Hôm nay mình đã trải qua lần phỏng vấn cuối cùng trong quy trình tuyển dụng thực tập sinh của tập đoàn Intel Việt Nam và bước vào giai đoạn chờ đợi kết quả. Chỉ với hai tuần mà cuộc đời mình thay đổi thật nhiều.
Mình nộp CV vào cuối tháng 8 và nhận được cuộc gọi phỏng vấn nhẹ đầu tiên ngày hôm sau. Ngày 3/9, sau lễ, một cuộc gọi đột xuất từ Manager với một tràng tiếng Anh vào lúc mình vừa thức dậy thật sự khiến mình bàng hoàng. Thế là mình, trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, chỉ với khả năng giao tiếp và phản ứng nhanh với tiếng Anh, mơ màng trả lời phỏng vấn. Nhưng may mắn là cái ước mơ và mục tiêu nghề nghiệp, nó khắc sâu vào não tới mức dù đang gà gật mình vẫn trả lời với nhiệt huyết hừng hực =))
Sau đó mình nhận được lợi mời lên phỏng vấn trực tiếp 2:1 ngay sau 2 ngày. Lần phỏng vấn này thật sự đáng sợ. Mình chuẩn bị tới phát điên, thức trắng đêm trước ngày phỏng vấn. Sau cuộc phỏng vấn này mình cảm thấy mông lung lắm, một phần ghét chính mình vì không thể hiện hoàn hảo, một phần là cũng không xác định được mình đậu hay rớt, và mình đã quá ngu ngốc khi không hoàn thành tốt phần kiểm tra kiến thức chuyên ngành. Mình mất một tuần để chìm trong khủng hoảng về sự thất bại và sợ bị người khác nhìn thấy thất bại. Nhưng cuối cùng, sau một tuần, sau khi chờ mail trong vô vọng, trong lúc mình buông xuôi không chờ nữa thì mình lại nhận được mai mời đi phỏng vấn tiếp. Trời ơii, cảm giác như được tái sinh vậy.
Và hôm nay là ngày mình tham dự đợt phỏng vấn cuối cho quy trình tuyển dụng. Mọi thứ ổn hơn mình nghĩ. Có lẽ là mình dần quen, và học được cách là chính mình, cách để tương tác bằng ánh mắt, cách để diễn đạt ý kiến... nên mình đã trình bày khá ổn. Hay ít nhất là mình đã làm tốt nhất có thể. Và mình không có gì để hối hận. Không biết mình có bị ảo giác hay không, nhưng mình có cảm giác chị phỏng vấn có chút hứng thú với mình, hy vọng mình cảm giác là thật. Ít ra thì chị cũng khen mình nói tiếng Anh rất tốt, tự tin và giao tiếp ổn. Nhờ lời khen của chị mà mình nhận ra mình của bây giờ và mình của hai năm về trước khi đi phỏng vấn cho AIESEC đã là một trời một vực. Mình chưa từng tự tin, thoải mái và nhiệt huyết như vậy. Chưa từng. Mình đã tập luyện, đã nghiên cứu, đã cố gắng thật nhiều. Ừm, thật ra là cũng do khi dùng tiếng Anh, mình như có một nhân cách khác. Nhân cách của sự tự tin tuyệt đối. Cảm ơn rất nhiều vì sự diệu kì mà mình chẳng hiểu sao lại có được này.
Có lẽ quãng thời gian chờ đợi kết quả sắp tới cũng không thoải mái gì, nhưng ít nhất. Mình không có gì để nuối tiếc nữa. Mình đã cố gắng hết sức, thể hiện hết mình, những gì có thể làm được mình đều đã làm. Bây giờ là chờ đợi. Mình rất mong chờ cơ hội này. Nếu đạt được nó, cuộc đời mình, một lần nữa sẽ vụt sáng như hồi 18 tuổi vậy. Nó có thể sẽ thay đổi toàn bộ con người mình. Nếu như AIESEC đã lôi mình ra khỏi con người tự ti, tuyệt vọng và bất lực thì Intel sẽ giúp mình từ người chỉ vừa đạt tới mức trung bình sẽ vọt lên trên, ngày càng tự tin, chấp nhận thử thách và lột xác thành một người tài giỏi về tất cả mọi thứ.
Ngoài ra, nếu mình giành được cơ hội này, cũng là lúc ánh nhìn của mọi người xung quanh sẽ thay đổi. Tất cả mọi người đã tới lúc nhìn nhận mình bằng một cái gì đó thực tế hơn, ngưng xem thường và đánh giá thấp mình. Mình cũng thoát ra khỏi một nhóm bạn an nhàn. Mượn cớ đi làm để trốn những hoạt động giải trí vô bổ mà mình chẳng có nhu cầu. Xem ra được lợi rất là nhiều luôn. Vừa phát triển bản thân, lại vừa trốn mấy thứ phiền nhiễu.
Kể ra thì cũng thật diệu kì. Cách đây ba năm, mình tuyệt vọng ngồi trong lớp, năm 12, sợ hãi chờ goi tên trả bài môn Văn, run rẩy trong giờ thể dục, trải qua các môn khác trong sự bất lực tới tột cùng. Tuy mình có thành tích tốt, nhưng không một phút giây nào mình cảm thấy thoải mái, vui vẻ hay tự hào. Tất cả chỉ là sự gồng gánh vì mình là một học sinh ngoan và gương mẫu, vậy nên mình nghiễm nhiên sẽ học tốt và không làm gì quậy phá nhưng mình căm thù tất cả môi trường ở đó từ bạn bè cho tới giáo viên. Mình chính là thể loại học sinh giỏi nhưng không bao giờ nhìn giáo viên lấy một cái trong lớp vì mình chẳng thích, ra trường rồi cũng không về. Kiểu như mình ghét bị làm phiền ấy :( Kiểu như tôi học là vì tôi biết tại sao mình cần học, tôi đếch cần ai nhắc nhở nhé :)
Mình làm bài đầy đủ và đạt điểm cao chỉ để đừng ai càm ràm nói này nọ, kiểu phiền cực. Mình không nhuộm tóc khi còn đi học tại vì mình ghét giám thị lại nói chuyện với mình, dù một câu cũng chẳng ưa nổi. Và ngay ngày đầu tiên bước ra khỏi trường cấp 3, đầu mình bay màu liền :v Mình còn bênh vực tụi quậy phá nữa cơ, đôi khi điểm tốt sẽ khiến ta được ưu ái hơn một chút. Nói chung là mình ghét cái sự can thiệp quá đáng của môi trường phổ thông. Đại học là thiên đường. Nơi mình không bị ai làm phiền và sống thật tốt, ngày càng thành công và hạnh phúc.
Chỉ với ba năm, mình thậm chí không nghĩ rằng ngày ấy mình còn tuyệt vọng ngồi trong lớp hừ hừ nhìn giáo viên đầy đề phòng, nay có thể đi phỏng vấn cho một công ty top đầu thế giới. Mình không thể nào tin nổi rằng mình thay đổi đến kinh hoàng như vậy. Hy vọng ba năm tới, khi đọc lại những dòng chữ này, mình sẽ cảm thấy ồ thì ra mình đã có những bước khởi đầu như vậy, bây giờ mình đã tiến xa hơn nhiều lắm rồi. Cố lên nhé!