Ngày 26 tháng 8 năm 2001.
Bệnh viện Cảnh sát thành phố Sở Nguyên.
Sau khi được đưa vào viện, cảm xúc của tôi dù có thế nào cũng không thể an tĩnh lại được, rơi vào trạng thái hoảng loạn mức độ nhẹ.
Nằm vật vã đến 2 – 3 giờ sáng, bác sĩ đã tiêm cho tôi một mũi an thần, tôi mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy khỏi cơn mê, mặt trời đã lên quá ngọn cây.
Thời gian ngủ không ngắn, nhưng đầu óc vẫn cứ mơ hồ, như kiểu có ai lấy búa gõ vào đầu, chỉ muốn nổ tung.
Tinh thần tôi vẫn còn ngẩn ngơ, thi thoảng lại nảy sinh ảo giác đảo lộn thời không, mồ hôi vã khắp người.
Y tá bước vào kể với tôi, trong lúc tôi nằm ngủ, có rất nhiều người mặc cảnh phục vào viện thăm, vì không muốn làm phiền tôi nên đã lần lượt bỏ về, hiện chỉ còn bố mẹ tôi và một cậu thanh niên tên là Thẩm Thư đang đứng đợi ở bên ngoài, có muốn để họ vào không? Tôi vội đáp: “Vâng, cô bảo tất cả bọn họ vào đi.” Tôi bây giờ rất cần có ai đó ở bên, nhất là người thân.
Bố mẹ tôi đều là những người giỏi chịu đựng và có trách nhiệm, mặc dù rất thương xót cho cô con gái duy nhất của mình vừa trải qua kiếp nạn sinh tử, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh, không cố tình khoa trương cảm xúc của bản thân.
Thái độ của Thẩm Thư thì vẫn như lúc làm việc công, rất ít khi bộ lộ tình cảm cá nhân với đồng nghiệp, lần này cũng không ngoại lệ, sau khi hỏi thăm vài câu bệnh tình đơn giản, cậu ta lập tức vào thẳng vấn đề, khiến người khác hoài nghi liệu cậu ta có phải một loài động vật máu lạnh đi bằng hai chân hay không.
Thẩm Thư nói: “Cũng may tên hung thủ chưa sát hại cô, nếu hắn và tên hung thủ của vụ án giết người liên hoàn là một, thế thì biểu hiện lần này của hắn thật khác thường, cũng chứng tỏ hắn không hề tàn nhẫn vô tình như trong tưởng tượng.” Nói kiểu gì vậy? Người mà cậu ta đang đối mặt là một bệnh nhân bị mắc hội chứng căng thẳng sau chấn thương, thế mà mở mồm ra toàn giết với chóc, cứ như thể tôi đã nhặt được món hời vậy.
Tôi chả buồn bận tâm tới cậu ta, quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy khuôn mặt hiền từ của bố mẹ, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.
Thẩm Thư vẫn không biết điều, tiếp tục hỏi: “Cô có trông thấy kẻ tấn công mình không?” Câu nói đó có lẽ mới chính là lý do thực sự để cậu ta tới thăm tôi, tôi không thể không đáp lại, liền nói: “Không, tôi nghe thấy động tĩnh ở sau lưng, vừa ngoái đầu lại thì liền cảm thấy một áp lực lớn trên cổ, sau đó lăn ra ngất.” Tôi lấy tay chỉ vào chỗ mình bị tấn công.
Thẩm Thư nói: “Tôi nghĩ hắn cũng sẽ không để cô nhìn thấy bộ dạng của hắn.
Trước khi bị tấn công, cô có tìm thấy 4 quyển nhật ký đó không?” Đến chuyện nhật ký cậu ta cũng biết, hẳn là được Tiền Học Lễ tiết lộ cho.
Tôi lắc đầu, dập tắt tia hia vọng còn le lói trong lòng cậu ta, đáp: “Tìm thấy rồi, nhưng mới tìm thấy thì đã bị người khác cướp mất, tôi chưa kịp đọc nội dung bên trong.” Thẩm Thư cũng không hẳn là người vô ý tứ, cậu ta cố chấp đứng trước mặt bố mẹ tôi để hỏi, hoàn toàn là vì thực thi chức trách mà thôi.
Sau khi hỏi xong câu mấu chốt, cậu ta cười chuộc lỗi với bố mẹ tôi, đặt một bó hoa cẩm trướng đỏ trắng đan xen lên đầu giường bệnh của tôi, nói: “Đây là của một đồng nghiệp trong đội trọng án nhờ tôi đem đến, chúc cô sớm bình phục.” Bố tôi cười tủm tỉm rồi đáp: “Tốt, tốt, Thục Tâm giống hệt mẹ con bé, rất thích hoa cỏ.”
Trời ạ, không ngờ Thẩm Thư lại tặng tôi một bó hoa tươi, làm tôi quắn quéo cả lại.
Con người lạnh lùng ấy, thế giới của cậu ta ngoại trừ việc điều tra vụ án và truy bắt hung thủ, làm gì có chỗ cho những thứ ấm áp như hoa? Thà cậu ta tặng tôi một giỏ táo thì còn đỡ.
Nhưng bất luận thế nào cũng là ý tốt giữa đồng nghiệp với nhau, tôi miễn cưỡng nở nụ cười, tỏ ý cảm ơn.
Sau khi vụ án này được phá, trong lúc tổng kết tình hình, Thẩm Thư đã tiết lộ với tôi rằng, tuy lúc nằm trên giường bệnh tôi không cung cấp thêm nhiều thông tin có giá trị, nhưng chính việc tôi bị tấn công đã khiến cho vụ án cơ bản được sáng tỏ, cùng cố thêm lòng tin của Thẩm Thư về vụ án này.
Các biện pháp đa hướng và từng bước thúc đẩy của đội trọng án đã có hiệu quả, hung thủ đã không còn an toàn nấp sau tấm màn được nữa, không còn vui vẻ mà tận hưởng việc cảnh sát bị hắn xoay như chong chóng như hồi xảy ra vụ án được nữa.
Dưới sự khiêu khích của cảnh sát, hung thủ buộc phải tiếp chiêu, ra tay càng nhiều, tự khắc sẽ để lộ sơ hở.
Thẩm Thư cho rằng điểm nghi vấn mà hung thủ để lộ trong sự kiện tập kích lần này đó là, tại sao hung thủ lại biết được tôi đang truy tìm chân tướng sự việc? Lại làm sao để bám theo tôi đến tận căn nhà cũ của Tiền Học Lễ? Chỉ có một cách giải thích, hung thủ đang tràn trộ ở xung quanh chúng tôi, không ngừng theo dõi chúng tôi, nắm được tiến trình điều tra vụ án của chúng tôi.
Điều đó đã thu hẹp rất lớn phạm vi hung thủ lại.
Vụ án đã bước sang giai đoạn quyết chiến, sợi dây giữa cảnh sát và hung thủ đã được căng hết cỡ, chạm nhẹ là đứt.
Đối tượng mà hung thủ nhắm vào ở báo chiều Sở Nguyên trước mắt vẫn bình an vô sự, trận đọ sức này, rốt cuộc ai thắng ai thua?
4 quyển nhật ký bị hung thủ cướp đi, rốt cuộc đã ghi chép bí mật kinh thiên động địa gì? Trước mắt có thể phán đoán, lý do bị hại của Tô Nam, Lâm Mỹ Khuyên và người có nguy cơ là nạn nhân tiếp theo ở báo chiều Sở Nguyên là một chuyện đã xảy ra rất lâu trong quá khứ, hơn nữa chuyện này, tại sao lại bị = giấu kín đến ngày nay mới bị phanh phui? Nếu có thể mở được cái nắp đó ra, vụ án sẽ được làm sáng tỏ..