Trans: Diêu Nhiên
Nhấp vào video, màn hình đen hiện lên trong vài giây đầu tiên rồi sau đó là bắt đầu từ từ xuất hiện vài dòng phụ đề bằng tiếng Nhật.
“Sao dạo này lại Nhứ Nhứ thích tiếng Nhật rồi ta.” Trong đầu Tịch Tuế hiện lên một chút nghi ngờ nhưng trong thời gian ngắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Cô biết phụ đề là tiếng Nhật, nhưng cô lại không biết sự kết hợp của những tiếng Nhật đó có nghĩa là gì.
Nói không chừng là do Diệp Liễu Nhứ cố tình ghép những chữ đó vào.
Hình ảnh trong video dần dần hiện lên, trong ống kính chiếu từ xa đến gần xuất hiện một ô cửa sổ, trên cửa sổ có treo một chiếc chuông gió ở chính giữa lay động trong gió với âm thanh thánh thót, kế đó xuất hiện một người phụ nữ.
Tịch Tuế bỗng nhớ tới chuyện gì đó, biểu cảm thay đổi và vội vàng gập laptop lại.
Quý Vân Tu nhắc nhở cô: “Video vẫn chưa phát hết mà.”
Tịch Tuế liên tục lắc đầu: “Khụ, à thì, em đột nhiên nhớ ra có chút chuyện nên trước tiên không xem video nữa.”
Diệp Liễu Nhứ từng nói đó là video phong cảnh du lịch, tuyệt đối không phải là loại video đó và càng sẽ không xuất hiện người Nhật.
Cô cảm thấy khả năng tính chất của video ‘ứ ừ’ cao hơn so với video phong cảnh du lịch.
Khi học đại học, Diệp Liễu Nhứ từng kéo cô đến trước laptop và nói muốn cho cô xem ‘đồ tốt’, sau đó… cô đã xem hết rất nhiều video ‘ứ ừ’.
Khẩu vị của Diệp Liễu Nhứ, rất là nặng…
“Diệp Liễu Nhứ!” Cô muốn phát điên.
Mắc cái gì tự nhiên gửi loại video này cho cô!
Tịch Tuế ôm laptop vào lòng, cứng ngắc xoay cổ về phía Quý Vân Tu rồi cười hai tiếng: “A Tu, anh uống đồ uống trước đi, em về phòng lấy ít đồ.”
Quý Vân Tu chuyển ánh mắt từ biểu cảm và nụ cười giả trân của cô sang chiếc máy tính trên tay.
Anh chậm rãi gật đầu, không nói và cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Tịch Tuế ôm lấy chiếc máy tính rồi bỏ chạy.
Chạy nhanh chư chớp lên lầu, vọt thẳng vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.
Sau khi chắc chắn cửa đã bị khoá trái mới mở máy tính ra.
Video bên trên đã tự động tạm dừng, Tịch Tuế bấm nút tạm dừng ở giữa để tiếp tục phát.
Một nam một nữ trong video bắt đầu trò chuyện, cô không hiểu nội dung nhưng từ sự tương tác qua lại trong video thì cô đã cực kỳ chắc chắn rằng đây là một video ‘không thể miêu tả được’!
Chẳng mấy chốc, âm thanh ‘ứ ừ, á à’ vang lên từ trong máy tính.
Tịch Tuế luống cuống tay chân rê chuột trên bàn phím cảm ứng, nhấn thoát ra sau đó không dám ngừng lại chút nào mà ném tập tin vào trong thùng rác.
Xoá! OK!
“May quá, nếu trễ một bước nữa thì…”
Tịch Tuế ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, khó có thể tưởng tượng, nếu lúc nãy để cho đoạn video đó tiếp tục phát thì sau này cô phải đối mặt với Quý Vân Tu thế nào đây?!
Đều tại Diệp Liễu Nhứ! Nói cái gì mà chỉnh bằng lương tâm! Thiếu chút nữa hại cô mất hết mặt mũi rồi.
Cô trực tiếp ném bom bằng tin nhắn thoại vào điện thoại Diệp Liễu Nhứ, còn Diệp Liễu Nhứ bên kia thì lại chậm chạp không trả lời lại.
Tịch Tuế hít một hơi thật sâu rồi đặt máy tính trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh và đi ra ngoài.
Quả nhiên Quý Vân Tu rất nghe lời, bảo anh đợi thì anh liền ngoan ngoãn ngồi đợi trên chiếc ghế đẩu nhỏ trước bàn trà, hai tay đang cầm ly thuỷ tinh xinh đẹp nhấm nháp từng ngụm nhỏ đồ uống bên trong.
Sinh tố được nghiền mịn chìm dần từng chút một hòa vào màu sắc của nước ép.
Giọt nước trong vắt như pha lê đọng lại trên thành ly, in những đường nét tinh xảo giữa những ngón tay.
Tịch Tuế vội vàng lấy điện thoại ra, thừa dịp trước khi anh vẫn chưa chú ý tới mình mà chụp trộm một tấm hình.
Trước đây cô đã từng học cách phác hoạ trong lớp học nhiếp ảnh, những người hiểu rõ về nhiếp ảnh hầu như tiện tay chụp một cái cũng có thể trở thành bom tấn.
Tịch Tuế cầm điện thoại và thiết lập bức ảnh làm hình nền.
Lần trước đổi màn hình khoá là vì có được cuộc sống mới, lần này đổi màn hình khoá hoàn toàn là bởi vì cô phạm phải tội háo sắc!
Góc độ đó, ánh sáng đó, giá trị nhan sắc đó!
Tịch Tuế bám vào đầu cầu thang, say mê không dứt.
Cô vừa thưởng thức vừa cảm thán, không muốn quấy rầy cảnh đẹp này.
Quý Vân Tu từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phíađầu cầu thang một cái, vô cùng chuẩn xác mà bắt được hình bóng của Tịch Tuế.
“Tuế Tuế.”
“Em nè, em nè!” Cô cất điện thoại rồi bước ra từ hành lang.
Sinh tố sắp tan hết rồi.” Quý Vân Tu đứng dậy đưa một ly đồ uống khác vào tay cô.
Tịch Tuế nhận ly đồ uống rồi cầm bằng hai tay, lòng bàn tay còn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toả ra từ nước đá đang từ từ tan chảy trong ly.
Quý Vân Tu thấy khi cô trở lại, trong tay đã không còn cầm máy tính nữa.
Anh lại một lần nữa nêu lên sự nghi hoặc vẫn chưa được giải quyết vừa rồi: “Vì sao không thể phát hết, video ban nãy?”
“Khụ, khụ khụ khụ ——” Một ngụm nước trái cây vừa uống vào miệng thiếu chút nữa làm cho cô bị sặc.
Quý Vân Tu nhanh như chớp rút một từ khăn giấy trắng tinh ra đưa đến trước mặt cô, Tịch Tuế lấy khăn giấy lau miệng hai cái, cố ý xoay người bước hai bước: “Hức… chuyện này là… một bí mật.”
“Rất khó xử sao?”
“Ừ… đúng vậy! Rất khó xử, không biết phải nói thể nào nên đừng nhắc nữa.” Cô giả vờ tỏ vẻ phiền muộn, dùng hai tay che đôi mắt lại chỉ sợ bản thân bị lộ tẩy.
“Ồ.” Quý Vân Tu cái hiểu cái không mà thoáng gật đầu.
Khi con gái có chuyện bí mật thì phải học cách chủ động quan sát, tìm hiểu tình hình và giúp cô ấy giải quyết vấn đề bất cứ lúc nào.
Chính vì vậy.
Tối hôm đó, Quý Vân Tu đã viết toàn bộ chữ tiếng Nhật mà anh thấy được trong video hôm nay ra và dịch nó ở trên mạng.
Anh nhìn ý nghĩa của câu đó nhưng lại không hiểu vì sao video đó lại khiến cho Tịch Tuế cảm thấy khó xử.
Anh cho rằng vốn hiểu biết về tiếng Nhật của mình chưa đủ sâu sắc nên ngày hôm sau, quản gia Quý đã nhận được một số lượng lớn sách về tiếng Nhật được giao đến mà còn là giao cấp tốc trong cùng thành phố nữa chứ.
Anh đọc giáo trình Kana bằng tiếng Nhật(1) một lần là có thể ghi nhớ toàn bộ, xem hai cuốn sách(2) liền có thể thuộc làu làu.
(1) Bảng chữ cái năm mươi âm tiếng Nhật còn được gọi là Nihongo kana nyumon, đây là giáo trình học bảng chữ cái tốt nhất cho những ai mới bắt đầu học tiếng Nhật với cách trình bày trực quan và rất nhiều bài luyện tập bổ ích.
(2) Bảng chữ cái tiếng Nhật cho người mới bắt đầu gồm hai bảng là Hiragana vs Katakana.
Khi chuyện này truyền đến tai của Quý Lăng Thành, ông đối với sự thay đổi của con trai cảm thấy vô cùng vui mừng: “Xem ra Tuế Tuế thực sự là phúc tinh của Vân Tu nha, kể từ khi Tuế Tuế trở lại thành phố Vân Hải, Vân Tu hệt như trở thành một người khác, càng ngày càng thông minh.”
Quản gia Quý gật đầu, nở nụ cười hoà nhã: “Cậu chủ vốn là một đứa trẻ thông minh.”
“Đúng vậy… thằng bé vốn cũng là một đứa trẻ thông minh.” Nhớ đến những chuyện trong ký ức, Quý Lăng Thành thở dài vô hạn.
Mặc dù từ nhỏ Quý Vân Tu đã được chẩn đoán mắc chứng tự kỷ nhưng không nghiêm trọng lắm.
Thằng bé có thể tự lo liệu sinh hoạt thường ngày cũng sẽ giao tiếp với người khác, chỉ là nhiều khi cách thức suy nghĩ tương đối đặc biệt mà thôi.
Nhưng ngay sau khi thằng bé xảy ra tai nạn khi đi du lịch cùng mẹ ruột thì bệnh tự kỷ của nó ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Bác sĩ cho biết, sự kiện kinh khủng mà thằng bé đã trải qua tạo thành chấn thương tâm lý trầm trọng, do đó làm cho bệnh tự kỷ của thằng bé càng lộ rõ hơn nữa.
“Thằng bé gần đây càng ngày càng hồi phục tốt hơn, cũng không biết có phải Vân Tu đã thoát khỏi tai họa năm đó rồi không? Hay chỉ là quên dần theo thời gian trôi đi?”
Những năm gần đây bọn họ vẫn luôn cố gắng, nhưng đến bây giờ cũng chưa biết được cụ thể điều gì đã xảy ra trong vụ tai nạn lúc trước từ trong miệng của Quý Vân Tu.
Chỉ biết được đang trên đường đi thì gặp phải bọn cướp, mẹ anh vì bảo vệ cho anh mà bị giết hại, cuối cùng nhờ Khương Thuỵ Vân dẫn theo đứa trẻ trốn thoát.
Sau khi cơ thể hồi phục lại bình thường, Quý Vân Tu không giao tiếp với mọi người xung quanh và từ chối nói chuyện trong một thời gian rất dài.
Nếu không phải kết quả kiểm tra dây thanh quản bình thường thì tất cả mọi người đều nghi ngờ rằng đứa bé này bị câm.
Sau này, vẫn là nhờ có cô nhóc nhỏ nhà họ Tịch lá hét đòi trở thành anh hùng mà chơi cùng với Quý Vân Tu với danh nghĩa là một người bảo vệ.
Nhớ lại chuyện xưa, Quý Lăng Thành thở dài thườn thượt: “Thoắt cái thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy, nói thật thì lúc đầu khi hai đứa nhỏ chưa trưởng thành tôi đã từng suy nghĩ rồi.
Tôi muốn trong lúc hai đứa nhỏ còn vô tư mà tích luỹ thêm thật nhiều tình cảm, nhưng lúc ấy tôi chỉ nói đùa một câu đã bị ông Tịch bác bỏ.
Từ đó trở đi tôi biết rằng, cha mẹ của những gia đình bình thường sẽ không mong rằng người bạn đời con gái họ là Vân Tu.”
Quản gia Quý kiên nhẫn lắng nghe, hơn nữa còn nêu ra quan điểm của mình vào lúc thích hợp: “Tình cảm là chuyện giữa hai người, chỉ cần cô Tịch thích cậu chủ thì bọn họ liền có thể ở bên nhau.”
Nói đến chuyện này, Quý Lăng Thành lại cười ha hả hai tiếng: “Đứa trẻ Tuế Tuế này ấy à, lúc đầu khi lên đại học liền chọn nhiếp ảnh, cãi nhau một trận với vợ chồng nhà họ Tịch.
Lúc ấy, tôi thấy con bé cũng không có ý gì khác với Vân Tu.
Sau này, hai gia đình liên hôn thì đều bàn về chuyện của con bé với Hoài Tây nên tôi cũng liền từ bỏ suy nghĩ tác hợp cho con bé với Vân Tu.”
“Không ngờ rằng cô nhóc nhỏ đó… còn thật sự thích Vân Tu nhà chúng ta nha!”
Con trai nhà mình có thể được người ta đối xử chân thành, thân là người làm cha như ông tự nhiên hạnh phúc lây.
Những thay đổi lớn gần đây của Quý Vân Tu đều được bọn họ nhìn thấy cả và cũng biết đây là công lao của ai.
Ông thậm chí còn mong chờ, trong tương lai sẽ có một ngày Quý Vân Tu có thể trở lại cuộc sống bình thường, cho dù có những hành vi kỳ lạ và lối suy nghĩ hơi khác người thường, họ cũng sẽ bao dung tất cả.
“Nguyện vọng lớn nhất cuộc đời này của tôi chính là được nhìn thấy Vân Tu lấy vợ, sinh con.”
“Chỉ là, không biết tôi có thể đợi được đến lúc đó hay không.”
“Ông chủ, ngài vẫn còn trẻ mà.”
Quý Lăng Thành xua tay: “Đều đã là người hơn năm mươi tuổi rồi còn nói mấy cái này làm gì.”
Hai người chủ – tớ như hai người bạn già đang nhớ lại chuyện xưa và nhìn về tương lai.
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không để ý rằng ngoài cửa không biết tự lúc nào đã xuất hiện thêm một người thứ ba.
Khương Thuỵ Vân bưng khay trà trong tay, lúc này đã nguội từ lâu.
*
Quý Nhan đến nhà lấy tranh theo thời gian đã hẹn, sau khi hai người thương lượng xong, cô bước đến cửa lại đột nhiên quay ngược trở về: “Anh cả, dạo này có một buổi triển lãm tranh phát thiếp mời cho anh, gửi ở chỗ em.”
Ngày xưa, cô ấy sẽ không lãng phí thời gian đi hỏi những câu hỏi vô nghĩa như thế này, nhưng suy nghĩ đến gần đây Quý Vân Tu có thay đổi rất lớn nên Quý Nhan vẫn muốn thử lại xem sao: “Không biết anh có hứng thú hay không?”
Tia Chớp thong dong bước đến trước mặt cô bằng đôi chân ngắn của mình cùng với một tờ giấy mỏng được ngậm trong miệng, trên giấy viết: Không.
Không —— Không có hứng thú.
Quý Nhan chưa từ bỏ ý định lại bổ sung thêm một câu: “Thực ra, anh có thể dẫn Tuế Tuế cùng đi xem triển lãm tranh, việc này không những là một buổi hẹn hò hoàn mỹ mà còn là cơ hội rất tốt để anh chứng minh cho chị ấy thấy năng lực xuất sắc của anh!”
Lần này, Tia Chớp chạy vọt đến trước mặc cô nhanh như chớp thật, trong miệng còn ngậm một chiếc giỏ nhỏ, ngửa cái đầu lông lá nho nhỏ lên nhìn cô.
Quý Nhan vui vẻ ra mặt lấy thiếp mời từ trong túi xách ra bỏ vào trong cái giỏ, Tia Chớp ngậm cái giỏ nhỏ mang về bên cạnh Quý Vân Tu còn vây quanh người chủ nhân hai vòng, dường như đang tranh công với anh.
Quý Vân Tu khẽ vuốt lông cho Tia Chớp, nó liền ngoan ngoãn nằm xuống.
Quý Nhan thân thiết đóng cửa lại giúp anh, giơ cánh tay lên và làm động tác ‘Yeah’ một cái.
Về công lẫn tư, cô ấy đều mong rằng Quý Vân Tu có thể khôi phục lại bình thường.
Nói như vậy, có lẽ anh sẽ không giao bản thảo dựa theo tâm trạng của mình nữa nhỉ?
Thời gian triển lãm tranh là một tuần sau đó.
Buổi triển lãm tranh này cũng không phải là triển lãm cá nhân mà là tập hợp rất nhiều những tác phẩm xuất sắc, tranh của Quý Vân Tu là một trong số đó!
Những bức tranh trong buổi triển lãm có thể chỉ để thương thức, cũng sẽ có một số người vừa ý một bức tranh nào đó và thương lượng để mua nó.
Hầu hết các tác giả của các tác phẩm may mắn được chọn tham gia triển lãm đều muốn nhân cơ hội này để mở rộng nền tảng giao lưu và đạt được thêm nhiều cơ hội thành công, nhưng Quý Vân Tu là một ngoại lệ.
Theo như lời Quý Nhan mà nói thì bây giờ anh chỉ là một kẻ ‘cuồng hẹn hò’, toàn bộ tâm trí đều đang suy nghĩ làm thế nào để được ở bên cạnh Tịch Tuế!
Trong vòng một ngày, Tịch Tuế nhận được ba bức ‘thư mời’ dự triển lãm tranh.
Thư mời này cũng không phải là thư mời chính thức được gửi bằng giấy mà là được gửi bằng tin nhắn văn bản, gọi điện thoại và các phương thức mời khác từ đối tượng thầm mến, đối tác và của tên cặn bã.
Khi cô nhận được điện thoại của Quý Hoài Tây còn hơi mông lung, cô thật sự không ngờ rằng bản thân đã không nể mặt như thế rồi mà Quý Hoài Tây vậy mà vẫn có thể bày ra bộ dáng chờ đợi trong si tình, còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại cho cô?
Thực sự muốn muốn vặn đầu hắn!
Thứ hai là của Tần Tứ.
Cách mời của Tần Tứ tương đối chính quy, có lẽ chỉ liệt kê một loạt những lợi ích việc tham gia triển lãm một cách hợp tình hợp lý để thu hút sự quan tâm của cô đối với buổi triển lãm.
Còn cái cuối cùng, không ngờ lại là của Quý Vân Tu!
Sao Quý Vân Tu chủ động hẹn cô đến kiểu nơi công cộng như thế được, cô đang nghi ngờ có phải quản gia Quý lấy điện thoại của Quý Vân Tu rồi tạo cơ hội cho hai người hay không?
Vì thế cô còn đặc biệt gọi điện thoại cho Quý Vân Tu để xác nhận một chút, không ngờ rằng…
“Vậy mà lại là anh ấy!”
Hình như Quý Vân Tu thay đổi rồi? Còn biết tìm cô hẹn hò nữa cơ?
Tịch Tuế chà xát hai tay một cách kích động, lập tức nhờ trợ lý sắp xếp hành trình cho cô!
Cô nhân tiện hỏi thăm tình hình gần đây của bạn tốt luôn: “Sở Úc, cậu cảm thấy công việc dạo này còn thích hợp không?”
“Tôi cảm thấy tạm được.”
“Một giám đốc điều hành công ty năng lực xuất chúng lại đến đây làm trợ lý nhỏ cho tôi, cậu không thấy uất nghẹn hay sao?”
“Tổng giám đốc Tịch lo lắng quá rồi.”
“Thực ra tôi muốn nói… cậu không cần thiết phải như thế này đâu.
Đợi sau khi Trương Húc quay lại, tôi sẽ sắp xếp công việc mới cho cậu.” Để Sở Úc làm ở vị trí này bản thân cô cũng không yên lòng.
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Sở Úc đẩy nhẹ gọng kính rồi khẽ nói: “Chị Tuế Tuế.”
“Sao?” Tịch Tuế ngước mắt lên nhìn cậu, chờ đợi câu tiếp theo.
Cô nghe thấy Sở Úc không oán trách hay hối hận mà trả lời: “Tôi cam tâm tình nguyện làm vậy.”
“ …” Thực sự là một em trai si tình à nha.
Mặt hàng này chỉ số IQ khá cao nhưng đáng tiếc là chỉ số EQ lại cứng nhắc, gây khó dễ cho bản thân quá rồi.
Tịch Tuế chống cánh tay lên mặt bàn, ghế hơi trượt về phía sau.
Cô tựa lên ghế rồi khẽ thở dài nhắc nhở: “Tôi nghĩ Nhứ Nhứ có lẽ cũng sẽ cảm thấy hứng thú với buổi triển lãm tranh này.”
Chân mày Sở Úc nhíu lại một cái, lại đẩy gọng kính thêm lần nữa, trong mắt lóe lên một tia sáng.
“Cảm ơn chị.”
*
Thời gian triển lãm đến đúng như dự kiến, khi Tịch Tuế vừa mới bắt đầu trang điểm thì nhận được cuộc gọi từ Quý Vân Tu.
Anh nói rằng đã đến bên dưới căn hộ của cô rồi.
Tịch Tuế vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn thử, quả nhiên đã thấy một thân ảnh cao gầy đang đứng ở đó.
“Anh đang ở đó một mình sao? Quản gia Quý đâu?”
“Anh tự lái xe đến.”
“Tự anh lái đến? Một mình sao?”
Một tuần không gặp, người đàn ông này lại tiến hoá nữa rồi sao?!
Tốc độ thế này cũng quá nhanh rồi đấy!
“Á á á, em còn chưa chuẩn bị xong.” Cô vội vàng chạy về trước bàn trang điểm, thoa nước hoa hồng lên mặt để thúc đẩy sự hấp thụ của làn da.
Biết có người đang đợi ở dưới liền khó mà tránh khỏi vội vội vàng vàng.
Vừa bôi kem lót xong liền bắt đầu thoa son môi lại muộn màng nhận ra rằng mình chưa hoàn thành quá trình trang điểm.
Tịch Tuế nhìn ghi chép điện thoại đến chưa cúp: “Hay là, anh lên đây trước ngồi chơi một lát nhé?”
Quý Vân Tu có một ưu điểm đó là —— yên tĩnh.
Dù anh đã ngồi đợi nửa tiếng đồng nhưng cũng
Dù đã ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ, anh cũng không hề nói một câu phàn nàn nào.
Trong thời gian chờ đợi, anh cũng không lướt điện thoại mà thực sự ngoan ngoãn ngồi đó đợi.
Tịch Tuế sợ anh nhàm chán, hơn nữa cái tính trì hoãn của mình lại tái phát khiến cô thấy rất chột dạ.
“A Tu, bằng không anh ngồi lướt điện thoại tí đi nhé? Hay xem TV gì đó?”
Quý Vân Tu chẳng nói câu nào mà nhắm ngay đến laptop Tịch Tuế đang đặt trên bàn trà.
Tịch Tuế đi vào nhà vệ sinh một chuyến, vẫn chưa chuẩn bị xong: “Trong nhà có đồ ăn á, anh tự lấy đi nha.
TV gì đó tự mở luôn đi, em sẽ cố gắng nhanh hơn!”
“Máy tính có được không?”
“Sao cũng được hết!”
Chỉ cần Quý Vân Tu có chuyện để làm thì cô liền có thể cảm thấy thoải mái hơn một chút với việc tiếp tục trì hoãn thời gian.
Nhận được sự đồng ý của Tịch Tuế, Quý Vân Tu đặt laptop lên đùi.
Anh vẫn nhớ rằng sau khi tập tin video lần trước tải xuống xong thì sẽ được đưa vào một thư mục nhất định.
Anh mở thư mục ra, nhưng lại không tìm thấy video nào trong đó.
*
Tịch Tuế thích thưởng thức cái đẹp, còn Quý Vân Tu cũng có những hiểu biết độc đáo về hội họa.
Khi hai người tán gẫu về ý nghĩa của những bức tranh, Tịch Tuế phát hiện cách nhìn đối với hội hoạ của Quý Vân Tu có sự khác biệt rất lớn.
Nói cách khác, cách nhìn của anh quá riêng biệt và cô độc.
Quý Vân Tu không để lộ ra thân phận của mình mà chỉ dẫn Tịch Tuế theo, anh đến trước tác phẩm của mình.
Đó là một bức tranh phong cảnh, trong tranh có một bóng lưng đơn giản của một người, người hòa quyện với cảnh vật, giản dị mà đẹp đẽ.
“Đây là do anh tự hình dung ra hay đã từng nhìn thấy cảnh thật?”
“Tự nghĩ ra.” Phong cảnh trong mắt anh thật ra rất nhỏ, nhỏ đến nỗi vĩnh viễn chỉ có sự tồn tại của mỗi người đó.
Tranh của Quý Vân Tu chỉ được triển lãm duy nhất một bức lại được đặt ở vị trí đầu tiên.
Khi Tịch Tuế trông thấy tác phẩm, trong lòng bỗng dâng lên một loại cảm giác tự hào: “A Tu của chúng ta sao lại lợi hại dữ vậy ta!”
Khi cả hai đang tham quan triển lãm tranh thì tình cờ gặp được Tần Tứ.
Tần Tứ đang bị hai người vây quanh, nhưng đều không phải là bạn hợp tác của anh ta.
Tịch Tuế trông thấy còn có chút xấu hổ khi nhìn thấy anh ta, suy cho cùng thì trước đây cô đã từng từ chối đi cùng anh ta.
“Anh Tần.”
“Cô Tịch.”
Lại là hai câu chào hỏi mở đầu vừa lễ phép vừa xa cách này.
Chào hỏi qua lại xong thì tầm mắt của Tần Tứ rơi trên người của Quý Vân Tu: “Tôi không biết thì ra anh Quý đây cũng hiểu về hội hoạ.”
Quý Vân Tu không thích nói chuyện khi đối mặt với những người xa lạ.
Tịch Tuế thay anh trả lời vài cậu, toàn bộ đều là lấy lệ.
“Cô Tịch giám định và thưởng thức tác phẩm vô cùng hay, không biết Tần mỗ có thể đi cùng với mọi người hay không, còn có thể thảo luận vài câu.” Tần Tứ có sự kiểm soát nhất định trong lời nói và việc làm, không tiến cũng không lùi, tất cả mọi thứ đều vừa phải.
Tịch Tuế đang suy nghĩ xem làm thế nào để từ chối một cách khéo léo lại không làm tổn hại hoà khí thì…
Quý Vân Tu đã không chút khách khí mà bác bỏ: “Không thảo luận với anh.”
Nói xong, anh kéo Tịch Tuế bỏ đi.
Tần Tứ chăm chú nhìn vào bóng lưng của hai người đang dần đi xa, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo.
Quý Nhan đột nhiên thò cái đầu ra từ sau lưng anh ta.
Khi đi ngang qua người anh ta thì cô ấy âm thầm cảnh cáo: “Tần Tứ, tránh xa chị dâu tương lai của tôi ra một chút.”
May mà cô đã nhắc nhở anh cả về việc liệt Tần Tứ vào danh sách ‘tình địch số một’!
Tuyệt đối không thể để tình địch cướp mất Tịch Tuế, bằng không thì không chỉ mỗi anh cả của cô ấy bị thất tình mà có thể cô ấy cũng bị ‘thất nghiệp’ luôn mất thôi.
*
Giữa trưa, Tịch Tuế chạm mặt Diệp Liễu Nhứ ở phòng nghỉ.
Thấy Diệp Liễu Nhứ thực sự đang đứng cùng với Sở Úc thì Tịch Tuế quăng một ánh mắt ý vị sâu xa cho bọn họ.
Diệp Liễu Nhứ bỗng nhiên ho khan một tiếng, Sở Úc lập tức hỏi có cần uống nước không.
Diệp Liễu Nhứ gật đầu: “Cũng được, quả thực có hơi khát nước.”
Sở Úc vốn định mua cho cả bốn người nên tìm hỏi khẩu vị từng người một.
Kết quả là Quý Vân Tu cũng không chịu bị rơi lại phía sau nên muốn tự mình đi mua cho Tịch Tuế.
Đồng thời còn cố ý tuyên bố: “Tôi biết vị mà Tuế Tuế ưa thích.”
Những người ở bên cạnh giống như vừa bị nhét một miếng chanh vậy.
Tịch Tuế và Diệp Liễu Nhứ chia sẻ cho nhau những tác phẩm tranh mà mình ưa thích.
“Ban nãy mình thấy một bức tranh về phong cảnh tả thực, vừa vặn mình cũng từng đến nơi đó để chụp ảnh còn quay video lại nữa, chốc nữa sẽ gửi cho cậu xem.” Diệp Liễu Nhứ còn dám nói chia sẻ video cho cô nữa.
Tịch Tuế trợn trắng mắt: “Lần trước cậu nói gửi cho mình cái video ‘chỉnh sửa bằng lương tâm’ rồi kết quả thì sao hả? Loại video ‘ứ ừ’ đó là thứ mà cậu có thể gửi linh tinh được hay sao!”
“Hầy dà, chuyện lần trước chỉ là hiểu lầm thôi, mình chưa giải thích với cậu sao.” Vẻ mặt của Diệp Liễu Nhứ nín cười.
Tay phải của Tịch Tuế co lại nắm lấy bàn tay trái rồi nhắc lại một lần nữa: “Cậu phải kèm theo lời cảnh báo chứ!”
Diệp Liễu Nhứ vậy mà lại tiện tay cắt ghép video phong cảnh với loại video ‘đặc sắc’ đó lại với nhau, rất bị lật xe đấy, được không?
Diệp Liễu Nhứ bị cô chọc cười liền dứt khoát thay đổi chiến lược, cánh tay vừa giơ lên liền choàng lấy cổ cô và ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Tuế Tuế à, mọi người đều là người lớn cả rồi, xem video ‘đó’ một chút thì có làm sao đâu?”
“A Tu nhà cậu trong sáng như thế khẳng định không hiểu những thứ này đâu, nếu cậu không học chút đỉnh thì mai này phải làm sao bây giờ đây”
Tịch Tuế cắn môi.
Diệp Liễu Nhứ thoáng trông thấy biểu cảm nhỏ của cô, tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Đó gọi là video mang tính chất kỹ thuật, cậu xem thì nghĩa là đang học hỏi chứ đâu phải ý gì khác đâu.”
Tịch Tuế nhíu mày.
Diệp Liễu Nhứ vỗ vai cô hai cái, lộ ra biểu cảm ‘cứ quyết định như vậy đi’: “Lát nữa chị đây lại chia sẻ cho cưng thêm một bộ nữa, cần hay không đây?”
Tịch Tuế không có phản ứng ngay mà từ từ giơ hai ngón tay lên.
Diệp Liễu Nhứ: “Nói tiếng người!”
Gương mặt Tịch Tuế đỏ bừng: “Hai bộ.”
Diệp Liễu Nhứ hít một hơi khí lạnh.
Cô ấy đã giúp người nào đó mở cửa vào thế giới mới rồi sao?
“Rất biết nhìn hàng nha, người chị em!” Diệp Liễu Nhứ cảm thấy người nào đó đột nhiên thông suốt rồi.
Cô ấy thở dài rồi trực tiếp sao chép liên kết trong điện thoại rồi chia sẻ cho Tịch Tuế.
Một tin nhắn mới do Diệp Liễu Nhứ gửi đến điện thoại của Tịch Tuế, đó là một dòng liên kết và mật khẩu trích xuất.
Tịch Tuế quay đầu nhìn cô ấy một cái: “Nhứ Nhứ? Cái này sẽ không phải là…?”
Diệp Liễu Nhứ bấm điện thoại: “Biết cậu sốt ruột rồi, mau mau lưu lại đi, không cần phải cảm thấy biết ơn mình đâu ~”
Tịch Tuế: Mình không có!!! Mình không có!!!
Hai người đàn ông đi mua đồ uống đã quay về và đưa đến trước mặt hai cô gái.
Sở Úc sắc bén phát hiện bầu không khí giữa hai chị em này vô cùng vi diệu.
Duy chỉ có mỗi Quý Vân Tu lòng dạ trong sáng không hề có cảm giác gì.
Anh rút một nửa cái ống hút ra khỏi vỏ nhựa rồi cắm vào ly trà sữa và đưa cho Tịch Tuế: “Tuế Tuế, nước chanh dây 70% đường, ít đá.”
Tịch Tuế uống một ngụm, lập tức cười tít mắt.
“Ngon quá!” Đây là hương vị mà cô yêu thích nhất.
Khắp cả người Diệp Liễu Nhứ run lên, không nhìn nổi bộ dáng ngọt ngấy của hai người nữa nên đứng thẳng dậy và bỏ đi.
Tịch Tuế giơ một tay lên tạm biệt cô ấy một cách qua loa.
Diệp Liễu Nhứ ngẩng đầu ưỡn ngực đi được hai bước, sau đó đột nhiên quay trở lại, ghé sát vào bên tai Tịch Tuế: “Ồ, hai bộ ban nãy là thể loại nữ cường.
Thực ra lời khuyên tốt nhất của mình là cậu nên xem cùng với anh ấy, còn có thể trải nghiệm thực tế một chút.”
Tịch Tuế: “Diệp Liễu Nhứ!”
Diệp Liễu Nhứ không đáp lại nữa, chỉ nở một nụ cười ‘mẹ hiền’(3) trên khuôn mặt rồi vẫy tay với cô.
(3) Ngôn ngữ mạng, thường chỉ nụ cười từ ái, yêu thương, cưng chiều của con gái khi nhìn thấy người hay vật mà mình thích, thường thấy nhất là khi cười si mê với idol nam nhỏ tuổi hơn mình
Tịch Tuế quả thật khó mà có thể nhìn thẳng vào Quý Vân Tu.
May mà Quý Vân Tu lái xe nên cô có thể ngồi ở vị trí tay lái phụ mà mất tập trung.
Lén lút nhìn trộm Quý Vân Tu một cái rồi bắt đầu dùng 4G để tải xuống.
Quý Vân Tu đưa cô đến dưới lầu.
Cô muốn xuống xe nhưng lại nhận ra không thể mở khóa dây an toàn.
Cô kéo vài cái cũng không có tác dụng.
“Hình như dây an toàn bị kẹt rồi.”
Quý Vân Tu xoay người định chỉnh lại dây an toàn cho cô.
“Cộc cộc cộc” ——” Đột nhiên có người gõ vào cửa kính xe
Tịch Tuế vừa ngẩng đầu lên liền nhận thấy bên ngoài cửa kính xe đột nhiên xuất hiện khuôn mặt của người cha già nhà mình!.