00:00 - 06052018
Cuối cùng mùa mưa của năm nay đã tới. Mình đã chờ nó từ lâu lắm rồi. Sau một cơn mưa lớn, chỉ cần bước ra đường, hít lấy một hơi không khí trong lành mát lạnh vào lồng ngực thì trong lòng liền cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng và bình yên lắm, nhưng cũng cảm thấy buồn bã vô cùng. Mình có một khả năng là thường ghi nhớ mọi thứ qua âm thanh và mùi hương. Nghĩa là mỗi khi có một chuyện gì đó xảy ra mà lúc đó mình đang nghe 1 bài hát hay đang "đánh hơi" một mùi hương thì mãi mãi về sau này chỉ cần nghe lại đoạn nhạc kia, hoặc mùi hương kia thì liền nhớ về chuyện cũ. Và dạo này cũng vậy.
Cái mùi sau cơn mưa đó, kết hợp với mấy bài hát nhạc trẻ nổi nổi cái thời 2015 lại làm mình nhớ về quãng thời gian ấy. Cái thời mình mang tên Độc Dược và một cuộc sống khác. Ban đầu mình làm cứ làm thôi. Không nghĩ nó để lại cho mình nhiều cảm xúc như thế.
Chiều qua đi ra đường sau cơn mưa, bỗng nhiên mở lại những bài hát dạo đó. Trong lòng bỗng dưng sững lại. Từng hình ảnh một lần lượt hiện về. Mình thấy mình ngồi trong phòng học lớp 11 những ngày cuối năm học, khi biết kết quả rồi. Mình ngồi bàn 2, dãy trong , dựa lưng vào tường tay bấm điện thoại viết truyện ngắn dự thi 1 cuộc thi của một nhóm viết truyện nào đó. Ngoài trời mưa rất to, các bạn cùng khối đang đùa giỡn ngoài hành lang thấm đẫm nước mưa. Một cảm giác thư thái vui vẻ đến lạ lùng. Thật ra mình thích thời gian đó lắm. Khi đó mình ngày ngày chỉ việc Log in vào Độc Dược, viết truyện, chém gió với những con người k biết mình là ai. Vậy mà vui cực. Nhớ rằng 1 cảnh trong BĐCC cũng được viết hệt như bối cảnh khi đó, "cơn mưa đầu mùa", mình đã viết nó khi nhìn ra ngoài cửa sổ lớp...
Cũng cùng lúc đó, mình đi học tiếng Anh ở British Council, cũng cứ chúi mũi vô cái thế giới trên mạng này. Những buổi tối ngồi trên xe ba mẹ đi về nhà từ British Council. Mỗi đêm 2 tiếng cứ thẫn thờ nghĩ về thế giới truyện của mình. Nơi mà mỗi khi tưởng tượng mình thật sự hạnh phúc và đắm chìm trong đó. Những sự nổi tiếng đầu đời, sự lột trần của một nhân cách đầy hoang dại. Những ngày sống khá tự do. Mình quen biết khá nhiều. Cũng cãi nhau khá nhiều haha.
Mọi thứ cứ tốt đẹp như một giấc mơ như vậy. Hè năm đó mình đi một chuyến đi dài từ Nam ra Trung. Mình còn nhớ có lần mình check-in ở Buôn Ma Thuộc đã có một em trong list bạn hẹn gặp mình nữa cơ. Nghĩ lại thấy lòng cũng vui vui.
Độc Dược theo mình gần môt năm rưỡi, cho tới khi nó bị report, một cách bất ngờ và tàn nhẫn. Đêm hôm trước mình còn vào đi comment, sáng hôm sau mình đã mất tài khoản. Mình đã từng điên cuồng tìm cách lấy lại nó, từ việc giả mạo chứng minh nhân dân, tìm lại mật khẩu Yahoo cũ... Thậm chí trong trường hợp tệ nhất, mình từng nghĩ sẽ dùng chứng minh thật để xác nhận và rồi khóa nick mãi mãi. Chỉ cần mình có thể truy cập lại được vào những gì mình đăng, những gì mình viết, cả một bầu trời thanh xuân của mình, những người bạn của mình. Nhưng không, mọi thứ đã mất, toàn bộ. Một phần đây là một account được lập nên cho người khác. Đó là một câu chuyện dài. Dùng vài câu để tóm gọn vậy.
Năm 2012, mình 14 tuổi. Thời điểm lần đầu đọc truyện teen ấy mình như là một người sống chết dí trên Zing Forum và Zing Me. Trong một loạt những truyện mình đọc thì mình thích nhất là Siêu Quậy Trường Kingworld. Một truyện vô cùng nổi tiếng nhưng không ít tai tiếng thời bấy giờ. Và mình rất thích anh Zen (Mikahawa Zenkura), tác giả truyện này. Facebook này là mình tạo cho anh đó để làm fanpage nhưng anh không cần dùng tới. Thế là sau này thành clone của mình luôn. Mình dùng để làm mấy chuyện vặt mãi tới tháng 3/2015 mới thành Độc Dược.
Nhưng cuối cùng thì, mình đã mất Độc Dược, như mất 50% tâm hồn của mình khi đó.
Nhưng rồi mình cũng phải chấp nhận, rằng mình đã mất Độc Dược rồi. Mình tập nhìn nhận mọi chuyện theo hướng tích cực hơn. Mình tự thuyết phục bản thân rằng sự sụp đổ của bản sao này là một chuyện tốt, vì mình khi đó cũng lên Đại học rồi, mình đang bước vào một môi trường mới, mình cần sống thật với chính mình hơn. Quay về Facebook thật, sống thật và có những mối quan hệ thật. Rồi dần dần, sự quay cuồng của cuộc sống năm nhất cũng làm mình nguôi ngoai đi. Thậm chí mình đã quên mất rất nhiều thứ. Mình bắt đầu lo cho việc học, tương lại, sự nghiệp nhiều hơn. Quên dần đi những cảm xúc ngày đó...
Cho tới bây giờ mình chợt nhớ lại sau mùi của một cơn mưa và những lời bài hát văng vẳng... Lúc này, mình cũng nhớ lại rằng điều gì khiến mình thật sự hạnh phúc? Là cái gì?
Từ khi lên đại học, mình đã không viết nữa, thế giới của mình chỉ có những con số lạnh lùng, những bản tin kinh tế khô khan, những bài viết truyền động lực, hướng nghiệp... Mình bắt đầu tin rằng mình chỉ giỏi số, giỏi logic, giỏi tính toán. Mình quên mất đi một con người khác của chính mình. Mình đắm chìm vào một thế giới mà ngày xưa mình chưa từng nghĩ đến. Mình chỉ làm vì mình giỏi nó, nhưng mình không vui. Mình chưa từng tìm lại cái cảm giác gọi là hạnh phúc đến run người.
Có những lúc mình nghĩ đời mình sống nhạt nhẽo nên không biết hạnh phúc là gì, cũng chưa từng có đam mê, hay ước mơ gì một cách đầy nhiệt huyết cả. (Mình có một giấc mơ cố hữu nhưng nó là thứ phù phiếm, không liên quan tới chủ đề mình đang bàn luận mang đầy tính tình cảm này.) Chỉ cho đến mấy ngày nay, khi bị những mùi hương và lời nhạc nhắc về quá khứ, mình mới thật tâm hồi tưởng lại những cảm xúc lúc đó. Mình thật sự hạnh phúc khi sống trong cái thế giới mà mình tưởng tượng ra, một thế giới mà chính mình cũng hiểu rằng nó không bao giờ tồn tại, chưa từng...
Mình nhớ cỡ tầm tháng 3, tháng 4, tháng 5 năm 2015 đó. Mình đi học, đi học thêm trên chiếc xe đạp điện quen thuộc. Trên đường về trong lúc lái xe hoặc những lúc được ba mẹ chở không một lúc nào là mình không nghĩ về những thứ mình đang viết, mình như chìm đăm trong thế giới ấy. Và mình luôn cảm thấy trong lòng vui vẻ, đủ đầy. Những buổi chiều mưa ngồi trong lớp học viết lách, những tiết học cuối năm toàn bị mình bỏ qua bởi những dàn ý truyện chằn chịt góc tập. Tất cả chỉ khiến mình cảm thấy vô cùng đau lòng khi nhớ lại.
Mất Độc Dược, như mất tất cả. Mình còn Wattpad, nhưng nó chỉ là một nơi đăng truyện, nó không chứa đựng một nửa nhân cách của mình...
Những lúc bận rộn, mình cũng chẳng nghĩ tới đâu, nhưng mà có những ngày rảnh rỗi, mình lại thẫn thờ nhớ đến. Về một con người khác của bản thân, một phiên bản mà mình có lẽ đã sớm lãng quên lâu rồi sau hàng vạn ngày cố biến mình thành kẻ sinh ra để học số.
Càng nhớ càng cảm thấy đau lòng. Mình chợt nhận ra rằng đời người luôn có nhiều giai đoạn, có những tháng ngày một khi đã trải qua thì chẳng bao giờ quay lại được nữa. Mình đã lớn, những người bạn (lẫn kẻ thù ahihi) bên Độc Dược cũng lớn, mình và họ không thể cứ mãi mãi đắm chìm trong thế giới ảo ấy nữa. Tụi mình đều phải dừng lại và bước sang những trang mới của cuộc đời. Bỏ lại tất cả những nuối tiếc. Trong những ngày bận rộn của cuộc sống sẽ chẳng mấy ai nhớ về, nhưng chỉ cần một giây phút thong thả, một vài mảnh kí ức chợt lướt qua cũng kéo theo tâm trạng buồn bã cả ngày. Thật ra, cái thế giới ấy nó mong manh lắm, bây giờ tan vỡ hết rồi ra đường đụng mặt nhau cũng chẳng biết ai là ai để mà chào. Có những người mình thân, sống khá gần mình, nhưng mà không có duyên, nên không gặp. Thậm chí người mình từng cãi nhau thâu đêm suốt sáng cũng học ở trường cùng quận chứ đâu xa. Nhưng mà sau tất cả chỉ là người dưng qua đường. Một tháng tới, mình lại về quê một chuyến từ Nam ra Trung, dù cho check-in nhưng cũng không ai trả lời nữa...
Đây cũng là Độc Dược, nhưng cũng không phải là Độc Dược. Chỉ là một bản thể vô hồn được xây dựng dựa trên những lưu luyến xưa cũ mà thôi.
***
Ây dà, chợt nhận ra một bạn mình dành cả thanh xuân để cãi nhau trên mạng ngoài đời thật lại bằng tuổi học một trường đại học cùng quận với mình đấy mới vãi chưởng ._.