Nhật Kí Nữ Pháp Y Mật Mã Kỳ Án


8 giờ tối ngày 3 tháng 12 năm 2014.
Bệnh viện nhân dân số 3 thành phố Sở Nguyên.
Bệnh viện nhân dân số 3 thành phố Sở Nguyên có quy mô không lớn, chỉ có khu khám bệnh và khu nội trú, kỹ thuật và năng lực y tế đều có hạn.

Tuy nhiên Khoa ngoại thần kinh ở đây thì lại đứng đầu thành phố, bởi có hai vị chuyên gia Khoa ngoại thần kinh nổi tiếng trong nước đứng đầu.
Thẩm Thư kể cho chúng tôi nghe về đầu đuôi câu chuyện.

Trước đó không lâu, Thẩm Thư đã báo cáo lên Giám đốc Sở thành phố về quá trình Thẩm Băng Băng bị hại, cùng vụ lùm xùm giữa Châu Thường Kiện và Thẩm Băng Băng đang lan truyền trên phố, đồng thời xin chỉ thị về phương án hành động tiếp theo.

Giám đốc Sở chưa tỏ rõ thái độ, chỉ nói ông ta sẽ xử lý việc này, đồng thời yêu cầu Thẩm Thư tập trung vào việc phá án, nếu như có manh mối liên quan đến Châu Thường Kiện, phải kịp thời báo cáo lại cho ông ta.
Thẩm Thư biết đặc thù vị trí của Châu Thường Kiện, vả lại anh ta đã lăn lộn trên chốn quan trường Sở Nguyên này hơn 20 năm, thân cao rễ dài, đừng nói là gian tình, dù vấn đề có lớn hơn, chỉ cần người nâng đỡ anh ta từ bên trên không ngã, thì Châu Thường Kiện đều chẳng màng hiểm nguy.
Tuy nhiên việc “đốt lò” không thuộc chức trách của Thẩm Thư, cậu ta cũng chẳng phải bậc chí sĩ giàu lòng nhân ái, lo cho thiên hạ, nên cũng chẳng quá bận tâm tới chuyện này.

Chỉ là nếu vụ án của Thẩm Băng Băng dính líu đến Châu Thường Kiện, e là khi làm án sẽ khó tránh khỏi va vấp.

Cậu ta đã sớm xá.c định, đến lúc cần Châu Thường Kiện phối hợp, cậu ta sẽ cầu viện Văn phòng Tỉnh, còn có thể làm được đến đâu, cậu ta không dám chắc, chỉ biết tận tâm tận lực mà thôi.
Đúng vào lúc này, nhận được cuộc gọi từ đồn trưởng Lỗ Hướng Đông của đồn cảnh sát đường Vọng Hồ, nói vào sáng sớm nay dưới chân ngọn núi nằm trong khu quản hạt của họ có người bị thương và hôn mê, người đi đường sau khi phát hiện đã đưa đến bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố, bệnh nhân sau khi tỉnh dậy liên tục gọi “Thẩm Băng Băng”, nói Thẩm Băng Băng chế.t rồi.

Phía bệnh viện lo có gì uẩn khúc, nên đã báo cho đồn cảnh sát.


Lỗ Hướng Đông có nghe nói về vụ án Thẩm Băng Băng gặp nạn, nhận định đây là manh mối quan trọng, liền lập tức báo lại cho Thẩm Thư.
Tôi và Hai Lượng nghe đến đây đều có chút hưng phấn, cảm thấy vụ án đã xuất hiện tia hy vọng, bệnh nhân bị thương này dù không phải hung thủ, cũng nhất định là người trong cuộc.

Tuy nhiên, những gì mà Thẩm Thư nói sau đây lại khiến chúng tôi hơi thất vọng.
Bệnh nhân là một phụ nữ trẻ, đeo một chiếc túi chéo dành cho nữ, trong túi tìm thấy thẻ công tác của cô ta, nhân viên làm thuê cho một trang web video “Shenghuoxiu”, tên là Lý Minh Tử, 27 tuổi.

Tinh thần cô ta dường như bị đả kích nặng nề, chấn động não, không thể giao tiếp bình thường.

Nghiêm trọng hơn là, bác sĩ phụ trách Khoa ngoại thần kinh Tiển Địch Phi bước đầu chẩn đoán cô ta bị mắc chứng mất trí có chọn lọc, có thể chữa trị được hay không, khi nào thì chữa được đều là ẩn số.

Trước mắt, cảnh sát đã liên hệ đến trang web “Shenghuoxiu”, yêu cầu họ cử người đến hỗ trợ điều tra.
Chứng mất trí có chọn lọc (tiếng Anh: Selective amnesia) --- không phải là một căn bệnh phổ biến, tôi làm nghề pháp y này được gần 10 năm, cũng chỉ bắt gặp một trường hợp nạn nhân mắc chứng mất trí có chọn lọc.

Nguyên nhân của căn bệnh này rất phức tạp, nói theo Tâm lý học thì đây là một loại cơ chế tự phòng vệ.

Khi con người nhận phải một kích thích mạnh từ bên ngoài hoặc một chấn thương nặng ở vùng đầu, sẽ dẫn đến chứng mất trí có chọn lọc, quên đi những việc không như ý, dày vò thần kinh, từ đó thoát khỏi sự đau khổ, nhục nhã và những cảm xúc tiêu cực khác.

Chứng mất trí có chọn lọc tuy có tính chọn lọc, nhưng trên thực tế lại bị động, bệnh nhân có thể quên một chuyện, nhưng không ảnh hưởng đến việc ghi nhớ những chuyện khác, nhưng bệnh nhân lại không thể chọn lọc nội dung mà mình muốn quên.


Mất trí phân thành mất trí tạm thời và mất trí vĩnh cửu, chỉ có trường hợp đầu là có thể chữa trị được.
Cảm xúc của Lý Minh Tử rất mất ổn định, qua nhiều lần thương lượng, Tiển Địch Phi mới miễn cưỡng đồng ý để một mình tôi vào phòng bệnh tiếp xúc trực diện với cô ấy.

Phòng bệnh ở Khoa ngoại thần kinh đều là phòng đơn, trang thiết bị y tế và phòng tắm đều đầy đủ, điều kiện tốt hơn những phòng bệnh khác một chút.

Lý Minh Tử nằm trên giường nghe thấy tôi bước vào, khẽ nghiêng đầu lướt nhìn, ánh mắt đờ đẫn và rời rạc, như hoàn toàn không trông thấy tôi vậy.
Nhìn gương mặt thì cô ta là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Làn da trắng nõn, lông mi dài cong vút, chiếc mũi thanh tú, đôi môi đỏ thắm và sắc sảo.

Tôi chú ý đến tóc của cô ấy, mái tóc thẳng màu vàng sậm, xõa ngang vai, mỏng manh và suôn mượt, rất giống với tóc mà tôi tìm thấy ở hiện trường Thẩm Băng Băng gặp nạn.
Thẩm Băng Băng cũng là một mỹ nhân hiếm có.

Nhẽ nào đây là một cuộc chiến giữa hai người đẹp sao?
“Lý Minh Tử,” Tôi khẽ gọi một tiếng: “Tôi tên Thục Tâm, là một bác sĩ pháp y.”
Cô ta ngơ ngác nhìn tôi, mãi lâu sau mới nói: “Thẩm Băng Băng chế.t rồi, cô có biết không?”
Tôi tiếp lời: “Cô ấy chế.t thế nào?”
Lý Minh Tử nhìn chằm chằm lên trần nhà hồi lâu, dường như đang cố gắng nhớ lại, nhưng cuối cùng chẳng nhớ được gì, chỉ lắc đầu đáp: “Cô ấy chế.t rồi.”

Tôi chưa cam tâm, tiếp tục hỏi: “Lần trước cô gặp cô ấy là khi nào?”
Lý Minh Tử im lặng phút chốc, đột nhiên gắt gỏng, ngồi bật dậy, ném phịch gối xuống sàn, mặt mày dữ tợn, nửa gào nửa khóc đáp: “Tôi không biết gì hết, tôi quên rồi, quên hết rồi.”
Giọng cô ấy rất lớn, truyền tít ra xa, Tiển Địch Phi và cô y tá Trần Bình đứng bên ngoài nghe thấy liền xông vào, vừa an ủi cô ta, vừa nói với tôi bằng ngữ khí không mấy thân thiện: “Lúc này đừng làm cô ấy kích động, không có lợi cho việc khôi phục trí nhớ của bệnh nhân.” Tiển Địch Phi hơn 30 tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, tao nhã lịch thiệp, nhưng khi nghiêm túc trông cũng hơi đáng sợ.
Tôi là pháp y, sao lại không hiểu quan hệ lợi hại cơ chứ, mặt có chút ngượng ngùng, đứng chán nản một lúc, lầu bầu đáp: “Mọi người bận việc, tôi ra ngoài trước.” Tiển Địch Phi và Trần Bình phớt lờ tôi, tiếp tục an ủi Lý Minh Tử.
Thẩm Thư và Hai Lượng đứng đợi ngoài cửa, ánh mắt mang theo một tia kỳ vọng.

Tôi hiểu tâm trạng của họ, Lý Minh Tử là nhân vật mấu chốt của vụ án, họ trông chờ cuộc đối thoại giữa tôi và cô ta có thể vạch trần được chân tướng vụ án.

Nhưng mà, họ vừa trông thấy sắc mặt tôi, tâm trạng liền trùng xuống, Thẩm Thư an ủi: “Cứ từ từ, tôi vừa xem qua báo cáo hình ảnh y khoa, nói vết thương trên đầu Lý Minh Tử không quá nghiêm trọng.”
Tôi cười gượng, việc chữa trị cho bệnh nhân mắc chứng mất trí có chọn lọc là vấn đề nan giải trên thế giới.

Nếu như tiềm thức của nạn nhân không muốn khôi phục trí nhớ, dù vết thương trên đầu không nghiêm trọng, thì đến cuối đời cũng không chữa khỏi hoàn toàn được.

Cảm xúc chống đối của Lý Minh Tử đã cho thấy, khả năng chữa khỏi hoàn toàn cho cô ấy đã nhỏ lại còn nhỏ hơn.
Đúng vào lúc chúng tôi đang ngơ ngác nhìn nhau thì có một nhân viên cảnh sát đến thông báo, đồng nghiệp của Lý Minh Tử đã tới, đang ngồi đợi ở phòng họp của bệnh viện.
Người đến là Từ Nam - giám đốc nhân sự của trang web “Shenghuoxiu” và Nhậm Cường – giám đốc bộ phận sản xuất video.

Từ Nam là một phụ nữ hơn 30 tuổi, dáng người không cao, mặt tròn, tóc ngắn, nói năng hơi càm ràm.

Nhậm Cường bộ dạng cũng ngoài 30, tóc tai bóng lộn, mắt to, trắng nhiều hơn đen, nghe nói tốt nghiệp một trường danh tiếng, tự cho mình thanh cao, lúc bắt tay với chúng tôi chỉ giơ ngón tay ra để mặc cho chúng tôi bắt, có chút nhìn đời bằng nửa con mắt.
Từ Nam kể cho chúng tôi nghe về lai lịch của Lý Minh Tử.


Lý Minh Tử là người Lâu Để (một địa cấp thị của tỉnh Hồ Nam), tốt nghiệp Khoa sư phạm của Học viện âm nhạc Sở Nguyên, bằng cử nhân, sau khi tốt nghiệp từng làm giáo viên âm nhạc cho một trường tư thục, hai năm trước nhảy sang làm nhân viên kiểm duyệt video cho trang web “Shenghuoxiu”.
Khi cô ta nhắc đến Học viện âm nhạc Sở Nguyên, tôi chợt nhớ, hồi trước khi Trình Giai giới thiệu về lai lịch của Thẩm Băng Băng, cũng đã từng nói cô ta là sinh viên tốt nghiệp bằng cử nhân của Học viện âm nhạc.

Hai người này càng lúc càng có nhiều điểm chung.
Nhậm Cường miêu tả chi tiết cho chúng tôi nghe về chức trách công việc của một nhân viên kiểm duyệt video.

“Shenghuoxiu” là một trong những trang web video lớn trong nước, mỗi ngày cư dân mạng lại tải lên hàng chục nghìn tệp video, trong đó không thiếu những nội dung bạo lực, khiêu dâ.m, biến thái, má.u me, mà những nội dung này lại vi phạm nghiêm trọng luật pháp nước ta, do đó cần có một nhân viên chuyên trách tiến hành sàng lọc và xóa bỏ, gọi là nhân viên kiểm duyệt video.

Lý Minh Tử đã làm được gần 2 năm, luôn đặt dưới trướng của anh ta, tuy không đủ kiệt xuất, nhưng tận tụy với công việc, có thể coi là một nhân viên tốt.

Khi Nhậm Cường nói ra những lời này, ngữ điệu vang vang có lực, điệu bộ đanh thép, như thể anh ta không chỉ là một nhân viên làm thuê cho trang web, mà còn là người nắm mọi quyền hành trong tay vậy.
Thẩm Thư cau mày nói: “Nhân viên kiểm duyệt cả ngày ngồi xem những thứ nội dung khiến người khác khó chịu như thế, liệu có gây ảnh hưởng xấu đến tâm lý của họ không?” Đó cũng là suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu tôi khi nghe đến có công việc này.
Nhậm Cường do dự một hồi rồi đáp: “Sẽ có chút ảnh hưởng, nhưng không quá rõ rệt, công ty sẽ có một chuyên gia tư vấn tâm lý chuyên trách, rất chú trọng đến sức khỏe tâm lý của nhân viên.”
Tôi cảm giác câu trả lời của Nhậm Cường bị lạc đề, liền hỏi tiếp: “Nhân viên kiểm duyệt thường làm trong bao lâu thì sẽ bỏ việc?”
Lần này là Từ Nam trả lời: “Nửa năm đến một năm, Lý Minh Tử là người làm công việc này lâu nhất từ trước đến giờ.”
Tôi và Thẩm Thư quay sang nhìn nhau, nhớ lại những món đồ quái đản ở hiện trường vụ án, xá.c nữ song soài, đầu người bị lột da và chứng mất trí kỳ lạ của Lý Minh Tử, những tình tiết má.u me bạo lực này, có thể cũng chẳng kém gì nội dung của những video không lành mạnh.
Thẩm Thư đề xuất tịch thu máy tính làm việc của Lý Minh Tử để làm bằng chứng điều tra.
Nhậm Cường không cả nghĩ đã từ chối: “Không được, nội dung lưu trữ trong máy tính công ty là cơ mật của doanh nghiệp, liên quan tới sức cạnh tranh nòng cốt của công ty, trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng không được tiết lộ ra bên ngoài.”
Thẩm Thư không muốn đôi co với anh ta, quay sang nói với Hai Lượng: “Anh vất vả một chuyến, đến đàm phán với công ty Shenghuoxiu rồi đem máy tính làm việc của Lý Minh Tử về Phòng Kỹ thuật điều tra.” Sau đó nói với Từ Nam và Nhậm Cường, “Cảm ơn mọi người đã hợp tác, công việc điều tra phá án sau này có thể sẽ vẫn cần sự trợ giúp của quý công ty.”
Nhậm Cường hất mái tóc bóng bẩy, nói bằng giọng giang hồ: “Nói hay lắm, huynh đệ nhất định sẽ dốc cạn sức lực.”
Nhìn biểu cảm bướng bỉnh của anh ta, tôi nghĩ cái người này thật thú vị, từ hình tượng cho đến cách ăn nói và làm việc, đều không tương đồng với thân phận của anh ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận