Bà Triệu là bạn thân của mẹ Tiêu cũng là địch thủ của bà.
Chỉ cần gặp mặt là lại trở thành cuộc chiến không thuốc súng.
Nhưng do địa vị trong giới thượng lưu của Tiêu gia cao hơn rất nhiều so với Triệu gia vậy nên lúc nào bà Triệu cũng chỉ có thể ngậm ngùi chịu thua mà thôi.
- Bà Tiêu à nghe nói bà vừa đi du lịch về nên tôi cùng tiểu Tuyết đến thăm bà.
- Cháu chào bác Tiêu ạ.
- À chào cháu.
Đây là Bà Triệu, tiểu Tống mau chào bác đi con.
Mẹ Tiêu vừa nói với bọn họ, vừa ân cần giới thiệu với Đường Tống.
- Cháu chào bác Triệu, chào Triệu tiểu thư.
Đường Tống hướng bà ta ngoan ngoãn, lễ phép chào hỏi.
Người phụ nữ quan sát Đường Tống một vòng, nghi hoặc hỏi mẹ Tiêu.
- À đây là.
- Đây là con dâu tôi, Đường Tống.
Vừa nghe, vẽ mặt hai người kia lập tức thay đổi.
Nhất là cô gái tên tiểu Tuyết kia ánh mắt cô ta nhìn cô cực kì khó chịu, như ánh mắt nhìn thấy kẻ thù vậy.
Ánh mắt cô ta cứ quét lui quét tới đánh giá cô.
Ngay cả mẹ Tiêu cũng cảm nhận được, liền trừng mắt cô ta một cái khiến cô ta giật mình thu hồi ánh mắt.
Bà Triệu thấy con gái thất lễ liền lên tiếng giảng hoà.
- Mắt nhìn người của A Mặc thật tốt, chọn được một nàng dâu vừa xinh vừa hiểu chuyện.
- Đúng vậy, tiểu Tống rất ngoan cũng rất hiểu chuyện, vợ chồng tôi rất vừa ý con bé.
- Haizzzzz mấy năm trước hai người chúng ta còn nói là sau này có con sẽ cùng kết thơ giả, vậy mà bây giờ A Mặc đã có nàng dâu của mình rồi.
- Đã là đùa giỡn thì sao có thể là thật được, con cái nó có lựa chọn riêng của chúng, chỉ có chúng mới tự tìm được người phù hợp với chúng nó mà thôi.
Chúng ta cứ ở bên chúng phúc cho chúng là được.
Nhìn ra được ẩn ý của bà Triệu mẹ Tiêu lập tức phản bác.
Sống trong cái xã hội này còn sống ở cái tầng lớp chỉ có lợi dụng lẫn nhau này thôi, làm sao bà không nhận ra mấy cái trò vặt muốn kết thân kia chứ.
Mấy năm nay nhà họ Triệu kia lấy danh nghĩa là bạn bà mà nhờ vả biết bao nhiêu là việc.
Bây giờ còn nhắm tới cái chức thiếu phu nhân nhà bà.
Đâu có dễ.
- Cháu nhìn thấy chị Tống rất quen hình như rất giống với vợ cũ của Hàn Thiếu của Hàn gia thì phải.
Triệu Tuyết vừa nói vừa giả bộ ngây thơ hỏi, nhưng Đường Tống biết cô ta cố ý, đối với người có tiền lấy vợ lấy chồng cho con luôn là vấn đề quan trọng lúc nào cũng phải là người cùng địa vị hay thân thế trong sạch.
Vừa nghe tới sắc mặt mẹ Tiêu rất tệ, bà biết Đường Tống là người từng có gia đình cũng là mẹ đơn thân nhưng đây đâu phải là cái tội để đem ra soi mói.
Quan trọng là nhân phẩm của cô tốt vừa hiền lành, lại ngoan ngoãn, còn cho bà một đứa cháu hiểu chuyện.
Cùng là phụ nữ với nhau bà rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô.
Bà cũng biết nguyên nhân cô buộc phải ly hôn, nhưng đâu phải lỗi của cô, trong cái xã hội này đàn ông luôn là người tự cho mình cái quyền đi tổn thương người quan tâm họ.
Cái tên Hàn Thiếu gì đó bà cũng biết sơ sơ, hắn ta vì một ả tiện nhân mà vứt bỏ vợ con thì quả là không bằng cầm thú.
Tra nam cùng tiện nữ đúng là xứng đôi.
- Đúng vậy tôi là vợ cũ của Hàn Thiên Hạo.
Hình như cô Triệu rất có ý kiến với tôi thì phải.
- Cũng không phải có ý gì chỉ là một người bị chồng bỏ thì xứng đáng làm vợ anh Mặc hay sao.
Chắc nhân phẩm cô không tốt vậy nên mới bị bỏ chứ gì.
Bác Tiêu bác nên tìm hiểu cho thật kĩ, con gặp mấy loại người này nhiều rồi, bọn họ hay thích lừa gạt người khác để leo lên làm phượng hoàng lắm đấy.
- Tôi sống năm sáu chục năm nay loại người nào mà chưa gặp qua.
Cô Triệu nghĩ rằng để giữ được cái địa vị nữ chủ nhân của cái nhà này, thì cô nghĩ cái danh Bà Tiêu này chỉ là hư danh sao.
- Bà Triệu à Tiểu Tuyết chỉ lỡ lời thôi mà.
Con bé còn nhỏ miệng lưỡi nhanh nhẹn chứ đầu óc đâu có nghĩ vậy đâu.
- Ồ hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn là đứa trẻ, bà chọc cười ai vậy, bà nghĩ tôi là con ngốc à.
Con dâu tôi quá ngoan hiền nên mới bị tên tra nam kia cắm sừng.
Con bé đã phải khổ sở nhiều rồi, là phụ nữ với nhau phải biết thông cảm chứ sao cứ thích chọc ngoáy vào vết thương của người ta vậy.
Bà Triệu biết con gái gây chuyện đành hạ mình khuyên giải.
- Đàn ông mà tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường.
Nếu không phải do con bé không biết giữ chồng thì sao mấy tiểu tam tiểu tứ có thể xen vào.
Bà ta càng nói càng chọc điên mẹ Tiêu, khó lắm bà mới kiếm được con dâu vậy mà bị bọn họ nói như vậy, còn dám sĩ nhục con dâu bà , để xem hôm nay bà cho bọn họ biết thế nào là uy danh của nhà họ Tiêu.
- Ồ bà Triệu nghĩ thoáng như vậy hèn gì ông Triệu ở bên ngoài ôm mấy tiện nhân kia, mà bà cũng chẳng quản nhỉ.
Nói xong sắc mặt bà Triệu lập tức xanh mét, chồng bà ta bên ngoài ôm mấy con tiện nhân kia, về nhà lại chán ghét chẳng bảo giờ nhìn mặt bà ta khiến bà ta tức điên người.
Nhiều lần muốn dạy dỗ đám kia thì luôn bị ông ta phát hiện dằn mặt.
Khiến bà ta ngậm cục đắng này suốt mấy năm nhưng chẳng thể làm gì
.