Một tháng sau.
Nghi phạm Trương Phàm chính thức bị bắt.
Những hồ sơ và chứng cứ có liên quan đều được giao nộp cho Viện kiểm sát.
Công việc của đội đại án đến đây là kết thúc.
Ba vụ án giế.t người liên hoàn ở thôn Đại Oa đã gây ảnh hưởng vô cùng sâu rộng.
Rõ ràng ngoài mặt bà con làng xóm ca hát, nhảy múa cùng nhau, nam nữ vẫn tán tỉnh ve vãn như thường, nhưng tâm lý đã có sự thay đổi.
Rõ ràng nhất đó là, rất nhiều người lần đầu biết đến tình yêu nam nam, những động chạm cơ thể giữa những người bạn cùng giới với nhau ngày một ít đi, nhất là ở những nơi đông người, mọi người đều tự giác lưu ý, nhằm tránh gặp phải những ánh mắt dị nghị của người xung quanh.
Còn nữa, đó là không có ai dám lại gần nhà của Mạch Dã, kể cả ban ngày ban mặt cũng sẽ tìm cách đi vòng qua đó.
Hàng xóm Lý Song Song thì đang tính chuyển nhà, theo lời bà ta, đêm nào cũng vẫn nghe thấy tiếng la hét chói tai của một người đàn ông trẻ tuổi phát ra từ căn nhà ấy, rất giống với giọng của Mạch Dã.
Điều thú vị là, đại đội trưởng hình sự Trương Thao Quang của Sở Cảnh sát huyện Đại Oa trong lúc điều tra vụ án liên hoàn ở thôn Đại Oa vì “biểu hiện ra năng lực chỉ huy và trù tính kiệt xuất”, bị Huyện ủy Đại Oa ứng cử giữ chức Phó phòng Cảnh sát, nghe nói là sắp được nhậm chức.
Trong khi đó, sai lầm nghiêm trọng của anh ta khi nhận định Quan Thượng Võ là hung thủ khi không có bằng chứng xá.c thực, đồng thời bắt giữ ông ta lại được Huyện ủy khoan dung bỏ qua.
Đây chính là bộ mặt thật của chốn quan trường Sở Nguyên.
Chuyện xấu biến thành chuyện tốt, sai lầm biến thành công lao, nỗi oan bách tích đổi lấy tiền đồ xán lạn.
Cấp trên muốn đề bạt ai, chỉ là cái mấp máy môi mà thôi, còn thành tích, trình độ, đạo đức, năng lực, chẳng qua cũng là miếng đất sét trong tay người khác mà thôi, muốn nặn thành cái thì ra cái đó.
Bạn không phục ư? Thế thì lấy đá mà chọi ông trời đi.
Chỉ là, lời khai của Trương Phàm về những biểu hiện bất thường của Mạch Dã trước khi bị hại vẫn khiến tôi thấy khó hiểu.
Việc anh ta gặp ác mộng và những sang chấn tinh thần thì tôi có thể lý giải, làm nhiều việc trái với lương tâm, nhất định sẽ có ngày ma tới gõ cửa, huống chi là việc giế.t người.
Nhưng mà vết đỏ trên lưng Mạch Dã rốt cuộc là thế nào? Đây không thể do nguyên nhân tâm lý tạo thành, lại càng không phải do oan hồn báo thù.
Khi tôi giám định th.i th.ể không phát hiện ra vết đỏ trên lưng Mạch Dã, khả năng do th.i th.ể bị chôn vùi quá lâu, gây phân hủy nhẹ, dẫn đến vết đỏ không còn nhìn thấy nữa.
Với tình hình này, chúng tôi chỉ có thể tin lời khai của Trương Phàm là sự thật.
Bản thân anh ta hiểu rõ tội của mình là tội chế.t, không có lý do gì để nói dối, làm thế chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Đương nhiên, tình tiết này không ảnh hưởng đến quá trình định tội Trương Phàm.
Nhưng là một bác sĩ pháp y, tôi không thể dễ dàng bỏ qua khúc mắc này được.
Mỗi khi rảnh tôi lại ngồi tìm một lời giải thích hợp lý.
Đúng là công sức không phụ người có tâm.
Cuối cùng vào một buổi chiều nắng đẹp, vô tình nhớ lại vụ án tranh chấp giữa Lý Song Song và mẹ Tứ Bình mà tôi đã xử lý, vết bầm tím giống như đúc trên tay của mẹ Tứ Bình như hiện ra trước mắt, tôi mới chợt tỉnh ngộ, đúng rồi, chân tướng vụ việc nhất định là như vậy.
“Dị ứng Lưu huỳnh dioxide (SO2)?” Thẩm Thư nghe tôi nói xong, vẫn chưa hiểu hoàn toàn.
“Đúng, dị ứng SO2, đây là lời giải thích hợp lý nhất cho vết đỏ xuất hiện trên người Mạch Dã.
Trong quá trình th.i th.ể bị thiêu cháy, lông tóc, mỡ, protein đều sản sinh một lượng lớn SO2, bay lẫn vào trong không khí.
Vừa hay cơ địa Mạch Dã lại bị dị ứng, cộng thêm việc đêm gặp ác mộng nên đổ mồ hôi, mà thành phần SO2 trong không khí đặc nhất về đêm, mấy nguyên nhân ấy gộp lại, khiến cho lưng bị nổi mẩn đỏ, thời gian tích lũy, dị ứng ngày càng nghiêm trọng, vết đỏ cũng ngày một to ra.” Tôi nói một cách chắc nịch.
Thẩm Thư gãi đầu đáp: “Nói như vậy, oan hồn của Trương Phương không bay đi, tự báo thù cho mình?”
Tôi ngẫm một hồi mới hiểu ra ý của cậu ta: “Nếu không phải Mạch Dã bị dị ứng mà thần hồn nát thần tính thì Trương Phàm cũng sẽ không ra tay giế.t hại anh ta, thế thì, vụ án này có khi phải mất thêm một khoảng thời gian nữa mới được phá, thậm chí Quan Thượng Võ có thể còn bị kết tội trước khi chúng ta tìm ra hung thủ thực sự, đến lúc đó muốn lật lại vụ án cũng khó.
Nếu nói theo cách này, quả thực kết cục của Mạch Dã và Trương Phàm chính là kết quả của việc oan hồn Trương Phương báo thù.”
Đúng vậy, không có tố chất tâm lý vững vàng, tại sao lại muốn ngủ hướng lưng với một cái xá.c? Đây là gieo gió gặt bão hay là nhân quả báo ứng, hãy để lại cho một người sắp bước đến tận cùng của sinh mạng như Trương Phàm ngồi suy nghĩ trong tù sâu ngục thẳm đi..