Mẹ Tiêu thích ăn hải sản, vậy nên mỗi tháng cứ vài ngày lại nấu những món hải sản ngon miệng để mẹ Tiêu đổi khẩu vị.
Ba Tiêu lại hết mực cưng chiều nên bà là người có địa vị cao nhất trong nhà này.
Vậy nên mọi việc đều theo ý bà mà làm.
Bây giờ có thêm mẹ con Đường Tống, bà lại rất thích hai người nên lại càng để tâm đến mẹ con họ hơn.
Nhìn ba mẹ Tiêu đang ân ái bên kia, lại nhìn thằng nhóc con nhà mình còn đang hăng say chiến đấu với con cua trên dĩa.
Muốn giúp nhưng lại nghĩ muốn bé tự lập nên lại thôi, lại nhìn sang thấy Tiêu Mặc đang hăng say lấy thịt cua cho cô mà nảy giờ vẫn chưa ăn gì.
Nghĩ nghĩ Đường Tống liền gắp một miếng mực nướng thơm phức đưa đến gần miệng anh, Tiêu Mặc ngẩn ra một lúc rồi mới há miệng ngậm lấy đồ ăn trên đũa cô.
Thịt mực vừa mềm lại tươi, được ướp rất vừa ăn nướng không bị khô, bên trong vẫn còn ngập nước vừa mềm vừa thơm.
Qủa thực không tồi.
- Rất ngon.
Nhận được câu trả lời vừa ý, Đường Tống vui vẻ lại gắp cho anh những món ngon khác trên bàn.
Kẻ đút, người ăn không khí hài hòa đến mức mẹ Tiêu ngồi đối diện cũng phải thấy lóa mắt.
Nhưng lại không thể ngừng sung sướng.
Ăn tối xong, Đường Tống ngồi uống trà cùng mẹ Tiêu một lúc liền bị bà đẩy lên phòng, vừa vào phòng liền thấy Tiêu Mặc từ phòng tắm bước ra, cả làn da được phủ dưới lớp áo choàng tắm như ẩn như hiện.
Mái tóc đen tuyền ẩm ướt dính sát lên gương mặt làm nổi bật làn da trắng, cùng đôi mắt đen sâu, cảnh đẹp đến mức cô hoàn toàn không rời mắt được.
- Lại đây giúp anh lau tóc đi.
Hoàn toàn bị anh mê hoặc, Đường Tống tiến tới chỗ anh, nhận lấy chiếc khăn bông trong tay lau nhẹ lên mái tóc ướt nhẹp kia.
Tiêu Mặc thỏa mãn hưởng thụ, thoải mái đến mức hừ nhẹ thành tiếng.
Hai tay cũng không nhàn rỗi mà ôm chặt lấy hông cô, ngẩng đầu nhìn cô rồi nở một nụ cười tinh ranh.
Đường Tống nhận thấy nguy hiểm liền muốn tránh thoát nhưng lại không thoát được khỏi vòng tay của anh.
Tiêu Mặc ôm lấy cô rồi nhẹ nhàng chiếm lấy bờ môi ngọt ngào kia.
Đường Tống hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh, chỉ có thể mềm nhũn bám chặt vào vai anh.
Càng hôn cô anh lại càng không không chế được bản thân, càng có được lại càng muốn nhiều thêm.
Đàn ông luôn như vậy chỉ cần với người phụ nữ mình yêu, như thế nào cũng sẽ không đủ.
Rời khỏi môi cô, nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp vì anh mà động lòng, chỉ cần nhìn cô là anh cũng đủ cảm thấy phấn khích.
Đường Tống ngắm nhìn gương mặt anh, đôi mắt anh nhìn cô chằm chằm, cô có thể thấy hình bóng cô trong mắt anh, chừng đó thôi cũng khiến cô thỏa mãn.
Cả người Đường Tống như được bông hoa xinh đẹp được tắm qua con mưa lại càng thêm kiều diễm.
Chỉ một cái liếc mắt, liền khiến anh chìm đắm sâu trong đó không thể rút chân.
Người nóng một cách đáng sợ, sức nóng như bàn ủi không ngừng dồn về bụng dưới, áo tắm rộng thùng thìn căn bản không che được thân hình đẹp đẽ, cơ bụng sáu múi rõ rệt.Tim đập dồn dập, càng lúc càng nhanh, ngực như chứa một cái trống trận, không ngừng nổ vang, rung rung.
Máu huyết sôi trào, kêu réo, cấp tốc tìm chỗ có thể giải phóng, khơi thông, lại không tìm được lối.
Bế ngang cô lên đặt lên giường, Tiêu Mặc nhẹ nhàng hôn hên vành tai mềm mại trắng trẻo của cô, hơi thở của anh nóng bỏng phả bên tai:
- Tiểu Tống, có được không?
Vỏn vẹn vài chữ đơn giản, nhưng Đường Tống hoàn toàn hiểu rõ ý anh.
Chỉ là cô không hiểu lắm vì sao người này còn muốn hỏi ý cô, thật ra, chỉ cần anh muốn, căn bản cô không thể phản kháng.
Nhưng có lẽ vì yêu nên anh mới nhẫn nại, vì không muốn tổn thương cô nên lại càng phải nhẫn nhịn bản thân, vì tôn trọng cô nên mới chờ đợi, chờ đợi cô mở lòng, chờ đợi cô đồng ý.
Một người đàn ông vì bạn mà tự bản thân nhẫn nhịn, hạ mình dỗ dành, chờ đợi bạn, làm sao bạn có thể không động lòng kia chứ.
Hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh thay cho câu trả lời kia.
Tiêu Mặc sủng sướng, không để cô đợi lâu liền đổi khách thành chủ, áp đảo hôn lên môi mềm, hai tay cũng không nhàn rỗi mà sờ mó khắp người cô.
Nụ hôn nồng nhiệt, kích thích hai con người làm trái tim họ lại càng rộn ràng vì đối phương.
Tiêu Mặc buông cô ra, lại men theo dấu vết trên người cô mà trượt xuống, áo ngoài không biết đã bị cởi ra từ khi nào, Đường Tống vừa ngượng vừa chờ mong.
Tiêu Mặc động tác rất nhẹ, hôn từ cái cằm trắng nõn tới cái cổ thon dài, lại tới xương quai xanh đẹp đẽ,, lại trượt xuống nơi cao ngất kia, lúc đầu chỉ hôn nhẹ, càng về sau liền dứt khoát ngậm lấy, tay cũng không nhàn rỗi, xoa bóp bên còn lại, nhiệt tình kích thích cô, khiến cô nhẹ nhàng rên rỉ.
Quả thật anh nhịn hơi khổ sở song lại không muốn cô bị thương, đành khơi dậy trêu chọc ham muốn của cô trước.
.