Nhật Kí Nữ Pháp Y Mật Mã Kỳ Án


Ngày 20 tháng 7 năm 2001.

Mưa lớn vừa dứt.
Bên ngoài tường bao trường Đại học Giang Hoa thành phố Sở Nguyên.
Vụ án đã trở thành cơn ác mộng mà tôi không sao xua đi được.

Kể từ đó, tôi nảy sinh một cảm giác ghét bỏ và sợ hãi khó hiểu với những ngày trời mưa âm u.

Sáng nào tôi cũng mở coi dự báo thời tiết, nếu trời mưa gió, tâm trạng tôi sẽ trùng xuống, thầm cầu mong sẽ không có vụ án nào xảy ra, nếu không mọi chứng cứ sẽ không còn.
Nhưng mà thành phố Sở Nguyên lại đang trong mùa mưa, trời lúc nào cũng ẩm thấp, cứ dăm ba bữa lại mưa một trận.

Đêm qua tôi lăn lộn mãi mới ngủ được, nhưng vẫn không thể ngủ ngon.

Qua nửa đêm, ngoài trời nổi sấm chớp, mưa như trút nước, những hạt mưa to như hạt đậu đập hối hả vào cửa sổ, phát ra tiếng kêu lộp độp, dường như muốn đập vỡ cả cửa kính.

Tôi chùm chăn lên đầu, nhưng tiếng mưa vẫn chui vào, như một chiếc khăn bông mềm mại chà vào tai.

Giấc ngủ bị chập chờn, ác mộng không ngừng ập đến.


Lúc thì là những đám thịt má.u me của Tô Nam, cơ thể nát bét; Lúc thì là khuôn mặt đắc ý mà tàn nhẫn của hung thủ; Lúc thì là cảnh tôi và hung thủ đứng song song với nhau, trên tay hắn cầm một con dao sắc lạnh, bổ thẳng vào đầu tôi……
Tôi thét lên kinh hãi, bật dậy khỏi giường, hai bên thái dương đau nhức, như thể có ai đang dùng búa gõ vào.

Chiếc điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên, âm thanh rất đỗi bình thường bỗng trở nên thật gian án vào lúc này.

Tôi nhích người ra sau, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại màu đỏ, đợi cho nó kêu mấy hồi rồi mới nhấc máy lên nghe.
Là giọng của Trần Quảng: “Có án mạng, cậu mau thay quần áo rồi xuống lầu, 5 phút sau tôi có mặt ở cửa để đón cậu, cùng đi đến hiện trường.” Tôi vừa mới buột từ “Rõ” ra khỏi miệng thì ông ấy đã cúp máy.
Tôi cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung.

Nhìn lên chiếc đồng hồ thạch anh, là 8 giờ 15 phút sáng.

Ngoài trời, một tia nắng chiếu xuyên qua áng mây đen, mưa to vừa dứt, trời xanh như được gột rửa.

Lại là gây án đêm mưa! Đúng là ghét của nào trời trao của ấy.
Chui vào trong xe Trần Quảng, trông sắc mặt ông ta âm u như đám mây đen trước khi cơn mưa lớn ập xuống, dọa cho tôi không dám ho he gì.

Trong cái im lặng đến khó xử, tôi liên tục vẽ ra những cảnh tượng má.u me mà mình sắp phải đối diện.

Chiếc xe rẽ vào đường một chiều thông với trường Đại học Giang Hoa, tôi đột nhiên tỉnh ngộ: “Sư phụ, lại đến hiện trường án mạng lần trước ạ?” Trần Quảng “ừm” một tiếng.

Phút chốc, như một tiếng sét ngang tai, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, mãi sau mới định thần lại: Tiêu rồi, án mạng liên hoàn, hơn nữa lại là án mạng liên hoàn đêm mưa, không có chứng cứ mà tìm.

Khả năng mà Thẩm Thư suy đoán, không may đã ứng nghiệm rồi.

Cảm giác buồn nôn lại bắt đầu cuộn trào trong lục phủ ngũ tạng của tôi, tôi ra sức nuốt dịch axit trực trào ở cổ trở lại, tự nhủ với bản thân, lần này dù có thế nào cũng không được để mất mặt thêm nữa.
Tôi đoán không sai, những dấu vết ở hiện trường án mạng bên ngoài tường bao của trường Đại học Giang Hoa đã chứng tỏ, hai vụ án này là của cùng một tên hung thủ.

Có điều vụ án lần này tàn nhẫn hơn, bởi nạn nhân là phụ nữ, hai bầu ngực tròn bị cắt ra rồi đặt ngay ngắn ở chính giữa chiếc đĩa, xung quanh xếp những miếng thịt to bằng quân mạt chược một cách vuông vức.
Thi thể nằm ngửa mặt trên nền gạch vụn, mái tóc dài xõa xuống ngực, do bị ngâm trong má.u và nước mưa, những sợi tóc liền bết lại, ngả sang màu đỏ của má.u.

Thi thể trần như nhộng, mặt, cổ, ngực, bụng, cơ quan sinh dục, cánh tay, đùi, hai chân đều bị đục nát.

Giống với thi thể đầu tiên, hai mắt nạn nhân trợn tròn, lồi ra ngoài, hàm răng nhuốm má.u.
Đây là thi thể thứ hai mà tôi giám định từ khi bước chân vào ngành, quá trình giám định không khác gì bị tra tấn giữa địa ngục trần gian.


Mọi người không thể hình dung được lúc đó tôi đã muốn bỏ chạy như thế nào.

Từ sau lần đó, có một khoảng thời gian dài, tôi bị dị ứng nghiêm trọng với những đĩa thịt nướng, thịt dê phết dầu được xếp thành miếng ở trên bàn ăn, vừa nhìn là muốn nôn.

Mãi nhiều năm sau, những thi thể bị băm nát, thối rữa và ngay cả những bộ thi hài còn đáng sợ, kích thích cảm quan hơn mới trở thành đối tượng nghiên cứu lạnh lùng của tôi.

Tất cả những hình trạng, mùi vị cũng chỉ là đặc trưng và nhãn hiệu của nó mà thôi, tôi không còn sản sinh bất kì những phản ứng sinh lý và tâm lý nào với nó nữa.
Kết quả giám định, cổ họng nạn nhân bị cứa đứt, tứ chi bị đánh gãy, toàn thân bị cắt thành 120 miếng thịt, quá trình tra tấn dự đoán kéo dài trên ba tiếng.

Dựa vào độ thấm nước của thi thể để phân tích, hung thủ đã ngược đãi nạn nhân dưới mưa, nước mưa đã gột sạch mọi dấu vết, bao gồm cả những dấu chân, dấu vân tay, lông tóc và những vật chứng vi lượng khác mà đội hình sự có thể trông cậy vào.

Điều đó nghĩa là, trừ phi hung thủ tự ra đầu thú, thì kể cả cảnh sát có bắt được thì cũng không buộc tội được hắn.
Trong bàn tay phải cuộn tròn của thi thể, có nắm một chiếc logo bằng cao su tinh xảo, nền xanh chữ vàng, là bốn chữ “CYWB” được viết hoa.

Tôi bỏ nó vào trong túi vật chứng, đưa cho Thẩm Thư đang đứng nhìn chăm chú bên cạnh, trong lòng thấy áy náy, ở cả hai lần giám định thi thể, tôi đều không thể cung cấp được manh mối nào có giá trị, công tác điều tra vì thế mà gặp nhiều khó khăn.

Đương nhiên, đó là do khả năng phản điều tra cao siêu của hung thủ gây ra, nhưng mà, là một bác sĩ pháp y, cả hai lần đều tốn công vô ích, khiến tôi không sao cởi bỏ được cảm giác thất bại này.
Vu Ngân Bảo nheo mắt nhìn vào lòng bàn tay của Thẩm Thư, lần lượt đọc bốn chữ đó lên: “CYWB, nghĩa là gì?” Thẩm Thư đáp: “Thế mà anh cũng đòi đọc báo, đây không phải là logo của tờ báo chiều Sở Nguyên sao?” Ngữ khí cậu ta không gấp không vội, tính tình ôn hòa, khiến người ta càng thêm tin tưởng.

Đây là một trận chiến ác liệt trước nay chưa từng có, là một sĩ quan trẻ, nếu cậu ta đi sai một bước là trận chiến này đã thua đến bảy phần.
Sắc mặt Trần Quảng tối sầm lại, có vẻ không phải do bất mãn vì năng lực và thái độ làm việc của tôi.


Nhưng là một người lãnh đạo trực tiếp của tôi, suốt ngày cứ trưng bộ mặt khó coi ấy khó tránh gây cho người khác cảm thấy không thoải mái.

Có bản lĩnh và danh tiếng thì đã sao? Tôi thậm chí cảm thấy hơi hối hận vì đã làm đệ tử của ông ấy, nhưng mà, tôi đâu thể lựa chọn.
Trần Quảng cũng sáp lại để quan sát chiếc logo đó, ngữ khí không lành nói: Trong tay nạn nhân của cả hai vụ án đều nắm một vật, có lẽ hung thủ cố tình để lại, hắn không coi cảnh sát chúng ta ra gì.” Thẩm Thư đáp: “Quả thực là cố ý để lại, nhưng ý đồ của hung thủ không phải để làm nhiễu loạn việc phá án, cũng không đơn thuần là coi thường cảnh sát, mà là để lại lời cảnh cáo về người bị hại tiếp theo.

Có thể coi hắn bị chi phối bởi một tâm lý báo thù mãnh liệt, hơn nữa hung thủ lại rất can đảm và thận trọng, lên kế hoạch hết sức chu tường mới làm ra được những hành vi điên cuồng đến như thế.”
Trần Quảng nhíu mày, hỏi: “Sao cậu lại dám khẳng định hung thủ để lại dấu hiệu cảnh cáo, chỉ định nạn nhân tiếp theo?” Thẩm Thư đáp: “Bởi trong lần gây án đầu tiên của hung thủ, hắn đã để lại một chiếc huy hiệu trường Trung học số 4.

Khi đó chúng ta đã nghĩ ra mọi khả năng, cũng đã dựa theo những khả năng ấy để điều tra, trong quá trình điều tra vừa hay lại tiếp xúc với nạn nhân của ngày hôm nay, nên vừa mới đến hiện trường là tôi đã nhận ra cô ta, là giáo viên hướng dẫn trường Trung học số 4 Lâm Mỹ Khuyên.

Nên tôi cho rằng, huy hiệu mà hung thủ để lại ở lần trước nhằm ám chỉ nạn nhân tiếp theo.

Tiếc là, Lâm Mỹ Khuyên không chủ động hợp tác với chúng ta, nếu không cô ta đã không gặp nạn.

Có lẽ trước đó cô ta không lường trước được nguy hiểm đang rình rập.”
Trần Quảng không đáp lại, Vu Ngân Bảo có chút kinh ngạc hỏi: “Đúng là cái cô Lâm Mỹ Khuyên mà chúng ta vẫn cho theo dõi đó chứ? Khuôn mặt thi thể bị tàn phá đến mức này, làm sao mà nhận ra được cô ta?” Thẩm Thư chỉ tay vào bộ mặt biến dạng của nạn nhân, đáp: “Xương lông mày của cô ấy rất cao, lại có một vành tai nguyên bảo, tóc dài, mấy đặc trưng này cộng với những phân tích phán đoán của chúng ta về vụ án trước đây, có thể khẳng định nạn nhân chính là Lâm Mỹ Khuyên.” Vu Ngân Bảo vẫn bán tín bán nghi, đột nhiên như nhớ ra điều gì: “Nói vậy, hung thủ có thể còn tiếp tục gây án, và nạn nhân tiếp theo có thể là một nhân viên của tờ báo chiều Sở Nguyên.” Thẩm Thư cười, không đáp lại.

Tôi đứng bên cạnh sốt sắng hộ Vu Ngân Bảo, điều rõ ràng như thế cậu đừng nói ra có được không, lúc nào cũng phản ứng chậm hơn người khác một nhịp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận