Hiệu trưởng nghe vậy không nhịn được nói:
- Cái này là nhà trẻ sai, nhưng nhiều công việc phải nhờ phụ huynh phối hợp mới có thể.
Thời gian một ngày đúng là bé có ở nhà trẻ nhưng ở nhà lại nhiều hơn, cha mẹ mới là giáo viên tốt nhất.
Nghe ra ngụ ý trong lời ông ta nói, liền lạnh lùng đáp trả:
- Cho nên con trai tôi bị khi dễ không khóc không gào như những đứa trẻ khác để hấp dẫn sự chú ý của người lớn.Chỉ cần khóc là có người dỗ, chỉ trách Trạch Dương nhà tôi được dạy dỗ quá tốt, nên xứng đáng bị bắt nạt có đúng không?
- Đương nhiên không phải.
Lời nói ra liền bị lời nói của Đường Tống nói cho không phản bác được.
Chỉ có thể lắp bắp trả lời:
- Tôi không phải có ý như vậy, chỉ là mọi chuyện đều có thể giải quyết thì cứ bình tĩnh ...
- Lúc tôi giao con cho nhà trẻ các người thì cũng đã nói rõ hoàn cảnh của hai mẹ con tôi, nhà trẻ mấy người lúc đó hứa như thế nào mà bây giờ lại để con tôi chịu uất ức như vậy.
Thằng bé ở trường bị bạn bè nhục mạ, thầy cô thì làm như không biết.
Bây giờ lại bắt tôi phải bình tĩnh, còn các người bị như vậy các người bình tĩnh được không? Dựa vào logic của các người thì phụ huynh không xuất hiện thì thằng bé liền bị mắng không có cha mẹ dạy dỗ.
Chẳng lẽ người nghèo thì xứng đáng bị mắng chửi đồ bần cùng, nghèo hèn.
Đây là cách dạy dỗ của mấy người sao?
Phụ huynh Lâm Gia nhìn thấy Đường Tống hùng hổ đến cả hiệu trưởng cũng không nói nên lời.
Liền sợ chọc vào người khó chơi.
Cả người đều trở nên không tốt.
Mẹ Lâm Gia lập tức nói:
- Chúng tôi cũng vì sốt ruột nên mói làm như vậy thôi.
Dù sao, Trạch Dương nhà mấy người làm Lâm Gia nhà tôi bị thương, thằng nhóc nhà tôi cũng nhéo nó mấy cái, coi như hoà, bỏ qua đi.
- Dù sao cũng mời hai vị đây theo tôi đến đồn cảnh sát.
Cô vừa nói xong thì cô giáo cũng vừa mang băng ghi hình tới đưa cho cô.
Nhanh chóng nhận lấy rồi nhìn một lượt mấy người trong phòng, rồi dừng lại ở chỗ ba mẹ Lâm Gia.
- Tôi đến đồn cảnh sát không chỉ vì trẻ con đánh nhau.
Chắc các người cũng biết, nước ta có luật bảo vệ trẻ vị thành niên, Trạch Dương mới hơn bốn tuổi, vậy mà các người lại hạ thủ được.
Luật này dùng để đối phó với những người ỷ vào tuổi tác và hình thể mà bắt nạt trẻ em như mấy người.
- Tôi tôi đánh người hồi nào, vết thương là do hai đứa trẻ đánh nhau, đâu phải tôi.
Biết ngay bà ta sẽ không chịu thừa nhận, Đường Tống liền lấy điện thoại ra, ấn vào màn hình, âm thanh vang vọng khắp căn phòng làm người khiếp sợ.
Sau khi ghi âm lại, mỗi một câu nói đều được ghi lại rõ ràng, ngay cả đoạn nhục mạ của mẹ Lâm Gia với Quả Táo Nhỏ và cả đoạn thú tội của Lâm Gia đều được ghi lại rõ ràng.
- Nếu các người không cùng tôi tới đồn cảnh sát nói chuyện, vậy thì cứ chờ ngày mai lên báo đi.
Cô nói xong liền ôm Quả Táo Nhỏ cất bước ra ngoài.
Chờ đến khi lên báo, không chỉ gia đình Lâm Gia bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, Lâm Gia sau này cũng sẽ khó mà hoà nhập với cộng đồng, ngay cả nhà trẻ sợ là không thoát được liên quan.
Phụ huynh Lâm Gia hoảng sợ đành phải đi theo Đường Tống lên đồn.
Trên đường đi cô cứ ôm lấy bé không dám để nó xa cô một chút nào, dù tay có mỏi đến rã rời cũng không khiến cô lơi lỏng.
- Có đau bụng không con ? Có khó thở không? Mẹ ôm con có khó chịu chỗ nào không?
Quả Táo Nhỏ nghe mẹ hỏi chỉ lắc đầu, gục nhẹ vào vai cô cọ cọ.
Biết là bé mệt nên cũng để bé muốn làm gì làm chỉ nhỏ giọng dặn dò:
- Nếu có khó chịu thì phải lập tức nói mẹ biết, không được dấu nghe không.
- Vâng
Nghe được câu trả lời cô cũng an tâm phần nào.
Rồi lại tiếp tục ôm bé lên xe đến bệnh viện khám.
Sau khi kiểm tra không ảnh hưởng lớn đến nội tạng, cô mới yên tâm dẫn bé đến đồn cảnh sát.
Vừa đến đã thấy ba mẹ Lâm Gia đứng chờ sẵn.
Sau khi điền rõ thì tin vào phiếu, cũng xem hết mọi bằng chứng mà Đường Tống đưa ra.
Đến khi hỏi rõ toàn bộ sự việc, viên cảnh sát phụ trách nhăn mặt khó chịu nhìn phụ huynh Lâm Gia.
- Hai người là người trưởng thành, lại đi nhục mạ, ẩu đả làm bị thương trẻ vị thành niên.
Cho dù là do phẫn nộ thì phải có giới hạn của nó.
- Xin lỗi xin lỗi, là tôi không cố ý, nhìn tôi to thế này nếu mà đánh thật thì sao thằng bé còn ngồi đây được, tôi chỉ là không cẩn thận mà làm thằng bé bị thương mà thôi.
Bị giáo huấn một hồi thì cũng kết thúc.
Đường Tống ôm Quả Táo Nhỏ trở về.
Còn hai người kia phải đóng tiền phạt.
Vừa định đứng lên lại bị gọi lại.
- Vừa rồi có người tố giác hai người, khiếu nại hai vợ chồng các người làm hại đến trị an công cộng.
Vừa nói vừa đưa ra bằng chứng, toàn ảnh chụp hai người bọn họ, nào là tiểu tiện bừa bãi nơi công công, vi phạm quy định kiến trúc, vứt rác bừa bãi, ....
Chừng ấy bằng chứng cũng đủ làm bọn họ không chối cải được.
Cả hai bị giam lại chờ quyết định cuối cùng.
Đường Tống cười lạnh, đụng vào con trai cô.
Đâu có dễ, may mà cô có chuẩn bị.
Số bằng chứng đó cô nhờ thám tử điều tra rồi gửi đến đồn cảnh sát luôn.
Chừng đó đủ để bọn họ nếm trải cảm giác bị bắt nạt là như thế nào.
Cũng coi như trả thù cho con trai cô.
Tác giả: Lâu lâu phải có chút drama cho truyện thêm kịch tính.
Mọi người ủng hộ mình nha
.