Đường Tống cực kì tức giận, tuy không động thủ nhưng những lời nói của cô càng lúc càng sắc bén, khí thế làm bọn họ cứng họng không nói nên lời.
Lão hổ không thể hiện, người ta lại nghĩ cô là mèo mẹ dễ ăn hiếp à.
Người kia yếu thế liền kéo chồng ra đối phó.
Ba Lâm Gia bước ra, thân hình vừa béo vừa lùn đối lập với dáng người mảnh mai cao gầy của cô nhìn có chút buồn cười.
- Tôi cũng không phải người không nói lý, cũng không phải chỉ có mình Lâm Gia nói, mà cả cái trường này ai cũng nói, không tin cô hỏi xem.
Mặc kệ cô có nói gì, con trai tôi mặt cũng đầy máu, nhìn con trai cô xem.
Trẻ con tâm tư đơn thuần làm sao biết che giấu vết thương kia chứ.
Nhìn con trai tôi xem giờ nó đau đến chết đi sống lại, đây đều là ai có mắt đều thấy, chúng tôi cũng là đòi lại công đạo cho con trai mình thôi.
- Tiền thuốc men của con trai mấy người, mặc kệ là đến bệnh viện nào kiểm tra chỉ cần liên quan đến cuộc đánh nhau này tôi trả cho mấy người.
Đúng lúc này, ông Lâm Gia chạy ra gọi lớn:
- Hai đứa, Lâm Gia không chịu xức thuốc, hai đứa mau vào xem xem.
Ba mẹ Lâm Gia nhanh chân chạy vào, Đường Tống cũng ôm Quả Táo Nhỏ nói với cô giáo:
- Chúng ta cũng vào xem.
Hai người vừa vào liền nghe thấy tiếng Lâm Gia khoe khoang với ba mẹ nó:
- Bà mẹ thấy con giỏi không, thật ra còn khóc không phải bởi vì đánh đau, hồi nãy khi đánh nhau với nó, con đã đạp vào bụng nó mấy cái, còn nhéo nữa.
Con khóc thì không ai quan tâm nó, như vậy nó sẽ bị la cho mà coi.
Mọi người đi theo vào nghe được lời nói của Lâm Gia, nghe thấy mà cảm thấy tức giận, ba mẹ Lâm Gia nghe con nói mà lộ vẻ xấu hổ, liền lấy tay che miệng nó lại nói với bác sĩ bôi thuốc cho nó.
Máu trên mặt Lâm Gia nhìn đáng sợ nhưng khi lau đi chỉ thấy chút vết thương nhỏ.
Mắt chỉ trầy da chút xíu, ngoài ra còn chảy máu mũi và khoé miệng rách chút.
Nhờ có người nhà chóng lưng, tinh thần nó hoạt bát hẳn, kết hợp với lời nói khi trước nào có chút bộ dạng bị khí dễ nào chứ.
Nhìn lại Quả Táo Nhỏ đôi mắt vừa khóc xong, sưng húp cả lên, trên trán cũng sưng đỏ một cục, còn hằn cả dấu móng tay nhìn đáng thương y như vừa bị bắt nạt.
Đường Tống không vội tìm Lâm Gia tính sổ, liền kéo ghế ngồi xuống, ôm bé ngồi trên chân kêu bác sĩ khám cho nó.
Bác sĩ gật đầu, bôi thuốc lên vết thương trên trán, vết thương do móng tay tuy hơi đáng sợ nhưng không sâu lắm, tĩnh dưỡng vài hôm là khỏi.
Đường Tống vừa ôm bé vừa thuyết phục nó vén áo lên cho bác sĩ kiểm tra.
Thấy Quả Táo Nhỏ ngượng ngùng, Đường Tống ôn nhu nói:
- Trước hết con lộ bụng nhỏ để bác sĩ kiểm tra, nếu không vấn đề gì thì kiểm tra chỗ khác, sẽ không bắt con cởi trần truồng ra đâu.
Quả Táo Nhỏ gật gật đầu, Đường Tống lại nhẹ nhàng vén áo lên.
Nhìn thấy vùng bụng tím xanh một mảng lớn, không ít thầy cô xung quanh hít hà một hơi, đặc biệt là vị trí trên eo có thể thấy rõ vết nhéo của đầu ngón tay, có thể thấy đứa trẻ kia dùng lực mạnh như thế nào.
Bác sĩ ấn ấn bụng bé, vô lo lắng thằng bé không phối hợp, nào ngờ thằng bé chỉ nằm im tay nắm chặt vạt áo mẹ nó, phát ra tiếng rên rỉ nghe thôi cũng thấy đau lòng.
- Này ...
nếu vết nhéo kia thì chỉ bị ngoài da bôi thuốc vài ngày sẽ hết, nhưng phần bị đá vào sợ sẽ bị nội thương, gia đình cần đưa bé đến bệnh viện khám cho chắc.
Đường Tống cắn răng, cực lực nhãn nhịn xuống, phối hợp với bác sĩ kiểm tra bé thêm một vòng.
Sau khi xác định những nơi khác không vấn đề gì thì mới giúp Đường Tống sửa sang lại quần áo, lại ôm bé vào lòng.
Phòng y tế một mảnh yên tĩnh dù là thày cô hay gia đình Lâm Gia đều có chút xấu hổ.
Chỉ có Lâm Gia cười đắc ý, chỉ vào bụng Quả Táo Nhỏ mà cười hớn hở.
Đến khi mẹ nó đánh lên đầu nó một cái, nó mới chịu cúi đầu không dám càn rỡ.
Đường Tống ôm lấy Quả Táo Nhỏ đứng dậy:
- Lời vừa rồi tôi nói nhất định giữ lời, nếu bất cứ vết thương nào do Trạch Dương gây ra tôi đều sẽ bồi thường.
Sau khi kiểm tra xong thì cùng tôi tới đồn cảnh sát.
Tôi nhớ mỗi lớp học đều lắp camera, phiền cô giáo đi lấy đoạn video toàn bộ ngày hôm nay đưa đến đây giúp tôi.
- Mẹ Trạch Dương chị bình tĩnh chút.
- Sao vậy cô giáo đây là đang bênh vực cho bọn họ.
- Không không chị chờ chút tôi đi lấy ngay cho chị.
Cô giáo của Quả Táo Nhỏ vừa chạy đi, cả phòng đều rơi vào trạng thái kinh ngạc.
Ba mẹ Lâm Gia kinh ngạc, một chút chuyện nhỏ mà cô ta lôi lên tận đồn cảnh sát.
Hiểu trưởng nghe tin vừa tới liền nghe thấy cô nói cũng giật cả mình.
- Mẹ Trạch Dương, cô bình tĩnh chút, chuyện này nhà trẻ chúng tôi có một phần trách nhiệm...
- Nhà trẻ đương nhiên phải có trách nhiệm, tôi đem con tôi giao cho các người là để nó vui chơi học tập, chứ không phải trở thành kẻ bị người khác khi dễ.
Đứa trẻ kia rõ ràng đã kiểm tra xong, bác sĩ rõ ràng ngồi không hóng chuyện lại để con tôi bị lôi lôi kéo kéo ở ngòai cửa, không vội kiểm tra vết thương, chỉ vì thằng bé không khóc không nháo, thì coi thành không bị thương?
Hiệu trưởng vừa nghe liền nghẹn họng lời chuẩn bị nói ra cũng nghẹn trở lại vào trong.
.