Dọn nhà không phải một chuyện đơn giản.Đầu tiên là chọn phòng ở, Trình Hoan cũng đã có lựa chọn trong lòng nhưng cụ thể nội thất thì còn phải đi xem.Căn phòng không tiện để Tinh Tinh ở một mình trong thời gian dài, Trình Hoan lại không yên lòng nên cùng Tinh Tinh ước định, mỗi ngày ra ngoài hai giờ, qua hai giờ là trở về.Tiểu hài tử không có người dạy, rất nhiều thứ đều không hiểu, Trình Hoan hay dùng thời gian còn lại dạy nhóc một chút.Không phải cái gì cao thâm đạo lý chỉ là sinh hoạt thường ngày, như khi nhìn thấy người thì gọi ra sao, ở bên ngoài bị mất nên đi tìm ai, trong nhà cháy rồi làm sao bây giờ vân vân.Tinh Tinh cũng thông minh, dạy hai lần đã hiểu, Trình Hoan còn phát hiện nhóc con còn có năng lực đặc biệt với các chữ số, số điện thoại nói một lần đã nhớ kỹ, đồng hồ nhìn mấy lần cũng liền biết là mấy giờ.Không hổ danh là con trai nam chính.Ban đêm, Trình Hoan cho Tinh Tinh tắm rửa xong rồi nói: "Chúng ta ngày mai phải dọn nhà."Cô đi tìm vài ngày rốt cục cũng tìm được phòng ở ưng ý.Trình Hoan nhìn trúng một căn nhà mới sửa xong, chủ nhà mua để chuẩn bị cho đứa con sau này kết hôn sẽ ở.
Kết quả đôi tình nhân lại náo loạn trước ngày đăng kí kết hôn, con trai họ trong cơn tức giận đã đi nơi khác, nói tạm thời không trở lại.Phòng ở mới không người ở, trống không cũng lãng phí, hai vợ chồng quyết định họ cho thuê.Tiểu khu đó không khí cũng tốt, mới xây xong không bao lâu, xung quanh từ nhà trẻ đến cao trung đều đầy đủ.
Trình Hoan sau khi xem qua cảm thấy không tệ liền thuê căn phòng đó, Về sau có tiền, cũng có thể mua luôn.Phòng ở tốt, tiền thuê khẳng định không rẻ, phòng rộng tám mươi mét vuông tiền thuê một tháng rơi vào năm nghìn tệ.Ký hợp đồng trả tiền xong Trình Hoan rất sung sướng, ra ngoài xem xét số dư còn lại trong thẻ ngân hàng liền lại đau lòng.
Bất quá cô đau lòng thì cũng chỉ một lúc, phòng ở là nhất định phải đổi, tiền này sớm muộn phải tiêu, tiêu hết lại kiếm về.Tinh Tinh hiện tại cùng Trình Hoan đã rất thân thiết, hận không thể mỗi ngày đều dính vào nhau, Trình Hoan mỗi ngày đều phải đi ra ngoài tìm phòng ở, trong nhà cũng chỉ còn một mình Tinh Tinh, cậu nhóc rất không thích ở một mình.So với Trình Hoan, tiểu gia hỏa đối với việc chuyển nhà không mấy hứng thú, chuyển cũng được không chuyển cũng không sao, so với đổi chỗ, nhóc hứng thú vì được đi cùng Trình Hoan."Thật tuyệt!" Tinh Tinh qua loa một câu, sau đó hỏi thứ bản thân quan tâm nhất: "Ngày mai mẹ sẽ ở nhà với Tinh Tinh sao?""Vẫn chưa được."Nghe được câu trả lời này, tiểu gia hỏa khuôn mặt đầy thần sắc thất vọng."Cũng được ạ" Nhóc thở dài:" Người lớn luôn luôn bề bộn nhiều việc, con biết.""Không phải một mình mẹ bận bịu, là chúng ta." Trình Hoan đem Tinh Tinh ôm vào giường mở điều hòa: "Trong phòng còn thiếu một chút đồ, sáng mai chúng ta muốn cùng đi mua."Cô cho tiểu gia hỏa miêu tả dáng vẻ của ngôi nhà mới, còn mình thì vẽ ra.Trình Hoan thời đi học cũng học qua vẽ tranh, kỹ thuật không quá tốt, lừa gạt hài tử một chút là được rồi.Tinh Tinh quả nhiên bị nét vẽ hấp dẫn lấy.
Nhóc nằm lỳ ở trên giường, đầu ngả vào Trình Hoan, một bên nhìn một bên sợ hãi thán phục."Mẹ thật lợi hại!""Chuyện nhỏ." Trình Hoan vuốt lên đuôi lông mày, tiếp nhận lời con trai tán dương."Phòng ở mới dài từng này, trông rất đẹp, Tinh Tinh có thích hay không?""Thích lắm!" Tinh Tinh không chút do dự lớn tiếng trả lời.Tiểu hài tử luôn không biết sợ hãi, nhưng Tinh Tinh biết sợ, đối với hoàn cảnh mới không có khái niệm gì Chỉ là sợ hãi bị bỏ rơi, muốn ở cùng một chỗ với mẹ.Trên tờ giấy kia hình vẽ nói cho nhóc biết, phòng ở mới cũng không đáng sợ còn rất tốt đẹp.So với phòng ở hiện tại tốt hơn nhiều!Tiểu gia hỏa lập tức liền hưng phấn lên quỳ nằm lỳ ở trên giường, dùng ngón tay sờ lấy cạnh bức tranh, tựa hồ muốn thông qua bức họa này đụng đến hiện thực."Mẹ!" Nhóc giơ bức họa lên, nhảy đến chỗ Trình Hoan, dựa vào ở trên người cô chỉ vào gian phòng: "Tinh Tinh với mẹ ở đây sao?""Đúng, chúng ta ở nơi này." Trình Hoan chỉ vào cái gian phòng giới thiệu với nhóc: "Nơi này là phòng khách, đây là phòng bếp, nơi này là thư phòng, sẽ để rất nhiều sách, Tinh Tinh có thể đọc sách."Trình Hoan nhìn nhóc tì lại tăng thêm một câu: "Còn có thể ở đây làm bài tập."Tiểu gia hỏa lập tức nói: "Tinh Tinh thích làm bài tập."Khoảng thời gian này Trình Hoan dạy đứa bé về xung quanh cũng sẽ cho nhóc làm một chút việc nhỏ, nói là làm việc kỳ thật giống trò chơi hơn, làm xong sẽ có thưởng, Tinh Tinh rất thích hoạt động này.Tinh Tinh khoảng thời gian này ăn ngon được bổ sung nhiều dinh dưỡng, trên mặt cũng đã có da có thịt hơn.
Tiểu gia hỏa lúc nói chuyện bĩu môi, trên gương mặt hai má phình lên, nhìn non mềm trắng trẻo.Trình Hoan nhìn thấy hai bên má núng nính ấy còn bóp mấy lần, còn có ý đồ xấu: "Có thật không? Tinh Tinh thật tuyệt! Có thể về sau con sẽ không thích làm bài tập như bây giờ đâu?"Tiểu gia hỏa sửng sốt một chút, tựa hồ không biết tại sao lại hỏi như vậy, nhóc trừng mắt nhìn."Không thể nào! Tinh Tinh thích làm bài tập."Tiểu hài tử phá vỡ ảo tưởng của Trình Hoan, cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy con trai đứng thẳng tắp, nói với cô: "Nếu Tinh Tinh không thích làm bài tập, mẹ cứ đánh cái mông con!"Nguyên thân trước đó chỉ là thờ ơ, bỏ mặc đứa bé, trừ một đêm kia thì không đụng tới.Tinh Tinh không biết bị đánh đòn là cảm giác gì, dưới lầu tiểu đồng bọn thường xuyên bị đánh đòn, mỗi lần đều khóc rất lớn tiếng còn khóc rất lâu.Khóc thảm như vậy, nhất định đặc biệt đau Tiểu gia hỏa tuổi còn nhỏ trong lòng nghĩ bị đánh đòn là hình phạt đáng sợ nhất."Quyết định vậy đi." Con trai đã lên tiếng, Trình Hoan còn có cái gì do dự? Cô lấy một trang giấy mới để vẽ lại đồ vật.Tiểu gia hỏa nhìn mẹ vẽ tiến tới nhìn mới phát hiện không biết đọc chữ.Tinh Tinh hiếu kì: "Mẹ, đây là cái gì ạ?""Đây là bản cam kết viết ra đến sợ con đã quên lời hứa." Trình Hoan viết xong, tại dưới góc phải ký tên, lại đem bút nhét vào tay Tinh Tinh, cầm tay của nhóc viết tên Giang Tinh Thần.Trình Hoan cầm tay nên khống chế không tốt lực đạo, viết ra chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.Tinh Tinh đầu tiên trải qua loại hành động này, hiếu kì ghê gớm: "Mẹ, con cũng đang vẽ tranh sao?""Đây không phải vẽ tranh là kí tên, mấy chữ này chính là tên Tinh Tinh, viết để biết con đã xác nhận"Trình Hoan nói xong còn đem cam kết cho đọc một lần, đại khái ý tứ chính là Tinh Tinh cam đoan mình sẽ một mực thích làm bài tập nếu như đổi ý liền tự nguyện tiếp nhận trừng phạt.Tinh Tinh mới bốn tuổi, nghe nhiều từ còn chưa hiểu.Nhưng quan tâm nhất vẫn là tên của chính mình, xem tên còn đặc biệt tự luyến khen tấm tắc.....Sau này Tinh Tinh lớn lên đi học, trong biển sách vô số lần hối hận năm đó đã hứa hẹn.Bởi vì chỉ cần nhóc lộ ra một chút chán ghét làm bài tập thì mẹ thân ái liền sẽ xuất ra bản cam kết năm bốn tuổi ấy uy hiếp cởi quần đánh đòn.Tinh Tinh rất giận, làm bài tập viết tay muốn gãy, càng tức giận là kia bản cam kết bị mẹ bỏ vào kết sắt, muốn xé đều không được ༎ຶ‿༎ຶ..