Chỉ là thời này phải đến đêm tân hôn thì hai người mới được gặp mặt, cũng may là Nạp Lan Dung Nhược qua lời cha mẹ cũng đã biết được đối phương là người tài mạo song toàn, không thua kém gì biểu muội, nhưng dù sao cũng chỉ là lời nói, rốt cuộc có phải Tây Thi hay không thì đành đợi đến đêm động phòng mới biết được.
Tâm trạng của Nạp Lan Dung Nhược thấp thỏm lo âu, Lư thị cũng vậy, từ nhỏ nàng luôn được nuông chiều trong khuê phòng, bình thường không ra cổng trước không bước cổng trong, nhưng dù vậy thì nàng cũng biết đến Nạp Lan Tính Đức, chàng là tài tử phong lưu phóng khoáng, là giấc mộng của biết bao nữ tử trong kinh thành.Giống như những cô nương khác, chỉ cần nghe đến cái tên này là tim của Lư thị sẽ đập rộn ràng.
"A Mã, Nạp Lan Dung Nhược mà người nói chính là Nạp Lan Dung Nhược kia sao?"
Lư Hưng Tổ sao mà không đoán ra suy nghĩ của nữ nhi, không khỏi trêu chọc nói: "Là tiểu cô nương mà lại đi hỏi chuyện này, không biết xấu hổ sao?"
Lư thị đỏ mặt, chu môi giậm chân nói: "A Mã lúc nào cũng trêu A Ninh thôi, A Ninh không thèm để ý người nữa."
...!
Hôn lễ cuối cùng cũng đến, những ngày này, e là các cô nương trong kinh thành sẽ đau buồn lắm.
Phủ Minh Châu vô cùng náo nhiệt, sự ồn ào phải đến đêm khuya mới dần chấm dứt.Nạp Lan Dung Nhược cuối cùng cũng có cơ hội chung đụng với thê tử vừa mới bái đường thành thân xong, cuối cùng cũng được nhìn thấy thê tử rồi.
Tân lang mặc một thân hồng bào, tinh thần có vẻ khá tốt, vì mới uống chút rượu ở phòng khách nên hai tai hơi đỏ, chậm rãi bước vào tân phòng...!
Đứng bên cạnh giường là các trưởng bối và nô tỳ, chính giữa mép giường, người đang ngồi kia chính là tân nương của hắn.
Thiếu nữ mặc áo tân nương màu đỏ thẫm, trên áo thêu rất nhiều hoa văn và các đường kim tuyến, đầu đội một cái khăn voan đỏ chót thêu hoa, hai tay trắng nõn cu quỷ đặt trên đầu gối, động tác ưu nhã, tư thế ngồi đẹp mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự căng thẳng của người thiếu nữ.
Dù sao bỗng dưng phải đối mặt với một nơi hoàn toàn xa lạ, một phu quân sẽ nắm tay đi cùng nàng suốt nửa đời sau, trong lòng Lư thị có chút lo sợ, tuy rằng đã sớm biết tên của đối phương, nhưng hôm nay mới được gặp mặt, nàng thật sự thấy hơi ngượng ngùng.
Lư thị vì đang đội khăn voan nên không nhìn thấy tướng mạo của đối phương, chỉ có thể lén nhìn ở bên dưới, thấy một đôi hài màu đen đang chậm rãi đi về phía mình.Nàng càng thêm phần căng thẳng, bàn tay nho nhỏ nắm chặt vạt áo, mặt hồng đến mức muốn bốc khói luôn rồi.
Nạp Lan Dung Nhược cũng hơi hồi hộp, bước chân khẽ do dự, ngây ngốc đứng hồi lâu, không biết phải làm gì, cuối cùng trong tiếng cười và lời trêu ghẹo của trưởng bối và bọn nô tỳ, hắn mới nhẹ nhàng vén khăn voan trên đầu tân nương lên.
Tân nương chậm rãi ngẩng đầu, ngượng ngùng xen lẫn kinh ngạc mở to hai mắt, nàng không ngờ là Nạp Lan Tính Đức còn nho nhã tuấn tú hơn cả tưởng tượng của mình, thật...đẹp quá, gương mặt xinh đẹp của Lư thị lập tức ửng hồng như cánh hoa.
Tân lang cũng ngẩn người, thiếu nữ trước mắt, tuy dung mạo không đến mức khuynh quốc khung thành, nhưng thật sự quá xinh đẹp, hai mắt ngập nước mở to nhìn hắn, khiến cho hắn nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô (đây là phản ứng tự nhiên, không phải diễn).
Cảnh quay này khiến cho đạo diễn Phùng rất hài lòng, các phương diện đều được xử lý rất tốt, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết là...!
Suy nghĩ trong lòng Hoắc Sâm lúc đang diễn: Ôi ~, vợ mình kiều diễm ướt át thế này, tí về khách sạn phải lăn lộn một trận mới được, ai bảo dám chớp mắt to câu dẫn anh = v =.
Suy nghĩ trong lòng Bao Tử lúc đang diễn: Diễn thế là được rồi nhỉ, nhưng mà chồng à, sao ánh mắt anh nhìn em cứ như muốn ăn em luôn tại đây vậy QAQ, mẹ ơi cứu con!
...!
Sau một loạt các lễ nghi phiền phức, hai người yên lặng nhìn nhau, những người khác cũng đã thức thời lui xuống.
Trong phòng không còn ai, Nạp Lan Dung Nhược tiến đến ngồi bên cạnh Lư thị, yên lặng một lát rồi nói: "Nàng đói không?"
Lư thị đỏ mặt gật đầu, từ lúc ngồi lên kiệu hoa đến giờ nàng vẫn chưa được một hạt cơm nào vào bụng, lúc này đã sớm bụng đói kêu vang.
"Để ta bảo phòng bếp làm cho nàng bát mì."
"Vậy...kêu hai bát luôn đi, hẳn là chàng cũng đói bụng rồi." Lư thị xoắn đầu ngón tay, rụt rè nói.
Suy nghĩ trong lòng Hoắc Sâm lúc này: Đúng là chết đói rồi =3=.
[Nhưng không phải là đói bụng.].