Đường Tống mang theo Qủa Táo Nhỏ cùng mẹ Tiêu đi đến trung tâm thương mại.
Ba Tiêu cử thêm vài người đi cùng vừa có người mang vác đồ đạc vừa bảo vệ an toàn cho bọn họ.
Đến trung tâm thương mại nhưng đây lại là trung tâm dành riêng cho giới nhà giàu cùng những tầm lớp khá giả.
Nhìn quy mô của nó thôi cũng khiến cô sững sờ, khác xqa với những trung tâm thương mại bình thường, nơi đây vừa sang trọng, an ninh cực kì cao.
Bởi vì nơi đây dành riêng cho giới nhà giàu vậy nên không gian rộng lớn nhưng khách hàng lại không quá đông đúc.
Nhìn những nhiều người ăn mặc sang trọng, chẳng khác nào đi dự sự kiện làm cô có ảo giác liệu bản thân có đi nhầm nơi hay không?
Mẹ Tiêu nhìn cô là biết, liền nắm lấy tay cô nhiệt tình dẫn đi.
Cả đoàn người kéo nhau vào khu vật dụng gia đình.
Bà đưa cô nhìn rất nhiều thứ, cô thậm chí còn không biết có nên mua hay không, nhìn những món đồ đắt tiền kia thôi cũng thấy đau túi.
May thay mẹ Tiêu và cô lại có mắt nhìn cực kì giống nhau luôn thích những thứ đơn giản nhưng sang trọng.
Mua một cái giường mới cho Qủa Táo Nhỏ, thằng bé đã đủ tuổi có thể ngủ một mình.
Mua thêm tử quần áo, bàn học, Một cái tủ kính bự chỉ để bé đặt những món đồ bé yêu thích,...
Tất cả mọi thứ đều qua sự đồng ý của Qủa Táo Nhỏ.
Để bé tự mình chọn vừa rèn luyện cho bé tính độc lập, vừa phù hợp với sở thích của bé.
Chọn xong cho bé, lại chọn cho cô một cái bàn trang điểm,nhiều tủ lớn.
Đều rất sang trọng, thanh nhã.
- Con gái không phải đều thích mua sắm hay sao, mua nhiều tủ sau này còn mùa đồ mới cho con.
Con đấy đừng có quá tiết kiệm làm gì, tiền thằng nhóc kia làm ra không để cho con xài thì cho ai xài.
Đừng có vì tiếc tiền mà làm khổ bản thân.
Muốn đàn ông yêu mình thì mình phải biết yêu bản thân mình trước.
- Nhưng như vậy cũng nhiều quá rồi, phòng con nhỏ đâu thể để hết.
- Không nhỏ, chuyển qua phòng A Mặc, phòng con dùng làm phòng để đồ.
Sớm muộn cũng ở cùng nhau sao không tính trước cho nó khỏe.
Nghe mẹ, cứ để mẹ lo.
Mẹ Tiêu vỗ tay trấn an cô, lại quay đầu nói với cô nhân viên đang đứng bên cạnh.
- Mang tất cả đồ tôi vừa chọn đến Tiêu gia.
Tính hết đống đó cho tôi.
Vừa nói vừa đưa chiếc thẻ đen mà Tiêu Mặc vừa đưa sáng nay ra.
Thanh toán xong, bà lại kéo hai mẹ con đến quầy trang phục nằm ở tầng hai của toàn nhà.
Vừa đến liền kéo cô vào cửa hàng dành cho trẻ em để mua đồ cho Qủa Táo Nhỏ trước.
Có lẽ mua đồ cho cháu trai là sở thích đặc biệt của mẹ Tiêu.
Bà phấn khích ôm Qủa Táo Nhỏ đi thử từ bộ này đến bộ khác.
Ngay cả Qủa Táo Nhỏ cũng bị bà làm cho xoay vòng vòng.
Nhưng nhìn bà vui như vậy thằng nhóc cũng không vì mệt mà phá đi tâm tình vui sướng của bà.
- Những bộ vừa thử đều gói hết cho tôi, ngay cả những bộ mới ra, áo quần mùa đông, cũng lấy theo size vừa rồi gói lại hết cho tôi.
- Vâng vâng.
Những nhân viên ở đây đều được đào tạo rất chuyên nghiệp, chưa tới mười phút, toàn bộ đã được gói ghém xong xuôi.
Những đồ đó sẽ được cửa hàng tự mình chuyển về biệt thự Tiêu gia, vì dù sao cũng không thể ôm hết đóng đó để đi tiếp,
Sang quầy y phục dành cho nữ, mẹ Tiêu đang hí hứng ướm thửu đồ cho cô thì một giọng nói vang lên cắt đứt toàn bộ cảm xúc của bà.
- Dì Tiêu, dì cũng đến đây mua sắm hay sao.
Người đến không ai khác chính là Triệu Tiểu Tuyết, cô gái cô mới gặp cách đây vài ngày.
Cũng là người từng chọc giận mẹ Tiêu.
- Nghe giọng nói của cô, như rằng tôi đây không được phép đến đây hay sao.
- Dì à, ý con không phải vậy mà.
Con chỉ là ngạc nhiên khi gặp lại gì thôi.
Chúng ta quả thật có duyên mới có thể gặp nhau như vậy.
Dì đang chọn đồ sao, nhưng hình như đồ này không hợp cho lắm.
Ngay từ đầu ánh mắt cô ta chưa bao giờ đặt lên người hai mẹ con cô, vừa vào liền chạy tới nhân thân rồi ôm lấy cánh tay của mẹ Tiêu.
Bà lạnh lùng rút tay ra khỏi người cô ta, vùa lạnh giọng cảnh cáo.
- Cô Triệu chúng ta cũng không thân lắm, đừng có đứng gần tôi như vậy.
Người ngoài không biết lại còn tưởng cô có ý đồ với tôi đấy.
Hơn nữa đồ này tôi mua cho con dâu tôi, liên quan gì đến cô mà cô xen vào.
Thật làm mất hứng đi mà.
- Dì à không phải, dù sao chúng ta cũng quen biết làm sao dì lại nói như vậy chứ.
Hơn nữa mua đồ cũng phải xem người mặc có xứng để mặc nó không chứ.
Đồ đẹp như vậy mà mặc lên người không có thẩm mĩ thì cũng chẳng ra làm sao.
Cô ta vừa nói vừa lấy luôn bộ váy trên tay mẹ Tiêu ướm thử lên người, hành động này hoàn toàn chọc tức mẹ Tiêu.
- Thật buồn cười đấy, quen biết, à tôi chỉ biết mấy năm nay nhà cô ăn bám nhà tôi nên cô mưới có cơ hội để đứng đây nói chuyện với tôi đấy.
Còn phẩm vị cô có hay không tôi không biết nhưng con dâu tôi chắc chắn có nhiều hơn cô.
Bà nói xong liền quay sang nói với nhân viên bên cạnh:
- Trừ bộ cô ta đang cầm , những bộ còn lại gói lại hết cho tôi.
An ninh chỗ này càng ngày càng kém thì phải, loại sâu bọ nào cũng có thể vào được.
Nói xong liền thanh toán rồi kéo cô cùng Qủa Táo Nhỏ đi ra ngoài.
Chưa đi được bao lâu thì nhóc con này lại nổi hứng muốn ăn, thế là cả nhà lại lôi nhau đi ăn.
Sau khi gọi món xong, mẹ Tiêu không thoải mái liền đi vao0f nhà vệ sinh, Qủa Táo Nhỏ thì ngấu nghiến chiếc đùi gà cực lớn của nhóc.
Vùa uống một ngụm nước cam thì Triệu Tiểu Tuyết lại xuất hiện cướp luôn ly nước trên tay cô.
Bảo vệ đi cùng thấy thế định xông lên nhưng cô lại ngăn lại, lại lấy khăn lau miệng, rồi mới ngẩng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp nhưng ngạo mạn đến ngu ngốc trước mặt:
- Hình như cô Triệu đây rất thích cướp đồ trên tay người khác thì phải.
.