Thật ra thì Bao Tử vẫn còn hơi ngờ vực về chuyện Hoắc Sâm nhận đóng phim "Cuộc sống hạnh phúc của Husky", phải nhớ rằng hình tượng trên phim của nam thần nhà cô một là phải chuẩn men, hai là kiểu nhân vật công tử tuấn tú phong nhã, nào có thấy anh làm nũng tỏ vẻ đáng yêu bao giờ đâu TAT.
[Hơn nữa đối tượng để anh làm nũng lại chính là cô nữa chứ, sợ quá đi!]
Nếu diễn vai này thì chắc khó khăn lắm đây, Bao Tử phồng má nghĩ ngợi, dù gì thì vẻ ngoài cao lớn của anh nhìn hợp với kiểu vai tổng tài bá đạo hơn.
Tự nhìn lại bản thân →_→.
[Chậc, kẻ tám lạng người nửa cân, không nên chê bai nhau làm gì.]
[Không, rõ ràng là cô nhìn ngốc nghếch đáng yêu hơn mà.]
Mặc dù cô đã từng đóng rất nhiều vai xác chết, cùng những vai nha hoàn hay chạy vào hô lên "Tiểu thư tiểu thư có chuyện không hay rồi!", hơn nữa lúc diễn những cảnh đó, cô luôn nắm chặt tay thành nắm đấm, âm thầm thề rằng rồi sẽ có một ngày mình được làm nữ chính, nhưng khi chuyện đó trở thành sự thật thì Bao Tử lại nghĩ – Con heo mập là mình đây cuối cùng cũng phải vào lò sát sinh rồi QAQ.
[Cố gắng thể hiện hết kĩ năng diễn xuất của bản thân nào.] [Để cho nam thần nhìn thấy cái gọi là cao thủ trong dân gian.]...!
Có điều là, hiện thực quá mức tốt đẹp sẽ khiến cho người ta quên mất câu "Ra quân không nhanh là sẽ chết trước".
Trong ánh mắt mê muội của Bao Tử, thì việc Hoắc Sâm kí cho cô hẳn năm chữ kí chứng minh rằng anh là người rất có phong độ, suy ra anh nhất định sẽ lấy thân phận đàn anh ra để giúp đỡ lớp đàn em như cô nhập vai một cách tốt nhất = v =.
Thế nhưng, kết quả lại...!
Ngay trong lúc cô đang đọc kịch bản, cố gắng hóa thân thành một học sinh cấp ba, bỗng có một người vòng tay qua đầu cô rồi giật cái kịch bản trong tay cô, ai mà dám quấy rầy người ta vậy hả? Đúng là muốn chết mà! Bao Tử bừng bừng khí thế quay đầu lại, trừng to mắt nhìn xem kẻ nào rảnh rỗi tự dưng đến làm phiền mình.
Ngay sau đó, hai người lập tức có hai suy nghĩ khác nhau.
Bao Tử: Ôi trời, thì ra là nam thần của mình, huhu, anh hãy quên cái trừng mắt vừa rồi của em đi nhé, thật sự thì bánh bao em là một thục nữ chính hiệu đấy ạ, vừa đáng yêu lại cởi mở = v =.
Hoắc Sâm: Hơ ~ Đáng yêu quá, nhìn như con chuột nhỏ đang giữ kho thóc vậy.
Trong lòng bỗng chốc nhộn nhạo cồn cào như sóng vỗ, cũng may là hai người chỉ sững sờ một lát rồi bình tĩnh lại ngay.Cái búi tóc củ tỏi của Bao Tử có vài sợi hơi vểnh lên, nhìn rất ngốc nghếch đáng yêu, gương mặt bánh bao nhỏ bé đỏ hồng khẽ mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.Không biết bị ma xui quỷ khiến thế nào mà Hoắc Sâm lại giơ tay ra ấn nhẹ lên cái búi tóc ngố của Bao Tử, một lần chưa đủ đã, lại ấn thêm mấy lần nữa.
Bao Tử: QAQ
[Làm gì vậy hả làm gì vậy hả?]
[Vất vả lắm mới nhớ được lời thoại, giờ lại quên hết rồi.]
"Này bánh bao mềm, em biết đóng phim à?"
"→_→"
[Có tin em sẽ "chết" ngay tại đây cho anh xem không?]
Mẹ Hoắc đứng nhìn cảnh này, trong lòng rạo rực lắm: Phải thêm cảnh thêm cảnh thôi, mấy cảnh hôn càng phải thêm thêm thêm = v =.
[Cảm giác con trai mình có khả năng sắp lấy vợ rồi, người làm mẹ thật sự không thể kìm chế nổi sự phấn khích.]
...!
Lục Hoài không thể ngờ được rằng đối tượng xem mắt thứ 37 của mình lại chính là bạn học thời cấp ba mà hắn thầm mến, Tiết Sở.Trái tim thiếu nam ngủ vùi lâu năm của hắn bỗng chốc sống lại, nhớ hồi đó hắn cũng không cao lắm, thành tích học thì kém đến mức không đành lòng nhìn thẳng, mặc dù có một gương mặt rất điển trai nổi bật, nhưng đám con gái thì vẫn thích mấy tên biết đánh bóng rổ và học giỏi hơn.
[Đúng là không có mắt nhìn xa.]
[Học giỏi thì làm được gì? Có ăn được không?]
Ngón tay thon dài như ngọc của Lục Hoài nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc, từ tốn thổi nhẹ, ánh mắt sáng rực nhìn cô bé ngồi đối diện.Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà nhìn cô không thay đổi gì nhiều, vẫn là cái dáng vẻ nhu nhược dễ bắt nạt đó.
Cô bé đối diện nhận thấy ánh mắt của hắn thì ho nhẹ một tiếng, hai má đỏ bừng.Tiết Sở không nhớ rõ người này, chỉ cảm giác là trông hắn rất quen, rất đẹp trai, ánh mắt đen sâu thẳm như muốn hút người ta vào đó.Trước kia lúc còn đi học, cô đã được ba mẹ dạy là tuyệt đối không được yêu sớm, cô là con ngoan nên rất nghe lời ba mẹ.Sau này khi tốt nghiệp đại học rồi, những chàng trai tốt thì đều đã bị người ta giành mất, còn cô vẫn tiếp tục cô đơn lẻ loi một mình thôi.Thế là mẹ cô lại sốt ruột, lập tức ném cô đi xem mắt, hiện giờ đại khái là mẹ cô nghĩ cô có thể gả đi được rồi QAQ.
Đưa mắt nhìn ra cửa sổ, Lục Hoài nhớ lại thời cấp ba của mình...!
Cô bé ngồi trước mình luôn rất chăm chú nghe giảng, dáng vẻ đoan chính khiến hắn cảm thấy rất không thú vị, đã nửa học kỳ ngồi trên dưới nhau rồi mà hai người chưa nói với nhau được câu nào, cho đến một ngày sau khi thi giữa kì, giáo viên tiếng Anh mặt không đổi sắc đi vào lớp nói: "Hôm nay tôi sẽ trả bài thi cho từng người, tôi gọi tên ai thì người đó lên lấy bài về."
Lục Hoài nhìn các bạn trong lớp lần lượt lên lấy bài thi về, dựa theo số điểm từ cao đến thấp, đến bài cuối cùng, hắn biết nhất định sẽ lại có một trận cười cho mà xem.
"Ai là Lưu Đức Hoa? Đứng lên tôi xem nào!"
Quả nhiên cả lớp lập tức cười ầm lên, Lục Hoài thờ ơ đứng dậy, nghe cả lớp cười nhạo, đón nhận lời phê bình của giáo viên.
Không ngờ lúc tan học, bạn nữ ngồi trên lại xoay người lại, hai mắt sáng rực, điệu đà nói: "Ừm...!
mình nói nhỏ cho cậu biết nha, mình cực kỳ thích Lưu Đức Hoa đó."
...!
Dời lại tầm mắt về chỗ cũ, trong lòng ấm áp hẳn, lúc đó hắn cho rằng con nhóc này cũng có mắt nhìn đấy, bởi vì trùng hợp là hắn cũng rất hâm mộ Lưu Đức Hoa.
Tình cảm đơn phương âm thầm thời tuổi trẻ, dần dần đã bị thời gian làm phai nhạt, nhưng bỗng dưng có một ngày, người bạn thầm mến lại xuất hiện trước mắt bạn, lúc đó tim bạn sẽ lại đập rất mạnh.Lục Hoài nghĩ, đã từng gặp gỡ khá nhiều người rồi, nhưng hắn đều không ưng ai cả, chắc là vì để đợi cô bé này đây, cứ tiếp tục tiến tới cũng không phải ý tồi.
.