Hè qua, thu đến xua đi không khí nóng bức những ngày hè.
Đường Tống cũng sắp sinh rồi.
Dự tính đầu tháng sau là sẽ sinh nhưng hình như bảo bảo không chờ được muốn đến với thế giới, trước ngày dự sinh hơn mười ngày liền muốn chui ra khỏi bụng mẹ.
May mà cô và dì Chương luôn biết trước, ngày dự sinh gì đó đều không đáng tin, nên cái gì cũng đều chuẩn bị đầy đủ, sắp xếp chu toàn, chỉ chờ đến ngày là đi thôi.
Đường Tống tựa như không hề chú ý đến sự khẩn trương của dì Chương, càng gàn ngày sinh dì Chương lại càng không rời cô nữa bước.
Thấy dì vì mình mà ăn ngủ không yên Đường Tống khiến cho cô càng thêm quý mến bà.
Sau khi ăn tối xong, Đường Tống chuẩn bị rời khỏi bàn ăn liền cảm thấy một cổ ướt át, bụng hơi hơi đau, một tay sờ bụng một tay nắm chặt thành ghế.
Bảo bảo con muốn ra rồi phải không.
Dì Chương nhìn thấy cô trở dạ lập tức dìu cô ngồi vào ghế sofa, nhanh chóng thu thập đồ dùng, nhanh chóng gọi xe rồi cả lớn lẫn bé dẫn nhau vào bệnh viện.
Khi Đường Tống được đưa tới bệnh viện, bác sĩ và y tá nhanh chóng nắm bắt tình hình, rồi nhanh đưa cô vào thẳng phòng sinh.
Dì Chương cùng bé Minh Triết khẩn trương đứng bên ngoài phòng sinh.
Đột nhiên y tá đi ra bà nhanh chóng tiến lại hỏi:
- Cô y tá cháu tôi như thế nào rồi sao vẫn chưa nghe thấy gì vậy.
- Bác không cần lộ, còn chưa tới thời điểm sinh sản chân chính, hơn nữa phụ nữ có thai hiểu phải bảo tồn khí lực, không có vấn đề gì.
Bác cùng cháu đi làm thủ tục nhập viện cho chị nhà ạ.
Dì Chương dặn dò cháu trai một chút rồi nhanh chóng theo chân y tá đi làm thủ tục rồi lại không yên tâm mà nhanh chóng trở lại.
Người bên ngoài có bao nhiêu lo lắng khẩn trương, thì bên trong Đường Tống lại có vẻ tương đối nhẹ nhàng, cô cảm thụ từng đợt đau đớn, cảm nhận được thời gian bảo bảo ra đời càng lúc càng gần.
Chậm rãi, đau bụng càng thường xuyên hơn, trên mặt cô sớm vì đau đớn mà chảy đầy mồ hôi.
Đường Tống nhịn không được rên rỉ càng lúc càng lớn.
Bác sĩ thấy vậy, liền buông hết mọi việc đang làm tiến lên xem xét, bắt đầu chuẩn bị đỡ đẻ, sản đạo đã mở mười phân.
Tiếng bác sĩ vang vọng bên tai cô, tạo động lực để cô vượt qua.
- Dùng sức, tốt lắm, chính là như vậy.
Bác sĩ một bên không ngừng hô, trông lòng không khỏi cảm thán, đây là lần sinh nở tốt nhất mình từng nhận.
May mắn tháng cuối cùng cô luôn không ngừng tìm hiểu tự mình tạo động lực cũng như bổ sung kiến thức, để dùng vào giờ phút này.
Vất vả mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng tiếng khóc trẻ con cùng tiếng vui mừng của bác sĩ và y tá, đã kết thúc thời điểm đau đớn nhất cũng là hạnh phúc nhất của người phụ nữ.
Cũng chào đón sinh linh bé bỏng nhìn ngắm thế giới.
Đường Tống cảm nhận được trên người buông lỏng, mệt mỏi lập tức ập đến, lập tức rơi vào hôn mê.
Bác sĩ và y tá kiểm tra lần cuối rồi chuyển cô về phòng hồi sức còn đứa bé thì giao cho dì Chương.
Nghe được lời thông báo mẹ tròn con vuông từ bác sĩ, bà mới hoàn toàn trút được nỗi lo lắng nảy giờ.
Nhanh chóng ôm lấy đứa bé, rồi cùng y tá chuyển Đường Tống vào phòng hồi sức.
Từ lúc Đường Tống tỉnh lại, miệng lúc nào cũng nở nụ cười, ôm cậu con trai bé bỏng trong tay ánh mắt lấp lánh chất đầy hạnh phúc.
Nhìn gương mặt hồng hào nhăn nhăn cô liên đặt nhủ danh cho bé là Tiểu Táo là quả táo nhỏ ngọt ngào mà ông trời ban tặng cho cô.
Ngoài ra còn lấy tên là Đường Trạch Dương có nghĩa là biển rộng, mong muốn cho con cuộc sống tự do tự tại.
Sau khi sinh xong lại tiến vào tháng ở cử, trong giai đoạn ở cử, ăn mặc đi đứng đều phải chú ý, bằng không sẽ không có lợi cho đứa bé mà ngay cả bản thân cũng để lại mầm bệnh.
Có điều không thể tắm rửa, không thể thấy sáng , không thể nằm gió.
Có thể thấy ở cử hết ba mươi ngày xong chắc cô cũng không dám gặp người.
Khổ nổi dì Chương lại rất coi trọng vấn đề này, canh chừng cô như canh giặc.
Duy nhất ăn uống cô lại thu được tài nguyên rất lớn.
Mỗi ngày dì Chương lại cố gắng nấu nhiều món ngon cho cô, lại thường xuyên thay đổi cách thức nấu khiến bàn ăn lúc nào cũng đa dạng, kích thích cái dạ dày của cô.
Hiện tại cô đang làm mẹ, phải bảo đảm lượng sửa dồi dào, vậy nên nàng lại hăng hái ăn uống bổ sung dinh dưỡng.
Dù có ăn uống nhiều cỡ nào thì cô vẫn còn rất thon thả, không những thế vì sinh con mà trở nên mượt mà đầy đặn hơn trước.
Bé A Triết thì ngày nào đi học về cũng phải vào nhìn em trai vài ba lần mới chịu đi ngủ.
Quả táo nhỏ lớn lên cực kì dễ thương, trắng như cục bánh dày, mềm mềm mịn mịn.
Bú sữa mà tay vẫn làm dấu OK, dễ thương chết đi được.
Thừa cơ ôm bé lại hôn hôn một chút vừa thơm mùi sữa vừa mềm mềm, bế trong tay nhỏ xinh khiến cô không nỡ buông xuống.
Lén lút đợi dì Chương về phòng ngủ, cô thừa cơ lén lấy khăn ấm lau mình.
Người già đều cho rằng ở cử kiêng tắm rửa, nhưng thật tình Đường Tống không giám gật bừa.
Hiện tại cô đang trong giai đoạn phục hồi sau sinh, mồ hôi ra rất nhiều, thời gian dài không tắm rửa không lau mặt, mùi vị thật sự cô cũng không dám hình dung nữa.
Với lại cô nghe nói trẻ con sinh ra thị lực chưa phát triển hoàn toàn nên nhận ra mẹ mình bằng khứu giác, cô không muốn đến chừng đó bị Trái Táo nhỏ chê bai.
Huống chi da trẻ em còn rất non nớt, còn thông qua miệng để bú sữa, lỡ lây nhiễm vi khuẩn thì phải làm sao?
Có điều tóc cô không giám gội một phần trời cũng quá khuya gội đầu không tốt, hai là cô sợ gội chưa xong thì giám ngục nhà cô đã phát hiện ra rồi.
Chừng đó lại ăn mắng lại còn bị quản nghiêm hơn, thế thì càng chết.
.