Sau khi mọi chuyện được giải quyết triệt để thì Đường Tống cũng lại đi vào con đường vừa dưỡng thai vừa dưỡng thân.
Cô trở về nhà liền có cảm giác bản thân biến thành động vật quý hiếm được người ta quan tâm bảo tồn.
Mọi người từ trên xuống dưới, từ ba mẹ Tiêu đến ngày cả người làm vườn đều luôn dành ánh mắt khẩn trương khi cô xuất hiện.
Lần một lần hai, cô luôn phải nhẹ giọng khuyên can, cô đâu phải thủy tinh dễ vỡ, mọi người cẩn thận đến mức một chút nước cô cũng chẳng đụng đến được.
Như thể chỉ cần cô chạm vào liền xảy ra chuyện, khuyên một lần hai lần không được, mỗi lần khuyên còn bị càm ràm trở lại, ngay cả cô hầu cũng có thể nói cô phải biết chú ý cẩn thận.
Riết rồi Đường Tống cũng mặc kệ luôn, toàn tâm toàn ý chăm sóc Quả Táo Nhỏ vào Áo bông nhỏ là được.
Sau khi mọi người biết cô mang thai là con gái liền hứng khởi ra mặt, ba mẹ Tiêu là người vui vẻ nhất, đi đâu cũng khoe, gặp ai cũng nói, coi như dằn mặt mấy bà bạn lúc nào cũng khoe nhà có cháu này cháu nọ.
Bây giờ bà cũng có, không những có cháu gái, mà cháu trai cũng vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, đâu giống mấy đứa trẻ chiều riết sinh hư như của bọn họ.
Làm mỗi lần nhắc đến lại khiến cho đám người kia khó chịu ra mặt, vừa ghen tị vừa tức giận mà lại không làm được gì.
Cũng từ đó mà cái biệt danh Áo Bông Nhỏ cũng ra đời.
Tên của bé cũng được ông nội nghĩ từ lâu là Tiêu Tinh Tinh với ý nghĩa là ngôi sao nhỏ.
Là bảo vật của ông bà, là trị kỷ của mẹ, là con gái rượu của ba và là em gái đáng yêu của Quả Táo Nhỏ.
( ad: thiệt sự là tiên Tinh Tinh này là mình quá thích nhân vật Kiều Tinh Tinh của Địch lệ nhiệt ba nên mới lấy, mọi người đừng ném đá nha, trời ơi coi phim mà lọt thuyền của dương ba r, ai như tui ko:)))) )
Tiêu Mặc bây giờ liền dứt khoát ở nhà chăm vợ, việc ở công ty thì dời hẳn về nhà, khiến cho mấy vị thư kí chạy tới chạy lui mệt sắp chết cũng chẳng dám hó hé nữa lời.
Đường Tống nay lại ăn thịt bò xào ớt chuông mà anh tự mình xuống bếp, thời gian càng gần ngày sinh thì cô càng được chăm sóc nhiệt tình.
Quả Táo Nhỏ thì quấn quýt bên ông bà nội nên bây giờ là thời gian hẹn hò riêng của hai vợ chồng, mọi người trong nhà đều ngầm hiểu nên tự mình tìm việc để lại cho hai người không gian riêng.
- A Mặc, anh nghĩ Áo Bông Nhỏ sinh ra sẽ giống em hay giống anh.
- Cái này thì anh không chắc, nhưng anh chắc chắn là nó sẽ thừa kế gen tốt của anh, đó là thương em.
Tiêu Mặc nói xong liền cúi đầu hôn lên mặt cô, Đường Tống ngẩn người, đến khi nghe hiểu ý anh liền đỏ hết cả mặt.
Người đàn ông này càng lúc càng không cần thể diện mà mọi lúc có thể âm thầm mà thả thính cô lúc nào không hay.
Ngượng ngùng đẩy đẩy anh ra, cô họ nhẹ liền nói:
- Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
- Anh cũng rất nghiêm túc đấy, em không thấy Quả Táo Nhỏ sao rất giống anh đó.
- Giống, giống chỗ nào.
- Đẹp trai nè, thương em nè, thông minh nữa, đều giống gen của anh.
Đường Tống nghe anh tự hào kể lễ liền rung động, tình yêu của anh không chỉ dành riêng cho cô mà còn cho Quả Táo Nhỏ.
Có lẽ cô phải tích phúc cả mấy kiếp mới gặp được người đang ông tốt như anh.
Thực tế chứng minh, Tiêu Mặc là người đàn ông tốt toàn năng, bất kể về mặt nào anh cũng đều là có thể dốc sức hoàn thành.
Ngay cả nấu ăn cũng chẳng thể làm khó anh, lúc trước cô còn có thể tự hào về kỹ thuật nấu ăn của mình.
Nhưng giờ nhìn anh loay hoay trong bếp mới thấy núi này cao còn có núi cao hơn.
Ngay cả tỉa trái cây cũng đẹp mắt như vậy thì đúng là ông trời quá thiên vị anh, cũng quá thương cô vì để cô gặp được anh.
Đang vẫn vu vơ thì đột nhiên cô cảm giác được dưới váy hơi ướt.
Cô đã từng sinh qua một lần, vậy nên cảm giác quen thuộc này không thể lẫn vào đâu được.
Áo Bông Nhỏ muốn ra đời rồi.
Bình tĩnh rút khăn giấy lau miệng, lau tay, rồi mới gọi Tiêu Mặc còn đang bận rộn làm sa lát.
- A Mặc, em vỡ nước ối rồi, Áo Bông Nhỏ muốn ra ngoài rồi.
- Cái gì.
Tiêu Mặc nghe cô nói liền giật mình, vứt hết mấy thứ đang làm chạy lại chỗ cô, nhìn thấy dưới chân cô là một vũng nước liền run lên.
Anh liền không giữ nổi bình tĩnh ôm lấy cô rồi hét lớn.
- Người đâu lấy xe, Tiểu Tống muốn sinh.
Bải bối đừng lo, anh đưa em đi bệnh viện.
Người làm trong nhà nghe thấy tiếng hét liền hoảng cả lên, ríu rít đi chuẩn bị đồ, ngay cả bác quản gia cũng không giấu nổi vui mừng mà gọi điện cho bệnh viện chuẩn bị phòng sinh.
Rồi lại chạy đi báo cho ông bà chủ đang chơi cùng Quả Táo Nhỏ sau vườn.
- Cái gì, Tiểu Tống muốn sinh, nhanh nhanh, nhanh mang con bé đến bệnh viện.
Mẹ Tiêu là người phản ứng nhanh nhất liền đi nhanh vào nhà, thấy Đường Tống vỡ ối liền mừng rỡ mà ôm lấy cô.
Bà đánh tay Tiêu Mặc bảo anh lái xe tới đưa cô đi bệnh viện.
Đường Tống đã sinh qua một lần nên cũng không quá khẩn trương, thời gian muốn sinh còn cách vài giờ, không cần quá luống cuống, nhưng nhìn mọi người lại chẳng mở nổi miệng để khuyên bảo.
Vì đơn giản chẳng ai cho cô cơ hội để mở miệng nói..