Hai người kia vừa bị đuổi về cũng là lúc Quả Táo Nhỏ vừa ngủ dậy được Từ thúc ôm ra.
Nhóc con vừa thấy mẹ và bà nội liền tỉnh ngủ tươi tỉnh đòi ôm.
Mẹ Tiêu ôm lấy bé, nựng lấy hai má phúng phính dễ thương của bé, vừa chọc cho bé cười khanh khách.
Bà nhìn bé lại nhìn Đường Tống thở dài một hơi:
- Nuôi một đứa bé không phải dễ, huống hồ là một đứa bé ngoan, thời gian qua một mình con chắc mệt lắm, mẹ cũng là mẹ, mẹ biết.
Không cần quan tâm đến lời nói của mấy kẻ kia, con là người thế nào mẹ đây biết cả, sau này có mẹ đây, xem kẻ nào dám đụng đến con.
- Cảm ơn mẹ
Nhìn bà trong lòng cô như được tưới một dòng nước ấm.
Từ nhỏ cô chưa từng cảm nhận được hơi ấm của gia đình, nhiều năm cắm mặt vất vả làm việc, cũng trãi nghiệm rất nhiều sự tàn đọc cũng như lạnh lùng của người đời.
Vì vậy mà cô luôn muốn Quả Táo Nhỏ ít nhất cũng nhận được tình yêu của cô, để bé không cảm thấy cô đơn hay bị bỏ rơi giữa đời.
Ba Tiêu và Tiêu Mặc trở về nhà đúng giờ ăn tối, cả nhà liền quây quần cùng nhau ăn cơm.
- Hai đứa tính khi nào tổ chức hôn lễ?
Mẹ Tiêu vừa lên tiếng, liền khiến cho Đường Tống giật mình sặc luôn miếng canh vừa uống, Tiêu Mặc lấy giấy lau giúp cô, lại đưa cho cô một tờ khăn giấy để cô lau, lại vỗ vỗ sau lưng để cô bình tĩnh lại.
Bất đắc dĩ nhìn thủ phạm còn ung dung gắp thức ăn cho Quả Táo Nhỏ, anh liền mở miệng.
- Không cần gấp, tiểu Tống vừa mới bệnh chưa khoẻ không nên gấp gáp.
- Không gấp thì cũng phải nhanh tính đi.
Nhanh cho con dâu mẹ danh phận.
Để người ngoài bớt chỉ trỏ làm ảnh hưởng đến con dâu mẹ.
- Ai dám chỉ trỏ nhà mình chứ.
- Hừ, mấy tên đàn ông mấy người suốt ngày đi làm đâu biết vợ con ở nhà bị người ta bàn tán muốn nát mặt luôn rồi kìa.
- Tiểu Tống hôm nay mà không có mẹ thì có lẽ đã bị mấy người kia làm cho tức chết.
Thằng nhóc thối, mày không vội nhưng mấy kẻ ngoài kia vội, bà già này vội.
Mày mà dám để con dâu của mẹ bỏ đi thì chết với mẹ.
Cả ba Tiêu và anh đều giật mình, hôm nay mẹ ăn trúng thuốc nổ hay sao mà lại lớn tiếng như vậy.
Ba Tiêu còn trừng mắt anh một cái, nếu không phải do thằng nhóc kém cỏi này, vợ ông cũng không tức giận mà lôi cả ông vào.
- Được rồi bà đừng giận, đã xảy ra chuyện gì nói tôi nghe nào.
Từ thúc chỉ có thể lắc đầu ngán ngẫm, ông tiến lên rót nước cho mẹ Tiêu vừa kể lại toàn bộ mọi chuyện xảy ra hôm nay khiến hai người kia thay đổi sắc mặt.
- Nhà họ Triệu kia mấy năm nay kiếm không ít lời từ chỗ chúng ta, ăn nhiêù quá mà quên luôn thân phận của mình rồi.
- Chuyện này để con giải quyết.
- Giải quyết như nào, không phải bọn họ thì cũng sẽ có những người khác nhắm đến rồi gây khó dễ cho Tiểu Tống mà thôi.
Cách giải quyết ổn thoả nhất vẫn là hai đứa mau đăng kí kết hôn đi.
Tuổi của hai đứa cũng không còn nhỏ đâu, Quả Táo Nhỏ cũng sắp đi học nữa.
Đến lúc đó lại thêm nhiều vấn đề.
Mẹ Tiêu nói rất có lý, Tiêu Mặc nheo mắt đánh giá, không chỉ mấy kẻ thích đi gièm pha gây chuyện ra thì cũng rất nhiều kẻ thích chọc gậy bánh xe.
Hơn nữa, cô gái nhỏ của anh lại rất nổi bật lại tài giỏi, rất nhiều kẻ dám nhòm ngó tới, anh vẫn nên đánh nhanh thắng nhanh ôm bà xã về nhà cho an tâm.
Quả Táo Nhỏ cũng sắp phải đi học, thằng bé nên được sống và học tập trong môi trường tốt, lúc trước còn sợ ba mẹ không chấp nhận hai người, anh còn phải nghĩ đủ cách để thuyết phục, nào ngờ còn chưa kịp tiến hành thì kế hoạch đã bị dìm chết ngay trong trứng nước.
Đường Tống nhìn con người đang nheo mắt suy tính bên cạnh, liền cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng lại không biết không ổn ở chỗ nào.
Chỉ có thể bất lực lắc đầu ngán ngẫm mà thôi.
Sau khi ăn xong, Đường Tống cùng ba mẹ Tiêu trò chuyện một lúc rồi mới ôm Quả Táo Nhỏ lên lầu, dỗ bé ngủ.
Đêm đã khuya, Đường Tống giật mình tỉnh giấc, cảm thấy khát nước liền xuống bếp uống nước.
Đi ngang qua thư phòng liền thấy Tiêu Mặc còn đang vùi đầu làm việc.
Ngày nào cũng làm việc đến gần sáng, sáng sớm lại phải tới công ty, làm sao mà chịu được chứ.
Đau lòng đi xuống bếp hâm một ly sữa nóng lại làm chút đồ ăn đêm đơn giản, nhưng dễ tiêu.
Đường Tống liền mang lên thư phòng cho anh.
Gõ nhẹ vào cửa, rồi tiến vào, nhìn người đàn ông vẫn còn cúi đầu xem xét tài liệu, mà không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Vừa đau lòng vừa thương, Đường Tống bưng đồ ăn đặt trên bàn, lại giật lấy tài liệu trên tay của anh.
Tiêu Mặc bực bội ngẫng đầu nhìn kẻ phá đám, nhưng nhìn ra người đến là cô liền dịu mặt lại, nhẹ giọng hỏi cô:
- Sao giờ này còn chưa ngủ, lại mặc phong phanh như vậy lại bị cảm thì sao?
Tuy là lời trách móc nhưng giọng nói anh dịu dàng, cùng với việc anh lấy áo khoác vào khiến cô ấm áp, cũng biết cô chọn không sai người.
- Em ngủ rồi, nhưng đang ngủ thì giật mình dậy.
- Cảm thấy không khoẻ sao?
- Không có chỉ là khát nước thôi.
.