Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng


[Nhỡ cạo đầu xong nhìn xấu quá rồi bị bánh bao ghét bỏ thì phải làm sao?] [Nên biết rằng vợ của tôi chỉ xem trọng mỗi cái mặt này của tôi thôi đấy.] [Sợ.]
Đợt trước vì vừa quay phim "Lính đặc chủng" nên mái tóc hiện giờ của Hoắc Sâm vốn cũng khá ngắn rồi, càng dễ dàng hơn cho việc cạo trọc.Nhưng mà, người trong cuộc hình như không chịu phối hợp cho lắm thì phải.

[Không, người trong cuộc chỉ đang muốn nghe vợ nói với mình một câu mà thôi.]
Ai hiểu được chồng bằng vợ, bánh bao ngốc chỉ cần nói thầm với Hoắc Sâm một câu thôi là hắn đã lập tức đồng ý cạo trọc ngay.

Thợ cắt tóc: "..."
Hoắc Sâm ngoan ngoãn ngồi yên cho thợ cạo đầu, trong lòng vui sướng không thôi, bởi vì vừa nãy vợ hắn nói là: "Chồng à, để đầu trọc nhìn càng man hơn đó."
Nghĩ cũng phải, những người đàn ông mạnh mẽ cũng toàn để đầu cua hoặc cạo trọc mà.

---
Trong những câu thơ của Nạp Lan Tính Đức (tên gốc của ông), người ta thường nhớ nhất câu "Một đời một kiếp một đôi người, binh đao cho tiêu hồn đôi nơi", trong đó "một đôi người" là chỉ hai người yêu nhau, một người là Nạp Lan Tính Đức, còn người còn lại, hẳn là mối tình đầu Nạp Lạt thị rồi.


Nạp Lạt thị, chính là biểu muội của Nạp Lan Dung Nhược, Nạp Lạt Huệ Nhi.

Trời xanh không mây, từng tia nắng chiếu xuống mặt đất, tạo thành những vệt loang lổ.Dưới tán cây hoa Tử Đằng, Nạp Lan Dung Nhược thoải mái nằm trên ghế dựa, có lẽ vì đọc sách nên hơi mệt, lúc này đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, có thể tới đây vào thời điểm này, không cần nghĩ cũng biết là ai.Nạp Lan Dung Nhược biết mà vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, nhưng trên mặt đã thoáng hiện lên ý cười.Quả nhiên, tiếng bước chân đã dừng lại, kèm theo đó là tiếng cười trong trẻo như chuông bạc của người thiếu nữ, thiếu nữ có phần nghịch ngợm, đưa tay hái mấy đóa Tử Đằng bên cạnh mình, từng cánh hoa rơi xuống mặt Nạp Lan Dung Nhược khiến hắn hơi nhột.Biết mình không thể giả bộ ngủ được nữa, Nạp Lan Dung Nhược liền mở mắt, khẽ nở nụ cười, dịu dàng nhìn người thiếu nữ.

"Biểu ca, muội biết rõ vừa rồi huynh không có tập trung đọc sách đâu đấy."
Nạp Lan Dung Nhược nghe xong chỉ khẽ nhướn mày, không nói gì cả.

...!
"Cut! Tốt lắm, quá tuyệt vời, chuẩn bị cảnh tiếp theo nào!"
Phùng Tần Sinh vừa hô cut một cái là Hoắc Sâm lập tức thoát ra khỏi hình tượng nhân vật, chạy biến đi tìm vợ.


Diễn viên đóng vai Nạp Lạt Huệ Nhi: "QAQ"
Cái phim này đúng thật là...Hoắc Sâm cảm giác tối nay rất có thể hắn sẽ phải ra sô pha ngủ.

[Anh nghĩ nhiều rồi.]
[Bao Tử là loại người như vậy sao?]
Mà bây giờ, trong lòng Hoắc Sâm chỉ suy nghĩ một chuyện thôi, đó là phải chủ động nhận lỗi để lấy được sự khoan hồng của Bao Tử.

Thế mà sao, bánh bao ngốc người ta thì lại đang đeo kính râm nói chuyện phiếm với mấy diễn viên
ở khu nghỉ ngơi.

Hoắc mỗ: "TAT" [Cảm thấy bị xem nhẹ.]
[Vợ ơi, em đã nói là sẽ ghen cơ mà?]
Mặc dù trong lòng chất chứa nhiều bất mãn, nhưng Hoắc Sâm vẫn nhịn được, hắn mặc trường bào màu xanh ngọc, đi đến bên cạnh Bao Tử, xoa đầu cô nói: "Sao lại đeo kính râm?"
Bao Tử bĩu môi: "Em đây là đang nhắm mắt làm ngơ đó."
"Xì." Hoắc Sâm mềm lòng ngay lập tức, nói: "Ngốc ạ, chỉ là diễn thôi mà."
Bánh bao ngốc: "→_→".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận