Chiều hoàng hôn ngày 9 tháng 3 năm 2003.
Trời quang.
Nhà của Lý Song Song.
Từ nhà Mạch Dã bước ra, rẽ một cái là đến cửa nhà của Lý Song Song.
Chúng tôi đứng ở ngoài gọi gần nửa ngày mới thấy Lý Song Song hối hả chạy ra, nhưng lại không mở cửa, đứng cách cổng sắt hỏi: “Tranh tra Lý, trời lạnh thế này, sau mọi người lại đến đây? Ơ kìa,” Bà ta quay về phía tôi nói: “Đây không phải cái cô cảnh sát lần trước đã giúp minh oan cho tôi đó sao? Cô tên là......!Thục Tâm, xem đầu óc tôi kìa, lúc về tôi còn kể cho hàng xóm láng giềng nghe, một nhân vật vừa tài giỏi lại xinh đẹp như cảnh sát Thục Tâm đây, ở thôn chúng ta làm gì thấy được? Người tài đều tụ tập lên thành phố hết cả rồi.” Tôi được một lúc hai người khen ngợi, dù có tự mình biết mình chăng nữa cũng không tránh khỏi cảm thấy lâng lâng, giống như được đắm mình trong gió Xuân vậy, hình như người dân thôn Đại Oa, ai cũng nói ngon nói ngọt hết.
Lý Cường đứng trên tuyết, lạnh cóng cả chân, nói: “Mở cửa ra, cho chúng tôi vào nhà nói chuyện.” Lý Song Song đáp: “Ồ, không được đâu, chồng tôi không có nhà, đám đàn ông các anh xông vào phòng, người ta lại nói ra nói vào.” Lý Cường mất kiên nhẫn: “Cô ăn nói kiểu gì đấy? Đây đều là cảnh sát từ trên thành phố xuống, tìm cô để tìm hiểu tình hình, làm gì còn suy nghĩ nào khác, ai mà thèm một phụ nữ hết thời như cô?” Thẩm Thư có lẽ nghe không lọt tai, xua tay nói: “Bỏ đi bỏ đi, chúng tôi không vào nữa, để Thục Tâm và bà ấy nói chuyện, phụ nữ với nhau sẽ dễ nói chuyện hơn.” Tôi nghe ra ý của Thẩm Thư, liền hỏi Lý Song Song: “Một mình tôi vào nhà nói chuyện với bác, được chứ?” Lý Song Song tỏ vẻ trang trọng gật đầu, mở cổng sắt, cho tôi vào trong.
Vào trong phòng, Lý Song Song vội mời tôi ngồi xuống, lại rót một cốc trà ấm, nói: “Thanh tra Thục Tâm, cô đừng trách tôi, tôi biết các cô đến tìm tôi vì vụ án của Trương Phương, tôi không cho bọn họ vào, vì mấy lời này không tiện nói với cánh đàn ông.” Tôi nhớ lại câu nói của Lý Cường rằng quan hệ của Lý Song Song và Trương Phương rất tốt, bèn hỏi: “Bác đã sớm có điều muốn nói với cảnh sát có đúng không?” Lý Song Song vỗ tay vào đùi, đáp: “Đúng là chỉ có cô hiểu tôi, lúc còn sống Trương Phương và tôi thân nhau như hai chị em ruột vậy, cái chế.t của em ấy khiến tôi rất đau lòng, mấy ngày nay đều không ngủ được, hễ nhắm mắt là nhớ lại cảnh tượng thân thiết của hai chị em trước đây.
Nếu không báo thù rửa hận cho em ấy, cả đời này tôi cũng không cam lòng.” Tôi mới hỏi: “Mấy người ở Sở Cảnh sát huyện đồn trú tại thôn Đại Oa gần nửa tháng nay rồi, sao bác không nói với họ?” Lý Song Song lắc đầu đáp: “Làm gì có ai đến hỏi tôi, với cả, việc này có liên quan đến danh tiếng của Trương Phương, tôi không thể tùy tiện nói cho người khác biết được.”
Tôi có chút kỳ quái: “Sao lại còn liên quan đến danh tiếng của Trương Phương? Nhẽ nào cô ấy……”, Lý Song Song vội lấy tay chặn miệng tôi: “Đừng có đoán bừa, tôi nói cho cô hay, gần một năm nay kể từ khi Trương Phương kết hôn, chưa từng ngủ chung phòng với Mạch Dã, đến lúc chế.t vẫn giữ trinh tiết.” Câu nói này như tiếng sét đánh ngang tai, tôi vội đặt cốc trà trên tay xuống, hỏi: “Sao bác lại biết chuyện này, chính miệng cô ấy nói với bác ư?” Lý Song Song lén lút nhìn ra ngoài, làm ra vẻ chỉ sợ bức vách có tai, sáp lại tai tôi nói khẽ: “Cái khoản ấy của Mạch Dã không được tốt, chỉ là vợ chồng với Trương Phương trên danh nghĩa thôi, chứ không phải vợ chồng thực.
Hai người họ tại sao cãi nhau suốt ngày, chính là vì lẽ đó.
Trương Phương kết hôn được nửa năm là muốn ly hôn, nhưng mà Mạch Dã không đồng ý, bảo anh ta đi khám nhưng anh ta không chịu, cứ bắt vợ mình phải thủ tiết.
Khoảng thời gian đó Trương Phương bị trầm cảm, lại không có ai để tâm sự, nên mới suốt ngày chạy đến nhà tôi.”
Tôi vẫn cảm thấy khó tin, cố tìm cách chứng thực: “Các cô nương bây giờ đến khi kết hôn mà vẫn còn là trinh nữ, hiếm như lông phượng sừng lân vậy.
Cứ cho là Mạch Dã yếu đi, không nhẽ trước khi kết hôn Trương Phương chưa từng yêu ai? Chưa từng vượt rào?” Lý Song Song tấm tắc đáp: “Người khác không dám nói, còn Trương Phương, tôi chứng kiến em ấy lớn lên, em ấy yêu ai nhẽ nào lại qua được mắt tôi? Em ấy tài năng xuất chúng, nên yêu cầu cũng cao, xấu quá không được, bất tài không được, già quá không được, nhỏ quá cũng không được, rất kén cá chọn canh, chắc chắn trước khi kết hôn chưa từng yêu ai.
Nghe nói Mạch Dã là một nhân tài ở thôn Đại Oa, đứng chung với Trương Phương cũng gọi là trai tài gái sắc, nhưng ai mà biết được chữ ngờ?”
Tôi định thần trở lại, hỏi: “Bác để tôi vào nhà, là muốn nói những lời này?” Lý Song Song trợn tròn mắt: “Thế này vẫn chưa đủ sao? Chuyện này không phải rành rành ra đó ư, hung thủ giế.t hại Trương Phương chính là Mạch Dã, Trương Phương đòi ly hôn, Mạch Dã không chịu, lại sợ cô ấy đem chuyện xấu của mình để lộ ra bên ngoài, nên đã ra tay giế.t cô ấy.
Rồi lại đem giấu xá.c vào lò gạch, tụt quần th.i th.ể xuống, là để giăng mê hồn trận đó.
Mấy tay cảnh sát huyện đã bị mắc lừa rồi, tra cái này tra cái kia, mà lại không điều tra Mạch Dã, cô bảo sao bọn họ lại dễ bị lừa thế nhỉ.” Tôi nghĩ bụng, lúc Trương Phương bị sát hại thì Mạch Dã vẫn còn bị nhốt ở đồn kia kìa, muốn giế.t Trương Phương, trừ phi anh ta biết thuật phân thân, nhưng những lời này không nhất thiết phải kể cho Lý Song Song nghe.
Tôi đáp: “Lúc Trương Phương và bác trò chuyện với nhau, cô ấy có kể cho bác nghe về người tình nào khác không, nhẽ nào cô ta chịu bỏ phí tuổi thanh xuân với một người chồng bất lực?” Đây là câu hỏi mà tôi cứ giữ mãi trong lòng, tôi luôn có cảm giác vụ án này có liên quan đến tình yêu trai gái.
Lý Song Song đáp: “Thực sự không có, cái này tôi dám chắc hai trăm phần trăm.
Không phải vì Trương Phương giữ gìn trinh tiết, mà quả thực là yêu cầu của em ấy quá cao, không ưng ý người nào cả.
Nếu tính ra, ở trong cái thôn này chỉ có Mạch Dã và Trương Phàm được coi là hai nhân tài cao nhất rồi.
Một người là anh ruột của Trương Phương, một người là tay chồng bất lực của em ấy, em ấy còn biết cặp bồ với ai nữa đây? Tôi cứ khuyên em ấy lên thành phố suốt, em ấy cũng có chút động lòng, nhưng vẫn chưa kịp thực hiện thì đã xảy ra chuyện rồi.” Nói đoạn, khóe mắt của Lý Song Song cũng đỏ au, xem ra bà ấy thực sự đau lòng vì Trương Phương.
Tôi nói: “Những gì bác cung cấp rất quan trọng, câu chuyện hôm nay chỉ có hai chúng ta biết thôi, trước khi vụ án được phá, bác đừng nói cho người thứ ba biết.” Lý Song Song đáp: “Tôi còn nói được cho ai? Những lời này được giấu kín trong lòng tôi từ lâu rồi, nếu cô mà không đến thì tôi cũng chẳng nói cho ai.” Tôi để lại số điện thoại cho bà ấy, dặn dò bà ấy một khi có chuyện gì là phải lập tức báo lại cho tôi.
Nói xong, tôi đi ra khỏi cửa..