Nhật Kí Hàng Ngày Của Tôi


20.
Trưa nay tui đã không ngủ trưa vì tui có tiết học bù môn sinh học nhưng tui đã vật lộn với Zoom một lúc nhưng vẫn không vào được, thế là tui không thèm vào nữa luôn.......Cuối cùng tui đã vào Focus room: phòng tập trung và tui ở đó học một phát từ 3 giờ đến 5 giờ 30:)) Học một cách im ắng và không ai làm phiền, lần đầu tui vào focus room mà thấy hơi lạ vì có rất nhiều người đến từ nhiều quốc gia ở trong đó, tâm trí tui rất hay chạy đi chơi lung tung nên khó mà tập trung được quá lâu, nhưng mà cái kiểu lấy lại sự tập trung của bản thân bằng cách nhìn người khác học cũng thật hay và mới mẻ~ Thế là suốt mấy tiếng tui cứ ở focus room cho đến khi tui phải quay ra bẻ cổ bẻ tay kéo dãn xương cốt, liếc đồng hồ thấy đến giờ học toán thì mới lò dò bật lớp học toán trên zoom ra.
Haizz~ giờ tui chỉ mong cho Covid qua đi thôi!21.

Đã bao giờ bạn cảm thấy áy náy với bố mẹ và gia đình chưa? Có bao giờ bạn nhận thấy rằng mình thì được đi học như bao bạn bè cùng trang lứa, sách vở, đồ dùng học tập không thiếu cái gì, ở nhà thì có phòng riêng, bàn học riêng, điện thoại riêng, máy tính riêng phục vụ cho bạn học tập rồi phòng thì có điều hòa mát lạnh, quạt, chăn ga gối đệm, quần áo đầy đủ không thiếu cái gì và có thể tùy ý bạn sử dụng còn bố mẹ bạn thì phải làm việc bận bịu để lo toan cho bạn chưa? Câu trả lời thì tùy từng suy nghĩ của mỗi người thôi nhưng vấn đề mà tui muốn nói ở đây là tui đã từng cảm thấy như vậy không chỉ một lần mà là ''thường xuyên'' luôn, tui từng cảm thấy tự xấu hổ vì bản thân mình được bố mẹ lo toan mọi thứ như một ''công chúa'' (cũng không phải là chiều chuộng) mà tui lại vẫn chưa chăm chỉ thực sự và chưa thực sự làm cho mẹ tui hạnh phúc và tự hào về tui, tui chưa thực sự được công nhận.
Tui đã hình dung rất nhiều lần về tương lai của tui và tui đã tự hỏi rằng liệu đến lúc đó tui có thể gửi tiền về cho ba mẹ khi ba mẹ tui tuổi già không? Tui có thể dư dả nuôi nổi chính mình hay không? Tui có thể khiến ba mẹ tui hạnh phúc khi về già không? Nhưng tất cả đó chỉ là những câu hỏi mà thôi, bây giờ tui phải cố gắng học hành miệt mài để chuẩn bị cho tương lai, khi đã đủ hành trang tui mới lên đường đượcSống một cuộc sống không bao giờ hối tiếc, không hổ với người không thẹn với lòng.
Cuộc sống tui luôn mơ ước và hướng đến! Dù sao ta cũng được quyền mơ ước mà, đừng để tuổi trẻ phí phạm mà hãy cố gắng nỗ lực hết mình.
Đừng để về già bạn phải khổ sở vì những giấc mơ còn dang dở dưới xó trường.....




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận