!”
Tịch Tuế lắc đầu liên tục: “Chuyện này là hiểu lầm thôi.”
Tịch Minh: “Con nghĩ ba mắt mù sao? Người trong video này rõ ràng là con, cho dù có hoá thành tro ba cũng nhận ra!”
“ …” Làm gì có ai nói con gái mình như vậy chứ.
Việc đã đến nước này, cô cũng chỉ có thể biểu lộ thái độ của mình.
Tịch Tuế khẽ thở dài một hơi, tâm tư đoan chính, ánh mắt hướng về phía Tịch Minh, nghiêm túc nói chuyện với ông: “Ba, liên quan đến chuyện này, con sẽ cho ba một lời giải thích rõ ràng minh bạch, sẽ không qua quýt cho xong chuyện.”
Tịch Tuế ổn định ba mình trước, cẩn thận lau điện thoại hai lần và kiểm tra xem không bị hư hỏng gì mới trả lại cho Diệp Liễu Nhứ.
Hai người gật đầu ra hiệu, Tịch Tuế tiễn Diệp Liễu Nhứ rời khỏi văn phòng.
Đi đến cửa thang máy, Diệp Liễu Nhứ đột nhiên xin lỗi cô: “Thành thật xin lỗi, mình không ngờ sẽ xảy ra loại chuyện này, sớm biết thì mình nhất định sẽ không mang video đến cho cậu xem rồi.”
“Không có gì, ai cũng không ngờ sẽ bị ba mình nghe thấy.
Chuyện này quấy nhiễu mình mấy ngày rồi, bây giờ như thế này cũng khá tốt.” Xảy ra vấn đề, thân là người đứng đầu sóng ngọn gió đương nhiên phải suy nghĩ biện pháp giải quyết, đồng thời đưa ra những hành động thiết thực.
Tịch Tuế về đến phòng làm việc thì thấy ba đang xụ mặt ngồi ở đằng kia.
Cô đi thẳng đến trước bàn làm việc, lấy chiếc phong bì bằng giấy dầu màu nâu nhạt từ trong ngăn kéo ra đưa cho ba mình.
Tịch Minh nghi hoặc tiếp nhận phong bì, thấy phần nắp không hề bị dán lại liền trực tiếp lấy đồ ở bên trong ra.
Trong phút chốc, Tịch Minh biến đổi sắc mặt.
Tịch Tuế nhân cơ hội bổ sung nói: “Ba à, đây chính là lý do vì sao con vẫn luôn từ chối.”
“Tuế Tuế, con biết những thứ này từ khi nào? Con nên nói với ba sớm hơn một chút.” Tịch Minh dùng sức nắm thật chặt góc của bức ảnh kia, giống như là muốn vò nát nó vậy!
Không phải ông oán trách con gái mà là trách cứ chính mình, vậy mà lại không kịp thời phát hiện.
Tịch Tuế bộc trực nói thẳng: “Quý Hoài Tây là một kẻ rất xảo quyệt, hắn rất giỏi nguỵ trang nên trước khi tìm được chứng cứ, cho dù con có nói với ba mẹ những chuyện này thì sợ là ba mẹ cũng sẽ không tin.
Bây giờ chứng cứ về sự thật đã bày ra ở đây, ba tận mắt nhìn thấy chắc cũng sẽ không tiếp tục tác hợp cho con với loại người này nữa nhỉ?”
“Tuế Tuế, về chuyện này ba quả thật không suy nghĩ chu đáo.” Tịch Minh tức giận đến nỗi đấm một đấm lên bàn: “Tuế Tuế, con yên tâm! Ba tuyệt đối sẽ không gả con cho cái loại đàn ông chân trong chân ngoài này, bây giờ ba liền đến nhà họ Quý giải trừ hôn ước!”
Tịch Minh vẫn luôn nghĩ rằng, ông đã tìm được một người đàn ông tốt tuổi trẻ đầy hứa hẹn cho con gái mình, không ngờ tới lại là một thứ cặn bã!
Nghe thấy kết quả như vậy, Tịch Tuế thở phào một hơi: “Đúng vậy á, bộ dạng thì trông giống người, không ngờ rằng lại là một tên cặn bã.
Ba, sau này tiếp xúc với loại người đó phải cẩn thận một chút, Quý Hoài Tây không phải giống như những gì mà hắn biểu hiện ra ngoài đâu! Hắn rất giỏi tính kế, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn!”
Nhớ lại cuộc hôn nhân thương mại bi thảm kia, cô hận không thể ném Quý Hoài Tây vào đám cháy mà đốt thành tro!
Nhưng mà, trước mắt cô vẫn chưa thể chi phối địa vị của Quý Hoài Tây ở nhà họ Quý, chỉ có thể để cho ba mẹ thấy rõ nhân phẩm của hắn trước.
Lúc Tịch Minh mắng Quý Hoài Tây, Tịch Tuế liền ở bên cạnh gật đầu phụ hoạ, nghe đến nồng nhiệt.
Lời nói của Tịch Minh xoay chuyển: “Chuyện của Quý Hoài Tây ba sẽ đích thân đi giải quyết.
Nhưng mà Tuế Tuế này, chuyện mà ban nãy chúng ta thảo luận cũng không phải là chuyện này.”
Tịch Tuế: “ …”
Ban nãy nói nói năng hùng hồn chứ thực sự muốn nói chuyện đó trước mặt cha ruột của mình vẫn có hơi xấu hổ.
Tịch Tuế giả vờ tuỳ ý đi hai bước, sờ sờ vành tai, ngón tay lạnh băng chạm vào vành tai ấm áp như tan ra, có hơi rét lạnh thấu xương.
“Ba à, A Tu rất tốt, còn nhớ cái hôm trở về từ nhà hàng Milo ba đã hỏi rằng có phải con thích anh ấy hay không, lúc ấy con trả lời không được.
Nhưng qua một khoảng thời gian thân thiết, con cảm thấy mình thật sự rất thích anh ấy.”
Tịch Minh lập tức muốn bác bỏ một cách gay gắt, nhưng lại băn khoăn vì chuyện này mà gần đây đã náo loạn với con gái mấy lần rồi nên thái độ có hơi thu lại, bắt đầu dùng phương pháp ‘nói lý lẽ’ từng bước dẫn dắt cô: “Tuế Tuế, con phải phân rõ ràng, hảo cảm của con dành cho nó chẳng qua là bởi vì thời gian quen nhau tương đối lâu nên được tích luỹ lại, có lẽ đó chỉ là tình cảm bạn bè mà thôi.”
Tịch Tuế không chút do dự lắc đầu: “Không phải đâu ạ.
Con ra ngoài học đại học bốn năm, đi theo người hướng dẫn du lịch tự do và chụp ảnh gần hai năm, ròng rã sáu năm trời con cũng không ở cùng với anh ấy, làm sao có thể là tình bạn được chứ.”
“Nó không giống với những người khác!” Tịch Minh rốt cuộc vẫn không kiềm được.
Tịch Tuế hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: “Ba à, ba có thể đối xử với anh ấy công bằng một chút được không? Đừng có lúc nào cũng phủ nhận tất cả của anh ấy chỉ vì một điểm trong số đó.
Mặc dù A Tu không giỏi giao tiếp, nhưng ít nhất sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt để lừa dối tất cả mọi người giống tên Quý Hoài Tây kia.”
“Con vẫn còn trẻ chưa hiểu sự đời, mai sau con sẽ gặp được những người đàn ông tốt hơn.”
“Nhưng mà bây giờ con đã gặp được người tốt nhất rồi, chính là anh ấy!”
Giao tiếp giữa cha và con gái vẫn không thể nào nhất trí, ai cũng không chịu thuận theo ý kiến của đối phương.
“Thôi được rồi, trước tiên không nói chuyện này nữa, tối nay con về nhà đi.” Tịch Minh không kiên nhẫn xua tay, cố ý đổi chủ đề không muốn tranh luận chuyện này nữa.
Vốn nghĩ rằng mình có thể thuyết phục con gái, nhưng ông biết rõ mình không đủ kiên nhẫn.
Tịch Tuế biết ba cô bảo về nhà không phải là căn hộ của cô, mà là biệt thự của nhà họ Tịch.
Cô liếc nhìn chồng tài liệu dày cộm trên bàn một cái: “Dạ? Nhưng mà con vẫn còn công việc cần phải tăng ca để giải quyết, lúc về có lẽ đã rất muộn rồi.”
“Mẹ con nhớ con rồi.”
“Được thôi, con sẽ về.”
Cô không thèm tin cái lý do này đâu nha.
Nhưng chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến.
Biết con gái sắp về nhà, mẹ Tịch đích thân xuống bếp làm mấy món ngon, khung cảnh hai mẹ con hòa thuận vô cùng ấm áp.
Cha Tịch nháy mắt ra hiệu với mẹ Tịch, mẹ Tịch chuẩn bị một lý do thoái thác tương đối vô hại và mềm mỏng: “Tuế Tuế này, công việc gần đây thế nào? Có phải rất vất vả không?”
“Dạ, con vừa mới nhận dự án nên cần phải nắm chắc thời gian.”
Nói đôi câu liên quan đến công việc, mẹ Tịch rốt cuộc cũng chuyển đến đề tài tình cảm cá nhân của con gái: “Về hôn ước của con với Quý Hoài Tây, ba con đã nói rõ ràng với mẹ rồi.
Con cứ yên tâm, ba mẹ tuyệt đối sẽ không ép con gả cho loại người đó.”
“Dạ, dạ! Ba mẹ tin con là tốt rồi.”
“Nhưng con cũng sắp 25 tuổi rồi, bây giờ cứ bận công việc càng không có thời gian giải quyết chuyện tình cảm cá nhân, nghe nói con thích cậu Vân Tu kia hả?”
“ … Dạ… dạ…” Tịch Tuế hơi ngừng lại gật đầu một cái xem như là khẳng định lời bà nói.
Mẹ Tịch chậm rãi nói: “Thật ra mẹ với ba con cũng không phải phản đối hay kiểm soát hôn nhân của con, nhưng con là đứa con gái duy nhất của ba mẹ.
Ba mẹ mong rằng, người ở bên cạnh con sau này sẽ là một người chồng khôn ngoan và có thể đối xử tốt với con.
Dẫu sao thì hai đứa phải sống chung với nhau cả đời, không thể được xác định chỉ dựa trên cảm giác hiện tại được.”
“Mẹ, một người thông minh không có nghĩa là anh ta sẽ thật lòng thật dạ đối xử tốt với con.”
Giống như Quý Hoài Tây cũng thông minh đấy thôi, chẳng qua là lòng dạ của hắn bất chính, là một kẻ tiểu nhân lòng tham không đáy!
“Đứa bé Vân Tu đó vốn dĩ rất tốt, từ khi bị tai nạn khi còn nhỏ thì bệnh tình của nó ngày càng tồi tệ.
Bác trai Quý của con vô cùng quan tâm đứa bé đó nên vẫn luôn bảo vệ nó trong nhà.
Nếu như con ở bên cạnh thằng bé thì nó sẽ không thể giúp đỡ con bất cứ thứ gì trong công việc.
Con được nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn ở bên ngoài, còn nó lại quanh quẩn bên trong chiếc lồng làm bằng tơ vàng ấy không tiến lên.
Về lâu về dài sẽ chỉ làm gia tăng sự oán giận.”
Không thể không nói, từng câu từng chữ của mẹ Tịch đều vô cùng sắc bén, chỉ ra tất cả những vấn đề then chốt bằng giọng điệu mềm mỏng, nếu cô vẫn còn là Tịch Tuế trước đây thì căn bản sẽ không cân nhắc về chuyện này.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
“Mẹ à, con muốn chọn một người chồng mà mình ưng ý chứ không phải là một cỗ máy làm việc.
Cần giúp đỡ trong công việc thì có thể tìm một đối tác làm việc, nếu như trong lòng có mưu đồ xấu thì cho dù là chồng cũng có thể tính kế phản lại.
Nếu như thật sự đi đến bước đó, con đi nhìn ngắm thế giới rộng lớn hơn thì cũng sẽ mang anh ấy đi cùng!”
Cô nói tiếp: “Chuyện của năm đó là bởi vì A Tu vẫn còn nhỏ nên bị đả kích, bây giờ anh ấy đã đỡ hơn rất nhiều rồi, hơn nữa năng lực học tập của anh ấy rất mạnh! Còn rất biết …”
Xém chút nữa là khai ra chuyện ‘kiếm tiền’ này rồi.
May mà cô ngậm miệng nhanh.
Tóm lại, Tịch Tuế giữ vững lập trường của mình: “Tình cảm đến cũng không cản được ạ …”
Hai người thảo luận lâu như vậy, mẹ Tịch cuối cùng cũng không truyền thụ những suy nghĩ kia với cô nữa, ngược lại thái độ buông lỏng: “Mẹ biết không ngăn được con.”
“Dạ?” Tịch Tuế có hơi ngẩn ra.
Mẹ Tịch nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của cô, nghiêm túc nói: “Chắc con không biết rằng giọng nói và biểu của mình bây giờ giống hệt như khi ấy con kiên quyết lựa chon nhiếp ảnh tự do.
Lúc đó chúng ta không thể nào thay đổi được quyết định của con, bây giờ cũng vậy.”
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, tính khí bướng bỉnh đó của Tịch Tuế giống ba cô đến 88%.
Tịch Tuế trợn to mắt: “Vậy ý của mẹ là? Ủng hộ con sao?”
Mẹ Tịch lắc đầu: “Trước đây mẹ với ba con muốn con đồng ý liên hôn chẳng qua là hy vọng sau này có người tiếp quản công ty cũng như có người chăm sóc cho con.
Hiện tại con bằng lòng từ bỏ tự do, tiến vào công ty thì cũng không cần thiết hoàn toàn dựa vào liên hôn nữa.”
“Nhưng con phải biết rằng, bây giờ chúng ta vẫn không thể chấp nhận chuyện con và Vân Tu ở bên nhau.”
“Hiện tại không thể có nghĩa là sau này có thể sao?”
“Ít nhất phải để ba mẹ thấy được rằng, thằng bé có năng lực chăm sóc và bảo vệ con, đúng không?”
“Anh ấy có thể!!!”
Tịch Tuế giống như mở máy hát đem những chuyện mà Quý Vân Tu giúp cô ngăn chặn nguy hiểm, cõng cô về nhà với lại chuyện chăm sóc cô kỹ lưỡng nữa, nửa thật nửa giả nói cho mẹ nghe.
Thật thì là những chuyện đã từng xảy ra, giả chính là cô lược bớt một số tình tiết, chẳng hạn loại chuyện xấu hổ như cô ngủ một giấc trong phòng ngủ của Quý Vân Tu thì không thể nói với người lớn được.
Mẹ Tịch kiên nhẫn lắng nghe, đến khi câu chuyện kết thúc thì mẹ Tịch quyết định giữ nguyên thái độ trung lập.
Tịch Minh làm sao cũng không ngờ tới, người có tài ăn nói mà mình mới tới, tự nhiên lại tước vũ khí để bỏ phiếu cho ‘giặc’ một cách dễ dàng như vậy!
Tịch Minh tự châm cho mình điếu thuốc rồi ngồi quỳ ở một góc nhà tức giận hờn dỗi.
Lúc hút thuốc còn tự làm mình nghẹn trong cổ họng đến ho khan.
Mẹ Tịch vội vàng rót một ly nước ấm ra hiệu cho con gái bưng qua đó.
Tịch Tuế gật đầu cầm ly nước lọc sạch sẽ này đưa đến trước mặt ba mình, hô lên: “Ba.”
“Đừng có gọi tôi, tôi không có người ba này!” Tịch Minh thuận miệng bác bỏ một câu thì nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lời: “Không phải, tôi không có đứa con gái không nghe lời như cô!”
Tịch Tuế lại có chút muốn cười, nhưng lại không cười được.
Mấy ngày trước náo loạn đến bế tắc, khoảng thời gian này luôn tiếp xúc ở công ty với ở nhà, cô thấy Tịch Minh lạnh nhạt cũng không sợ hãi.
“Con đâu có không nghe lời đâu, rõ ràng là ba bảo thủ cổ hủ.
Mẹ cũng đã hiểu cho con rồi.”
“Đó là do mẹ con mềm lòng, ba cho con biết, cửa này của ba cũng không dễ qua như thế đâu!”
“Không phải lần trước chính người nhìn lầm sao …”
“Khụ khụ khụ!” Tịch Minh chột dạ dập tàn thuốc, ho khan vài tiếng: “Chuyện lần trước đúng thật là chúng ta không nghe ngóng kỹ, chính vì như thế nên đối tượng sau này của con càng cần phải quan sát thật cẩn thận và nghiêm ngặt!”
Trên thực tế, chỉ có mình Tịch Minh biết suy nghĩ trong lòng: Dù sao bây giờ con gái đã bằng lòng thừa kế công ty rồi, có loại sinh vật ‘con rể’ này hay không cũng chẳng sao cả.
*
Trấn an cảm xúc của ba xong, Tịch Tuế bưng một ly sữa chuồn về phòng, gọi video cho Quý Vân Tu.
Cô rốt cuộc biết sáng nay Quý Vân Tu nói cô cắn người có nghĩa là gi rồi.
Cũng may mà Quý Vân Tu đơn thuần, nếu đổi một người khác thì kết quả đúng là khó nói.
“Chào buổi tối, A Tu.”
“Chào buổi tối, Tuế tuế.”
Hai người kết nối video ổn định, Tịch Tuế nhìn thấy bối cảnh mà anh đang ở vừa khéo chính là phòng ngủ.
“Sao anh lại ngồi trên mặt đất.”
“Thuận tiện.” Anh cảm thấy bây giờ dễ chịu.
“Anh đang làm gì đó?”
“Xem video.” Quý Vân Tu giơ điện thoại ở trước mặt, nhưng lại đặt máy tính bảng mới mua ở bên kia.
Kể từ sau khi có điện thoại, anh càng học được nhiều thứ hơn, giống như sử dụng cái máy tính bảng này để xem video vô cùng tiện lợi.
Nhưng nội dung của những video… mà anh xem có hơi….
khác một chút.
Tịch Tuế: “Anh xem video? Thể loại gì vậy? Chương trình tạp kỹ?”
Quý Vân Tu lắc đầu liên tục, bốn lần.
“Thế thì là gì?” Tịch Tuế tò mò hỏi tới.
Quý Vân Tu thu nhỏ ống kính, cố định điện thoại ở bên giường mà không cần thao tác thủ công.
Khi ống kính được thu nhỏ, Tịch Tuế còn nhìn thấy Tia Chớp đang ngồi xổm bên cạnh anh.
Tia Chớp đã cùng xuất hiện với Quý Vân Tu trước ống kính nhiều lần, bây giờ cô trái lại đã có chút miễn dịch, chỉ là khi mặt đối mặt sẽ sợ nó đuổi theo.
Quý Vân Tu kê điện thoại xong lại cầm máy tính bảng lên, sau khi mở khoá màn hình nâng lên trước ống kính cho Tịch Tuế xem.
Khi Tịch Tuế nhìn thấy một cái video nhỏ công thêm cái tiêu đề ngắn gọn của video đó thì thiếu chút nữa phun sạch sữa vừa uống trong miệng ra ngoài!
【Dạy bạn cách hôn môi.】
Mẹ nó! Mắt cô mù rồi sao? Đây là video mà Quý Vân Tu có thể xem hay sao?
“Sao anh lại xem cái này! Anh biết cái này là cái gì không?”
“Biết chứ.
Hôm qua Tuế Tuế cắn anh, anh đi tra một chút thì trên mạng gọi cái này là hôn môi.”
“Không phải anh đang học đấy chứ?”
“Ừ, ừ!”
Anh còn ‘ừ ừ’ với em nữa?
“Không cho học!”
“Tại sao?”
Ngay cả Tuế Tuế cũng biết thứ này, vì sao anh không thể học?
“Bởi vì cái đó không thích hợp để anh học.” Cô nhắm mắt bịa đại một lý do.
Quý Vân Tu thản nhiên ‘ờ’một tiếng, hùa theo nói: “Được thôi, không học nữa.”
Tịch Tuế thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, lại nghe thấy anh nói câu làm kinh động lòng người tiếp theo: “Dù sao thì anh cũng xem xong hết rồi.”
“Khụ —— khụ ——” Nắm tay của Tịch Tuế vỗ vỗ ngực, quả thật là sắp nhồi máu cơ tim.
Đã như vậy rồi thì cô nên lừa như thế nào đây?
“Sao anh lại muốn xem cái này chứ?”
“Bởi vì Tuế Tuế thích.”
“Không không không… em không thích.” Em không phải! Em không có!
“Nhưng biểu cảm của em hôm qua, biểu thị sự vui vẻ.” Quý Vân Tu phân tích rõ ràng mạch lạc, nói năng thành thạo đầy lý lẽ: “Bọn họ đều nói sau rượu vào lời ra.
Em đã say rượu nên những lời em nói, những chuyện em làm đều là chân thật.”
“Bọn họ? Bọn họ lại là ai nữa?” Tịch Tuế chỉ lo anh không cẩn thận tiết lộ ‘bí mật’.
Quý Vân Tu thành thật trả lời: “Rất nhiều người.”
Lúc trước anh đã biết đạo lý này rồi, vừa hay tình huống hôm qua có thể áp dụng.
Tịch Tuế vỗ vỗ hai má, giả vờ nghiêm túc nói với anh: “Những gì em kể với anh, đây là bí mật của chúng ta, sau này không được nhắc với người khác có biết chưa?”
“Ừ!” Quý Vân Tu trịnh trọng gật đầu.
Trong màn đêm yên tĩnh, khi mọi người chìm vào giấc mộng đẹp ngọt ngào.
Quý Vân Tu ‘nhìn thấy’ mình lại đang xem video, trong màn hình hành động của những người đó hơi khác với khi Tuế Tuế ‘cắn’ anh.
Anh xem qua là nhớ, nhìn một lần là nhớ kỹ tất cả động tác.
Mà lúc này, Tuế Tuế cũng không có ngăn cản anh học tập, thay vào đó còn ngồi quỳ trên thảm trải sàn cùng anh, mặt đối mặt với anh rồi dựa sát lại thật gần.
Trên người cô còn mang theo mùi rượu thơm tinh khiết, không hề nồng nặc, khiến cho người ngửi có loại cảm giác đặc biệt.
Cô liếm liếm cánh môi, âm thanh càng thêm mềm mại hơn so với bình thường: “A Tu, anh đừng xem video nữa, em tự mình dạy cho anh nè ~”
Đầu của cô đưa về phía trước, chỉ cách anh gần trong gang tấc.
Anh nhớ đến hình ảnh vành tai và tóc mai chạm vào nhau trong video, chủ động ‘cắn’ lên!
*
Ngày hôm sau, nhà họ Quý.
Khi nhà họ Tịch đưa ra lời giải trừ hôn ước, Quý Lăng Thành vẫn chưa bày tỏ thái độ.
Tần Ngọc Chi là người đầu tiên lao lên, lớn tiếng phản bác: “Tôi không đồng ý!”
Ánh mắt của Quý Lăng Thành và Tịch Minh ngay tức khắc đều trầm xuống.
Quý Lăng Thành là vì cảm thấy mất mặt người nhà họ Quý.
Còn Tịch Minh là bởi vì chuyện của Quý Hoài Tây nên lòng cũng mang khúc mắc với Tần Ngọc Chi.
Giọng của Tịch Minh bất thiện: “Cho dù nhà họ Tịch và nhà họ Quý định ra hôn ước hay là giải trừ hôn ước thì bà Tần đều không có quyền lên tiếng!”
Vì Khương Thuỵ Vân cũng ở đây nên trực tiếp xưng hô họ gốc để tiện bề phân biệt.
Nhưng Tần Ngọc Chi cũng không phải là đèn cạn dầu, bà ta đã đợi lâu như vậy, trông lâu nhứ thế, làm sao có thể cam lòng để con trai cả người lẫn của đều không còn được!
“Ngài Tịch, không biết vì lý do gì mà khiến ông đột nhiên đưa ra giải trừ hôn ước, ít nhất ông phải cho nhà họ Quý chúng tôi một lời giải thích hợp lý chứ?”
“Lời giải thích? Hôm nay ở đây chỉ có hai người trong nhà của chúng tôi, không bằng nói chuyện rõ ràng một chút.
Lúc đầu hai nhà chúng ta liên hôn, hai người định ra là ai trong lòng mọi người đều rõ ràng, nhưng tôi tuyệt đối không ngờ rằng …”
Lời không nói rõ được, Tịch Minh trực tiếp ném ra bằng chứng.
Mấy người nhìn thấy ảnh chụp đều cả kinh.
“Nếu Quý Hoài Tây đã chọn lựa được đối tượng của mình thì cũng đừng chậm trễ con gái tôi nữa!”
Lời vừa nói ra, trên mặt của mọi người đều khó coi.
Nếu không phải nhìn vào tình nghĩa bao năm của hai nhà, lời ông nói ra sợ là sẽ càng khó nghe hơn!
Tần Ngọc Chi chột dạ gom toàn bộ ảnh chụp về phía mình, từng tấm chồng lên nhau không để cho người bên cạnh xem nữa, còn cãi lại giùm con trai: “Chuyện này khẳng định là hiểu lầm, công việc của Hoài Tây nhà chúng tôi ngày nào cũng phải ở ngoài đường, có lúc cũng sẽ gặp dịp thì chơi, không thể xem là thật.”
“A, mấy lời nói dóc này không cần phải kể ra nữa, việc đã đến nước này, tôi không phải đến để thương lượng với các người.
Vừa hay Tuế Tuế nhà tôi đã nhiều lần tỏ rõ không có quan hệ gì với con trai bà.” Một khi Tịch Minh đã nhận định chuyện gì đó thì trái lại thái độ rất cương quyết.
Lúc này, Quý Lăng Thành vẫn luôn ngồi uống trà đột nhiên mở miệng: “Anh Tịch, thật ra tôi cảm thấy chuyện hôn ước này chúng ta có thể bàn bạc lại thử.”
Tịch Minh giơ tay ngắt ngang: “Không cần! Ảnh chụp mấy người cũng coi rồi, chuyện này không thể bàn bạc lại nữa!”
Quý Lăng Thành ý vị thâm trường bổ sung nói: “Cũng không nhất định phải là Hoài Tây.”
“Anh cả, anh nói vậy là có ý gì? Không phải là Hoài Tây, chẳng lẽ còn có thể là Vân Tu hay sao?” Nghe thấy giọng điệu của ông ấy giống như muốn cướp người, Tần Ngọc Chi gấp đến độ váng đầu, ngay tức khắc kéo ông chồng không nên thân đang ngồi một bên sang.
Dường như lôi kéo thêm một người liền có thêm tự tin, Tần Ngọc Chi nói: “Tin tức hai người liên hôn đã được công bố từ lâu, làm sao có thể ngay thời khắc mấu chốt mà nói một đằng làm một nẻo!”
Thái độ của Tần Ngọc Chi chọc cho Tịch Minh nóng nảy, thuận miệng làm phép so sánh hai người từ trong lời nói của Tần Ngọc Chi: “Cho dù tôi có gả Tuế Tuế cho Quý Vân Tu cũng tuyệt đối sẽ không chọn Quý Hoài Tây!”
“Gâu gâu.”
Vừa dứt lời thì Tia Chớp đột nhiên chạy ra.
Tiếng chó sủa thu hút sự chú ý của mọi người.
Cơ thể Tia Chớp lắc lư đứng ở lối vào, theo sau đó là chủ nhân của nó —— Quý Vân Tu.
Đôi mắt trong trẻo nhìn mọi người, Quý Vân Tu bắt được trọng điểm trước mặt mọi người: “Gả Tuế Tuế, cho con?”
Mà giờ khắc này, trong tay anh đang cầm điện thoại là hình ảnh video của Tịch Tuế.
Tịch Tuế mới vừa rồi đang dùng cuộc gọi video để dạy Quý Vân Tu dắt chó đi dạo xung quanh: “ …”.