Trans: Diêu Nhiên
Tịch Tuế đè lên tay vịn sô pha, nghiêng đầu lại để quan sát sự thay đổi của anh ở cự ly gần.
Cô cố ý hỏi: “Anh có cảm thấy gì đặc biệt không?”
Quý Vân Tu áp khuôn mặt vào mu bàn tay, ngón tay cong lại nhẹ nhàng ấn vài cái rồi thành thật trả lời: “Có cái gì đó là lạ.”
“Lạ ở chỗ nào?” Nụ cười trên gương mặt của Tịch Tuế dần dần phóng đại: “Có phải cảm thấy hơi say không?”
“Say?”
Cảm giác say như thế nào?
Tịch Tuế giơ tay lên huơ huơ trước mặt anh, hướng dẫn từng bước: “A Tu, anh có cảm thấy đầu óc choáng váng không?”
Quý Vân Tu lắc đầu.
Tịhc Tuế chỉ ngồi bên cạnh đợi hồi lâu cũng không thấy anh có biểu hiện gì đặc biệt.
Vì thế cô lại lấy cái chai trên bàn rót một ly rượu nữa rồi đưa tới: “Anh nếm lại thử xem?”
“Không ngon.” Anh lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
Tịch Tuế cầm lấy ly rượu cố ý tha cho anh một lần, nhưng lại nghĩ lại: Đã uống một ly rượu rồi, nếu không lấy được đáp án thì trong lòng rất ngứa ngáy.
Chỉ sợ sau này cũng sẽ luôn nghĩ về chuyện này, dứt khoát đã làm thì phải làm đến cùng nên lại đưa ly rượu đến bên miệng Quý Vân Tu: “Uống thêm ly nữa nha?”
Cô giơ một ngón tay lên và hứa chắc nịch: “Chỉ một ly này thôi, dù kết quả như thế nào thì cũng không uống nữa.”
Nếu Quý Vân Tu uống ly này vẫn chưa say thì cô cũng không đành lòng mà chuốc anh say thật.
Ly rượu này coi như là cô đặt cược với chính mình tất cả phụ thuộc vào tửu lượng của Quý Vân Tu!
Quý Vân Tu tự nhiên sẽ không từ chối, bưng ly rượu kia lên uống cạn.
Sắc mặt của anh đỏ hơn lúc nãy một chút.
“Hầy, cho em sờ tý.” Cô bảo Quý Vân Tu buông tay ra còn hai tay mình lại bắt đầu làm xằng làm bậy trên gương mặt anh, sờ hai cái cảm thấy vừa mềm mại lại đàn hồi nữa.
Tuy động tác này rất ngây thơ nhưng nó vẫn chơi khá vui.
Khoảng cách giữa hai người thật dài, trong đôi mắt này hoàn toàn là bóng dáng của cô.
“Thình thịch ——”
“Thình thịch —— thình thịch ——”
Tịch Tuế lại nghe thấy tiếng trái tim đập càng lúc càng nhanh.
Đúng rồi đúng rồi, chính là bầu không khí này! Chính là cảm giác này!
“A Tu, có phải anh say rồi không?”
“Hình như vậy …” Cảm thấy hơi váng đầu, bóng dáng của Tuế Tuế ở trước mặt anh hình như cũng biến thành hai, ba thậm chí là nhiều hơn nữa.
“Thế thì tốt quá!” Tịch Tuế nhỏ giọng hoan hô, tâm trạng càng lúc càng kích động: “Thế em hỏi anh thêm một câu nữa nhé, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Lúc nhìn em có cảm thấy tim đập nhanh không?”
Ánh mắt của Quý Vân Tu ngày càng mơ mơ màng màng.
“Phịch ——”
Đáp lời cô là tiếng Quý Vân Tu ngã trên sô pha.
Một số người sau khi uống rượu thì mặt sẽ đỏ lên nhưng không hẳn là do say rượu.
Mà có một số người tửu lượng cực kỳ kém, chẳng hạn như Quý Vân Tu mới uống một – hai ly rượu là đã …ngủ rồi.
Tịch Tuế nhìn người đàn ông đang nằm ngửa trên sô pha với vẻ mặt rối rắm, ngón tay bắt hụt vào không khí hối hận không thôi.
Vì sao cô lại để cho Quý Vân Tu uống ly rượu thứ hai cơ chứ!
Tịch Tuế lôi một chiếc ghế chân cao rồi ngồi xuống trước ghế sô pha, thở dài một hơi thật sâu: “Hầy …Quý Vân Tu, sao tửu lượng của anh lại yếu như vậy chứ.”
Còn muốn anh rượu vào lời ra gì nữa, vốn rượu vào là ngủ say ngay, cũng không biết khi nào mới tỉnh nữa.
Cô ngồi đó coi chừng Quý Vân Tu ngủ, khi thì chơi game, khi thì lướt video.
Một lát sau cảm thấy hơi đói bụng nên tự vào nhà bếp bắt đầu nấu ăn.
Món thịnh soạn cô không biết nấu, những món ăn đơn giản tự nấu ở nhà thì cũng miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân.
Cô nghĩ một hồi nấu ăn xong chắc là Quý Vân Tu liền tỉnh dậy và còn muốn ăn cơm với cô thì sao?
Nồi đồ ăn chuẩn bị được nhấc xuống thì bị Tịch Tuế để lại.
Cô vội vàng lên Baidu tra hai bài báo về quá trình nấu ăn, trong đó có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mà cô không có, còn có một số gia vị cô không biết là gì nữa.
Cuối cùng vẫn dùng nguyên liệu nấu ăn có sẵn trong nhà rồi bắt đầu nấu ăn.
Tịch Tuế nghiêm túc nghiên cứu món ăn trong nhà bếp, khi cửa nhà vang lên tiếng mở cửa cô hoàn toàn không nghe thấy.
Tịch Minh vừa bước vào nhà, khom người thay giày theo bản năng nhưng lại phát hiện trên giá giày ở cửa có thêm một đôi giày thể thao nam.
Đôi giày thể thao rất sạch sẽ, số giày khá to nên chắc chắn sẽ không phải là cỡ giày của con gái ông.
Trong căn nhà này… có đàn ông!
Tiếng chuông cảnh báo trong lòng Tịch Minh vang lên mãnh liệt, ngay lập tức xốc lại tinh thần.
Ông nhẹ nhàng lấy túi hồ sơ đang kẹp trong khuỷu tay xuống và đặt ở lối vào, nhẹ tay nhẹ chân bước vào nhà, đôi mắc sắc bén quét bốn phương tám hướng.
Cuối cùng!
Ông nghe thấy tiếng nồi niêu truyền ra từ trong phòng bếp đồng thời cũng nhìn thấy một người đang nằm trên ghế sô pha!
Đôi bàn chân của người này hướng về phía hành lang còn đầu thì tựa vào phía bên kia.
Lúc đầu Tịch Minh không nhìn được khuôn mặt của người đàn ông này nên không thể xác định được thân phân của ‘hắn’.
Khi ông bước tới xem xét thì cả trái tim như ngừng đập!
Không ngờ lại là… Quý Vân Tu!
Sao Quý Vân Tu có thể ngủ trong căn hộ của con gái ông được?
Tịch Minh ló đầu ra nhìn thêm mấy lần nữa thì chợt nhận ra khuôn mặt lúc ngủ của Quý Vân Tu rất vô hại và không hề có lực công kích, hơn nữa khuôn mặt còn hơi ửng hồng.
Tịch Minh liên tưởng đến những chuyện trước đây mà Tịch Tuế từng làm với Quý Vân Tu, trong lòng Tịch Minh bắt đầu lo lắng nhất thời không xác định ‘sinh vật nguy hiểm’ trong căn nhà này rốt cuộc là Quý Vân Tu hay là… con gái cưng của ông?
Tuy ông không phải là rất muốn thừa nhận nhưng kẻ tình nghi hiện ra trong lòng ông vậy mà lại là người phía sau…
Tịch Minh vọt vào phòng bếp, ông vừa mở cửa ra thiếu chút nữa bị một luồng khói dầu nồng nặc trong không khí xộc vào cổ họng.
Tịch Tuế vừa xào xong một chảo thức ăn, nghe thấy tiếng động thì hơi sửng sốt quay đầu lại nhìn.
Không đợi Tịch Tuế hét lên gọi người thì Tịch Minh đã chỉ vào cô mà lên án: “Tuế Tuế, con! Con đã làm gì với Quý Vân Tu?”
“Chuyện đó…ba, ba nghe con giải thích.”
“Con con con con con, con sẽ không mang thằng bé đến nhà rồi ra tay với người ta đó chứ?”
“Không không không không phải, đây chỉ là hiểu lầm.”
Tịch Tuế lờ mờ hoàn toàn không biết vì sao Tịch Minh lại đột nhiên xuất hiện ở đây.
“Thế con nói xem, bây giờ việc thằng bé đang nằm ngoài kia là như thế nào?”
Tịch Tuế đang muốn giải thích thì hai người nghe thấy một tiếng gọi vang lên.
Hình như là Quý Vân Tu đang gọi: “Tuế Tuế.”
“Hầy! Con thật là!” Tịch Minh còn chưa làm rõ tình huống, ông muốn nói lại thôi rồi xoay người ra khỏi phòng bếp.
Tịch Tuế bỏ nồi niêu trong tay xuống rồi cũng bước ra theo.
Quý Vân Tu vừa mới tỉnh dậy, vì không có ai mới vô thức gọi tên cô để tìm người.
Người đầu tiên bước ra là Tịch Minh.
Quý Vân Tu nhìn ông một cái, tầm mắt rời khỏi người ông, hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tịch Tuế ở phía sau.
Tịch Minh trông thấy bộ dáng của anh dễ bị lừa như vậy, lúc này trong lòng không khỏi gợn sóng: “Cái gì ấy nhỉ, Vân Tu này, bác có chút chuyện muốn hỏi con.”
Quý Vân Tu nhìn ông một cái rồi gật đầu.
Anh gật đầu có nghĩa là lát nữa sẽ bằng lòng trả lời câu hỏi của Tịch Minh.
“Ban nãy, cậu với Tịch Tuế đã làm những gì ở đây?”
“Chơi game và uống nước.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Vâng.”
“Thế sao cậu lại ngủ?”
Câu hỏi này quá mức sắc bén làm cho Tịch tuế sợ hãi, cô ý đồ muốn ra hiệu về phía Quý Vân Tu ý bảo anh đừng trả lời.
Tịch Minh đã sớm có chuẩn bị nên dùng ánh mắc sắc bén trừng Tịch Tuế ngăn cản cô dối gạt để qua cửa.
Quý Vân Tu thành thật trả lời: “Uống nước xong thì buồn ngủ.”
Buồn ngủ nên đi ngủ.
Đây là một quy luật tự nhiên.
Tịch Minh lập tức bắt được trọng điểm trong đó: “Tuế Tuế, con cho thằng bé uống nước gì?”
“Thì…nước lọc ạ… ha ha ha.” Tịch Tuế pha trò.
Tiếng cười còn chưa ngừng lại thì giọng nói của Quý Vân Tu đã chen vào, anh sửa lại cho đúng: “Không phải là nước lọc.”
Tuy trước giờ anh chưa từng uống loại nước này nhưng anh biết đó không phải là nước lọc nên mới sửa câu trả lời của Tịch Tuế lại cho đúng.
Tịch Tuế nghiến răng, đôi môi mím thành một đường thẳng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Quý Vân Tu.
Cuối cùng anh còn khai ra cả ‘thủ phạm’ là chai rượu trên bàn kia nữa.
Sau khi Tịch Minh tra xét xong thì vỗ vai con gái mình một cách ý vị thâm trường, nghiêng người đặt câu hỏi: “Nếu ba tới trễ một bước nữa thì có phải là con còn định gạo nấu thành cơm luôn không?”
Tịch Tuế bị phá đám hết lần này đến lần khác giống như một quả bóng da bị xì hơi, thấp giọng lẩm bẩm: “Chín rồi còn đâu…”
Tịch Minh đang trên bờ vực bùng nổ: “Con nói gì cơ?!!”
Tịch Tuế nắm lấy vành tai và cúi đầu như phản xạ có điều kiện, khí thế liên tục giảm xuống: “Éc, không không không ạ, ý của con là gạo trong nồi cơm điện đã chín rồi, chúng ta có thể ăn cơm rồi.”
Tịch Minh tức giận đến nỗi no luôn rồi làm sao nuốt trôi cơm được nữa.
Cứ tưởng rằng bảo vệ cho cây cải trắng trong nhà này, không ngờ đề phòng tới đề phòng lui lại không phòng được con gái cưng của mình lại đi ủi cải trắng nhà người khác.
Lúc ăn cơm, Quý Vân Tu rất yên tĩnh, nhất cử nhất động bất kể là tư thế ngồi hay khi dùng bữa đều giống như từng được bồi dưỡng tỉ mỉ, sự tao nhã của một chàng trai con nhà quyền quý được thể hiện rõ ràng qua từng cử chỉ.
Nếu anh không lên tiếng mà chỉ yên tĩnh ngồi đó thì cho dù là bất cứ ai gặp được e rằng đều không nhịn được mà sẽ tán thưởng.
Còn Tịch Minh thì sao?
Từ lúc ông biết con gái mình đang mưu đồ với con trai nhà người ta khiến trong lòng ông rất khó chịu.
Bây giờ, ông lại sợ Quý Vân Tu bị con gái mình lừa gạt.
Nhìn chàng trai ngốc này xem, vừa đơn giản lại ngây thơ, vừa nhìn đã biết là rất dễ lừa gạt!
Nhân lúc Tịch Tuế không có ở đây, Tịch Minh dùng ‘miếng’ lương tâm cuối cùng kia mà nói lời thấm thía với Quý Vân Tu: “Vân Tu à, sau này con đừng tin lời của Tuế Tuế quá.”
Quý Vân Tu ngẩng đầu nhìn ông, vẻ mặt rất bình thản.
“Chuyện này…” Tịch Minh khó xử.
Với tư cách là một người cha ruột như ông thì làm sao mà nói ra chuyện này được chứ!
“Nói tóm lại là tự cậu chú ý một chút đi.”
Cũng không biết Quý Vân Tu nghe vậy thì có hiểu ý của ông hay không nữa.
Cuối cùng, Tịch Minh tận mắt nhìn xe của quản gia Quý đến đón anh thì ông mới yên tâm.
Sau khi tiễn Quý Vân Tu đi xong thì Tịch Minh xoay người nhìn chằm chằm vào con gái mình: “Tuế Tuế.”
“Ba, giờ đã muộn lắm rồi, hay là con tiễn ba về nhà nhé?” Tịch Tuế có tật giật mình nên tránh nói về chuyện này.
“Con đừng cố tình thay đổi chủ đề!”
“Con đâu có.”
“Con đừng tưởng rằng ba không biết những tính toán nhỏ nhặt kia trong lòng con.”
“ …” Người thật sự không biết mà, không chỉ là không biết mà còn điên cuồng suy diễn nữa.
“Cho dù con thật sự thích nó thì con có chắc rằng nó cũng thích con hay không?”
Tịch Minh lấy một điếu thuốc ra kẹp giữa hai ngón tay, ông định châm thuốc nhưng lại kìm nén trước mặt con gái.
“Con phải suy nghĩ thật kỹ, nó chắc chắn không biết thế nào là yêu.
Chỉ sợ sau khi các con kết hôn thì có lẽ nó cũng không thể cho con một cuộc hôn nhân chân chính được.
Trước đây con khao khát sự tự do bao nhiêu chứ, nếu thằng bé ở bên cạnh thì con chỉ sẽ cảm thấy bị ràng buộc mà thôi.”
Lý luận không thực tế!
Lại là những lời rập khuôn này!
Cô đã nghe rất nhiều lần rồi, lần nào cũng đều phản bác lại.
“Ba! Con yêu thích một người thì có gì sai hay sao?”
“Cho dù… cho dù anh ấy không biết thì con cũng có thể dạy anh ấy!”
“Con chỉ đơn giản là đang lừa mình dối người mà thôi.” Tịch Minh lắc đầu, tỏ ra nghi ngờ: “Nếu không thì vì sao con còn cố tình chuốc rượu thằng bé chứ?”
“ …” Chuyện này cô không thể nào giải thích được.
Chẳng lẽ muốn cô nói thật ra cô cũng đang đợi Quý Vân Tu đáp lại tình cảm của mình hay sao?
*
Kế hoạch ‘rượu vào lời ra’ của Tịch Tuế kết thúc thất bại.
Một khắc trước còn đang chìm trong tình cảm trai gái, vì kế hoạch này mà trầm ngâm suy nghĩ.
Một khắc sau lại không thể không tập trung tinh thần vào công việc.
Lần trước dự án đấu thầu thành công vẫn đang trong quá trình tiến hành, Tịch Tuế cũng đúng hẹn mà ký kết quan hệ hợp tác với Tần thị, hai người hẹn sau khi tan làm sẽ bàn công việc.
Lúc trước cô còn nghe nói con người của Tần Tứ này là một người cuồng công việc, không chỉ làm việc khi đi làm mà ngay cả khi tan làm cũng không bỏ qua.
Thấy bản thân vẫn còn nợ anh ta một phần ân tình nên Tịch Tuế đồng ý sau khi tan làm sẽ nói chuyện một lát.
Địa điểm do Tần Tứ chọn, chất lượng cao cấp, hoàn cảnh đẹp mắt.
Đây hình như là điều kiện thiết yếu khi ăn cơm của Tần Tứ.
Tịch Tuế mang theo công việc mà đến, nhưng cô luôn cảm thấy bầu không khí xung quanh… có hơi quái quái.
Những người khác đều đang thành đôi thành cặp hẹn hò yêu đương, còn cô đây thì coi là gì? Làm việc thật tốt, mỗi ngày đều tiến về phía trước à?
“Cô Tịch.”
“Anh Tần.”
Loại xưng hô vừa xa cách vừa xã giao này gần như đã trở thành câu nói đầu tiên theo thường lệ khi hai người gặp mặt.
Hôm nay thời tiết ban ngày khá tốt, buổi tối cũng không trở trời, Tần Tứ lại mang theo một chiếc ô đến.
Khi Tịch Tuế đang nghi ngờ thì Tần Tứ đột nhiên đưa chiếc ô ra trước mặt cô: “Lần trước sau buổi đấu thầu, ô của cô bây giờ trả lại cho cô.”
Đôi mắt Tịch Tuế đảo một vòng nhớ lại: “À… Thì ra là chiếc ô đó, thật ra không cần trả đâu.”
Đó là chiếc ô dự phòng mà Trương Húc lấy ở công ty, nó không được xem như là ô của cô và cô cũng đã quên từ lâu rồi.
“Nó vốn là thứ thuộc về cô.”
“Có gì đâu, chỉ là một chiếc ô thôi mà.” Tịch Tuế quả thật không quan tâm đến chuyện này, nhưng Tần Tứ cũng đã nói vậy rồi nên cô cũng sảng khoái mà nhận lại ô.
Tần Tứ nhìn chằm chằm chiếc ô… cũng có thể là bàn tay cầm lấy chiếc ô đó, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Có một số việc có thể cô không quan tâm, nhưng người khác sẽ luôn ghi nhớ”
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết rằng câu nói này còn có ý nghĩa khác nhưng quả thật là cô nghe thế nào cũng không hiểu.
Cô nghĩ, có lẽ là bởi vì cô không thân với Tần Tứ lắm, vì vẫn không đủ để hiểu cách nói chuyện của Tần Tứ nên mới cảm thấy như vậy.
*
Quý Nhan có hẹn với bạn ở nhà hàng, cô ấy vừa ngồi xuống nhưng lại không ngờ rằng chỉ tuỳ ý nhìn lướt một cái liền trông thấy người quen!
Vì có quan hệ với Quý Vân Tu nên cô ấy cũng khá quan tâm đến Tịch Tuế.
Chính vì vậy, khi cô ấy trông thấy Tịch Tuế cùng ăn tối với một người đàn ông thì trái tim nhỏ bé trong lồng ngực liền đập nhanh hơn.
Anh cả nhà cô khó khăn lắm mới thích một người phụ nữ, sẽ không nhanh như vậy đã bị người khác đoạt mất đấy chứ!
Quý Nhan nói với bạn mình một tiếng rồi lặng lẽ sờ soạng trốn đến gần bàn ăn của Tịch Tuế.
Đứng trong góc này thì cô cuối cùng cũng có thể nhìn được hình dáng của người đàn ông đang ăn tối cùng với Tịch Tuế đó rồi, không ngờ lại là Tần Tứ!
Người này rất nguy hiểm!
Không chỉ là gia thế, năng lực xuất sắc và vẻ ngoài phi phàm mà còn một điểm rất rất quan trọng chính là —— Tần Tứ từng thích Tịch Tuế.
Quý Nhan nhớ lại một chuyện cách đây bảy, tám năm trước.
Trước khi học cấp ba, cô và ba mẹ sống ở vùng khác, đến cấp ba vì nguyên nhân hộ khẩu nên chuyển về thành phố Vân Hải để đi học.
Lúc đó cô liền quen biết Tịch Tuế, nhưng vì hai người không cùng cấp nên cũng chỉ là quen biết mà thôi, không hề thân thiết.
Thời cấp ba, bạn thân nhất của cô chính là em gái của Tần Tứ, có một lần cô dự sinh nhật thì Tần Tứ cũng ở đó.
Khi ấy, mọi người đang cùng nhau chơi trò ‘Thật lòng hay mạo hiểm’ bình thường nhất cũng là kích thích nhất.
Tần Tứ không may mà dính đạn, có người hỏi anh ta có đang thích ai không, anh ta im lặng một hồi rồi trả lời là ‘có’.
Lúc mọi người truy hỏi người đó là ai thì anh ta quang minh chính đại mà chơi xấu bảo rằng câu hỏi chỉ yêu cầu trả lời có hoặc không chứ không nói rõ tên.
Sau đó, bọn họ đổi kiểu chơi khác, viết ra tên người mình thích lên giấy, không có cũng có thể không viết nhưng nếu không viết tên người mình thích thì phải ký tên mình vào.
Loại trò chơi này thử nghiệm sự thật lòng của bạn, bằng lòng thừa nhận thì thừa nhận.
Nếu không muốn thì người khác cũng không thể dò ra nội tâm của bạn được.
Lúc đó có rất nhiều người, hơn mấy chục người trộn lẫn vào nhau không biết ai ra ai.
Kích thích nhất là chỉ lấy của một người ra xem, người xui xẻo đầu tiên là cô nhưng cô không có điền vào.
Mọi người náo loạn đòi rút lại lần nữa thì rút được ‘Tịch Tuế’.
Tịch Tuế ấy à, gia cảnh tốt, ngoại hình xinh đẹp, học cũng rất giỏi.
Cô ấy là nhân vật cấp bậc ‘nữ thần’ trong trường học.
Nói một cách khoa trương thì người thích cô ấy có thể xếp hàng dài bằng một vòng sân thể dục.
Vì thế khi mọi người trông thấy cái này cũng không truy rõ ngọn nguồn.
Cô vốn cũng không quan tâm lắm, kết quả bạn cô tiến đến bên tai cô lặng lẽ nói cho cô biết: “Mình biết người đó là ai!”
“Ai thế?”
“Anh trai mình.”
Người thích Tịch Tuế là anh trai của bạn thân —— Tần Tứ.
Vì cô không điền vào tờ giấy mới rút được tờ giấy tỏ tình của Tần Tứ nên ấn tượng của cô đối với chuyện này rất sâu đậm.
Lần trước vội vàng gặp mặt nên vẫn không có cảm giác gì, bây giờ trông thấy hai người gặp nhau riêng thì liền phát hoảng.
Mặc dù chuyện đã trôi qua rất nhiều năm rồi, nhưng ai biết Tần Tứ đã dứt tình cảm với Tịch Tuế hay chưa? Dù sao thì bây giờ mọi người vẫn còn độc thân mà!
Trai đơn gái chiếc thế này, **.
Thế anh cả của cô phải làm sau đây chứ?
Thật lòng Quý Nhan rất phiền não.
Cô do dự nhiều lần mới bước ra ngoài.
“Chị Tuế Tuế.”
“À, hả?” Nhìn thấy Quý Nhan, đầu tiên Tịch Tuế thuận miệng trả lời, sau đó là ngờ vực.
Lúc trước Quý Nhan còn gọi cô là ‘cô Tịch’, sau bây giờ lại đột nhiên gọi thân thiết như vậy?
“Chị Tuế Tuế, tình cờ thật đấy, không ngờ lại gặp chị ở đây.”
Tịch Tuế cười đáp lại: “Chào buổi tối, em ăn gì chưa?”
“Em vừa mới đến cùng bạn của mình nên chưa ăngì cả.
Chỉ là nhìn thấy chị nên em qua đây chào hỏi một tiếng.” Khuôn mặt Quý Nhan tràn ngập tươi cười: “À đúng rồi, mấy ngày nay em không có thời gian để đi thăm anh cả, anh ấy dạo này sao rồi?”
“Khá ổn.” Lúc trước cô còn chuốc say người ta nữa…
Quý Nhan gật đầu rồi quay về phía Tần Tứ, dẫn dắt đề tài sang hướng khác: “Vị này là, anh Tần Tứ phải không?”
“Thật ngại quá, có phải làm phiền mọi người dùng bữa không?”
Tần Tứ bình tĩnh trả lời một câu: “Không có gì.”
Anh ta bưng chén trà lên uống một hớp.
Cũng tán gẫu xong mới hỏi câu này, mục đích của cô ấy rất rõ ràng.
Nhưng người phụ nữ đối diện kia chỉ biết nói về công việc, dường như một chút cũng không hề nghĩ đến điều gì khác.
“Chị Tuế Tuế, thế dạo này chị có rảnh không? Hay là chúng ta hẹn thời gian rồi cùng đi thăm anh cả nhé.
Chị cũng biết đó, chỉ khi nào có chị ở đó thì anh cả mới nói chuyện nhiều hơn một chút.”
“Được thôi, đến lúc đó chị sẽ liên lạc với em.”
Ở đây có ba người, ba suy nghĩ khác nhau.
Tần Tứ có mục đích riêng, Tịch Tuế một lòng vì công việc, còn Quý Nhan chỉ muốn phá cho hư.
Dù sao thì nhà hàng ở đây nổi tiếng thơ mông, cho dù là người nào trông thấy một đôi nam nữ ngồi ở đây cũng sẽ cảm thấy là đang hẹn họ.
Bây giờ còn là thời gian ăn tối nữa, Tịch Tuế trò chuyện với Tần Tứ rất vui vẻ, cuối cùng cũng có chung nhận thức.
Khi rời khỏi nhà hàng, Tần Tứ vốn muốn phát huy sự phong độ lịch lãm của một người đàn ông đưa cô về nhà, nhưng kết quả là Tịch Tuế trực tiếp chui vào xe ô tô của mình luôn.
Tần Tứ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói lời từ biệt bằng cách chính thống nhất.
Anh ta chống lên xe đứng nơi đó, khi đang muốn lấy chìa khoá.
“Tần Tứ!” Người chưa tới mà tiếng đã tới trước.
Một tràng tiếng bước chấn từ cách đó không xa, Tần Tứ xoay người thì thấy một người đang vội vàng chạy tới, anh trả lời: “Cô Quý.”
“Hình như anh Tần khá để ý đến chị Tuế Tuế.”
“Điều này có liên quan gì đến cô Quý sao?”
“Tần Tứ, ở trước mặt tôi anh đừng giả vờ nữa đi.”
Tần Tứ nhíu mày hỏi lại: “Tôi giả vờ cái gì?”
“Dù sao thì… trong lòng anh tự biết rõ ràng.” Quý Nhan ngoài cười nhưng trong không cười.
Lúc đầu cô chơi rất thân với em gái của Tần Tứ, lúc được nghỉ cũng ghé nhà chơi không ít lần.
Tần Tứ lúc đó vẫn chưa đa mưu túc trí giống như bây giờ vậy.
Bên ngoài giả vờ thâm trầm nhưng sau lưng thật ra hút thuốc uống rượu không ít, trong lúc vô tình cô đã bắt gặp mấy lần.
Về sau mọi người có hướng phát triển riêng, khoảng thời gian mấy năm nay rất ít khi liên hệ.
Cô biết Tần Tứ bây giờ nhận được rất nhiều sự hoan nghênh so với năm đó và cũng rất lợi hại.
“Nói tóm lại, Tịch Tuế là chị dâu cả tương lai của tôi, anh đừng hòng lợi dụng chị ấy!”
“Cô cũng nói là tương lai, không phải sao?”
Là tương lai có nghĩa là vẫn chưa trở thành kết cục đã định, mọi thứ đều có khả năng thay đổi.
Sau khi Tần Tứ lên xe, anh không chút do dự mà đóng cửa xe lại còn phà khói xe vào mũi cô nữa chứ.
Điệu bộ này chẳng hề có phong độ đàn ông gì cả, Quý Nhan tức giận đến giậm chân.
Cô hận không thể giơ túi xách của mình lên đập lên xe của anh.
Cô biết ngay mà!
Người đàn ông này lớn thêm vài tuổi nữa cũng vẫn là con sói đuôi to vô cùng biết giả vờ ban đầu kia thôi!
Đến khi cô hết tức giận và bình tĩnh suy nghĩ kỹ thì lại đau đầu: “Thế này thì xong rồi…”
Nghe giọng điệu của Tần Tứ thì anh ta căn bản không có ý định bỏ cuộc!
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng nhìn thế nào cũng thấy phần thắng của Tần Tứ lớn hơn một chút.
Tấn Tứ còn biết hẹn Tịch Tuế ra ngoài ăn tối dưới ánh nến, tại sao anh cả của cô lại không thể?
Quý Nhan ngay lập tức nảy ra một ý tưởng hay.
Ngày hôm sau cô liền chạy đến nhà họ Quý và bắt đầu nói chuyện với Quý Vân Tu.
“Anh cả, anh có muốn hẹn hò cùng Tuế Tuế không?”
“Hẹn hò?”
“Kiểu như cố ý cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố xem phim gì đó.”
“Chỉ ở cùng nhau?”
“Đúng vậy! Chỉ có hai người với nhau!”
“Muốn.” Anh trả lời câu hỏi đầu tiên.
“Vậy, hay là chúng ta tạo một sự bất ngờ cho chị Tuế Tuế đi?”
Bất ngờ?
Anh nhớ đến lần trươc ba cũng từngnói, hai người ở bên nhau thì phải kết hôn, muốn kết hôn thì phải theo đuổi con gái người ta trước.
Nếu theo đuổi thì phải tạo sự bất ngờ.
Vì thế anh lại gật đầu thêm lần nữa: “Được!”
*
Bên kia, chẳng mấy chốc Tịch Tuế đã báo cho Quý Nhan biết thời gian mà cô có thể hẹn để cùng nhau đến nhà họ Quý.
Quý Nhan tính toán thời gian một chút rồi nhanh chóng cho người sắp xếp buổi tối dưới ánh nến tại nhà hàng, tất nhiên, tiền cô tiêu đều là tiền của anh cả cô.
Dù sao thì tiền của anh ấy cũng nhiều, bữa tối làm thế nào để trang trí cho lộng lẫy.
Đến ngày hôm nay Tịch Tuế được nghỉ, Quý Nhan lỡ hẹn vì có việc gấp nên bảo để bồi tội mà cô ấy đã đặt một bàn rượu và thức ăn tại nhà hàng 5 sao để xin lỗi.
Tịch Tuế cảm thấy điều đó là không cần thiết, và định từ chối.
Câu tiếp theo của Quý Nhan đã xoay chuyển tình hình: “Hầy! Anh cả đã qua đó rồi, không thể để anh ấy một mình được.”
“Được rồi.”
Cô đi theo địa chỉ mà Quý Nhan gửi tới, khi đến cửa thì gọi điện thoại cho Quý Vân Tu.
Kết quả Quý Vân Tu cũng vừa nới đến.
Khi bồi bàn hỏi thông tin đặt bàn thì Quý Vân Tu giơ sổ tay lên và đưa cho anh ta xem.
“Mời đi lối này.”
Lúc Tịch Tuế bước vào liền bị sự bài trí lãng mạn ở trước mắt này kinh động: “Oa, đẹp quá.”
Cô vừa ngồi xuống liền có người mang chiếc bánh kem nhỏ lên.
Đúng lúc Tịch Tuế đang rất đói, vì chỉ có Quý Vân Tu ở bên cạnh nên cô cũng không đợi nói lời mở đầu gì đó mà trực tiếp cắn một miếng vào trong miệng.
“Lộp cộp ——”
Cô cắn phải thứ gì đó cưng cứng.
Vừa nhổ nó ra để xem thử.
“Á…”.