- Cậu chủ, tài liệu điều tra về cô gái tên Lâm Thư Thư kia tôi đã gửi vào mail cho cậu rồi, ngoài ra, cô gái kia có liên quan đến Vương Húc và cả Hàn Thiên Hạo, hơn nữa cô ta đang chạy trốn Vương Húc, liền đụng phải Đường tiểu thư.
Hơn nữa cô ta đang sống cùng với hai người từng là thiếu gia nhà giàu ở thành phố M là Cố Thành và Tạ Trác, cả hai bọn họ đều có quan hệ bất chính với cô ta khiến Hàn Thiên Hạo phong sát bị gfia tộc bài trừ.
Ngoài ra, cũng chính vì cô ta mà Đường tiểu thư trước kia là vơ chính thức của Hàn Thiên Hạo buộc phải ly hôn và rời khỏi Hàn gia khi đang mang thai.
Cuộc sống của Đường tiểu thư lúc trước không được tốt ít nhiều cũng từ cô gái này mà ra.
- Có tin tức gì bên Vương Húc và Hàn Thiên Họa không?
- Hai người bọn họ từ bốn năm trước ngay khi cô gái tên Lâm Thư Thư kia trở về, choán vị trí của Đường Tiểu thư thì hai người bọn học cũng bắt đầu đấu đá nhau.
Có vẽ cô gái kia đã phản bội Hnà Thiên Hạo trước nên bị đuổi đi, lại phải phục vụ Vương Húc một thời gian mới chạy trốn đến đây cách dây không lâu.
Thời gian này, Vương Húc và Hàn Thiên Hạo đấu đá càng lúc càng gay gắt, có vẻ lợi thế hoàn toàn nghiêng về phía Hàn Thiên Hạo.
- Điều tra kĩ càng hơn, lại cho người âm thầm quan sát hành động của bọn họ, nhất là Vương Húc.
- Cậu chủ, cậu nghi ngờ Vương Húc sẽ động tay động chân vào hai mẹ con Đường Tiểu thư.
- Ừ.
Với tính cách của hắn, sẽ không bao giờ chịu thua đâu.
Chú cho người giám sát hắn kĩ càng vào, cử thêm người đến âm thầm bảo vệ mẹ con họ chu toàn.
Còn về ả đàn bà kia, cho người giám sát ả, đừng để ả đến làm phiền mẹ con Đường Tống.
- Vâng.
- Làm phiền chú, tôi cúp máy trước, tối về lại bàn tiếp.
Cúp điện thoại anh lại lơ đang nhìn vào phòng, nhìn thấy cô đang tập trung vào công việc lại nhớ đến lời Từ thúc nói " trước kia Đường tiểu thư sống không được tốt, lại vì cô gái kia mà phải ly hôn rời đi khi bản thân đang mang thai".
Một cô gái tốt như cô rốt cuộc đã phải sống như thế nào, đã phải trãi qua những chuyện gì để bây giờ lại kiên cường đến mức làm anh cảm thấy đau lòng thay cô.
Một mình phải tự làm việc, lại phải chăm con nhỏ, tự mình làm tốt mọi việc, liệu cô có thấy mệt không, có thấy cô đơn không?
Nếu như Hàn Thiên Hạo đã không biết trân trọng một người tuyệt vời như cô cũng vứt bỏ đi đứa trẻ vừa đáng yêu vừa thông minh như này, thì cũng đừng có hối hận.
Vì bây giờ cả hai người bọn họ sẽ để anh bảo vệ chăm sóc, anh nguyện làm cánh chim lớn che chở, bảo vẹ hai mẹ con.
Đang miên man suy nghĩ, tay liền bị nắm lấy, giọng nói non nớt kéo anh về thực tại:
- Chú ơi, chú không chới nữa sao?
- Không có, lại đây chúng ta tiếp tục, cùng hoàn thành để tạo bất ngờ cho mẹ con nhé.
- Vâng ạ
Tiêu Mặc nhận được câu trả lời liền cúi người ôm bé lên đi đến chỗ lắp ráp xe đua tiếp tục lắp ráp, Qủa Táo Nhỏ ngồi trong lòng anh, chăm chú nhìn anh lắp ráp.
Theo thói quen, sau khi ăn trưa xong, Qủa Táo Nhỏ sẽ ngủ trưa, nhưng hôm nay có anh ở đây, nhóc luyến tiếc không chịu đi ngủ, hơn nữa vừa ăn cơm xong Đường Tống lại phải sửa lại bản vẽ cho công ty liền giao bé cho Tiêu Mặc, cũng quên luôn việc này.
Qủa Táo Nhỏ buồn ngủ đến mắt mở không ra nhưng vẫn cứ không chịu đi ngủ, cứ ngồi dựa vào lòng anh gật gù như gà con mổ thóc.
Tiêu Mặc cũng nhận ra bé con vì luyến tiếc muốn ở cùng anh, cũng muốn xem lắp ráp mà không chịu đi ngủ.
Nh cũng không giả vờ nữa nhanh chóng lắp xong những phần cuối cùng.
Vừa lắp xong nhìn lại thì thấy bé con đã thay đổi tư thế mà ôm lấy anh ngủ từ khi nào, một hồi vật lộn với động linh kiện vừa nhiều vừa rắc rối cũng rút không ít sức lực của anh.
Hơn nữa, như ông bà ta hay nói, căng cơ bụng thì chùng cơ mắt, ăn no thì mắt cũng không chịu hoạt động, vậy là anh lại ôm lấy nhóc cả hai chú cháu nàm lên xô pha nghỉ ngơi luôn.
Đường Tống làm xong công việc, liền cảm thấy kì lạ sao bên ngoài lại yên tĩnh như vậy.
Đi ra bên ngoài liền thấy một lớn một nhỏ ôm nhau ngủ say trên sofa, nhìn sang bên chỗ chơi của bé mô hình đã lắp xong từ bao giờ.
Đi vào phòng ngủ lấy một chiếc chăn ra nhẹ đắp lên cho hai người, dù không lạnh nhưng trong nhà cũng có điều hòa, nằm lâu sẽ dễ cảm lạnh.
Đường Tống chăm chú nhìn từng đường nét trên gương mặt anh, từng đường nét như điêu khắc, đẹp đến mức làm người ta điêu đứng, không rời mắt lại được.
Tuy rằng anh rất lạnh lùng, mỗi lần lạnh mặt làm cô sợ hết hồn nhưng cũng mang trong mình tính cách ấm áp, tuy cách thể hiện hơi ngốc nhưng lại rất đáng yêu.
Nhìn cacahs anh quan tâm Qủa Táo Nhỏ cũng đủ khiến cô rung động.
Ngay cả một đứa kén người như Qủa Táo Nhỏ cũng bám anh như vậy cũng đủ để thấy sức hút của người đàn ông này.
.