Cụ cố Văn mấp máy môi, rồi nói với Tiêu Vũ: "Cô đi với tôi."
Bà cố Văn cau mày liếc nhìn cụ cố Văn, rốt cuộc cũng giữ mặt mũi chồng mình trước người ngoài.
Quý Huyền nắm lấy cổ tay Tiêu Vũ, Văn Liệt cũng lo lắng nhìn sang. Tiêu Vũ nhìn lại anh, cười bảo: "Không sao đâu, có anh làm hậu thuẫn, ông ta sẽ không dám làm gì em."
Cụ cố Văn liếc mắt nhìn Quý Huyền một cái, nói: "Yên tâm đi, ông già này chỉ mà một mũi kim khâu, không thể làm gì đến cô ta đâu. "
Quý Huyền buông tay, cụ cố Văn đưa Tiêu Vũ đến thư phòng, Tiêu Vũ đóng cửa lại. Cụ cố Văn chống quải trượng ngồi phía sau bàn, vẻ hiền lành hòa ái biến mất, chỉ có ánh mắt khôn khéo trên khuôn mặt lạnh lùng.
"Cô biết cái gì?"
Tiêu Vũ cười cười đi kéo ghế, ngồi xuống, nói: "Tùy xem ông không muốn cháu biết cái gì."
Cụ cố Văn dựa lưng vào ghế, thở dài: "Cô có thể nhắc đến Hằng Hồ Pha, hẳn là biết không ít thứ, chỉ là tôi rất tò mò. Làm sao cô biết được chuyện đó? "
"Văn lão thái gia, muốn người không biết thì mình đừng làm. Đạo lý này, lão thái gia không thể nào không biết nhỉ?" Tiêu Vũ cười nói.
Cụ cố Văn cau mày một hồi, cuối cùng nở nụ cười: "Cô khôn ngoan như vậy, lão già Quý có biết không?"
Tiêu Vũ cười đáp: "Ông nội của cháu không quan tâm cháu tinh tế* hay không.
*Gốc là 精美 (tinh mỹ): Từ này chỉ sự đẹp đẽ trong lối tư duy.
Cụ cố Văn liền nói: "Vậy sao tôi biết được cô đã biết được bao nhiêu chuyện?"
Tiêu Vũ đứng dậy, phủi đống bụi không hề có trên người mình, trả lời: "Ông không cần quan tâm cháu biết hay không, cháu có thể nhắc đến từ Hồng Hồ Pha thì chắc chắn cháu biết nhiều hơn ông nghĩ. Rốt cuộc, có thể nói từ lóng của ngoại tình ra, chắc chắn cháu nắm được ít chuyện về cô ta cùng con của hai người. Đứa trẻ chắc lớn rồi nhỉ? Nếu cháu nhớ không lầm thì bây giờ hẳn đã hơn 10 tuổi rồi đúng không ạ?"
(Tra baidu với google rồi nhưng vẫn không thấy từ Hằng Hồ Pha (恒湖坡) có liên quan gì đến tiếng lóng của từ ngoại tình (偷情), nếu bạn nào biết thì cmt cho tui nha ~)
Cụ cố Văn đột nhiên đứng lên, giọng điệu trở nên tàn nhẫn: "Cô không sợ tôi...."
"Sợ ư?" Tiêu Vũ mỉm cười: "Bây giờ Văn gia không thể so với Quý gia, Quý gia không để cháu gặp chuyện. Cháu là con gái duy nhất của Tiêu Chanh, cho dù cháu có làm Quý gia phá sản thì ngay cả một ngón tay của cháu, ông nội Quý sẽ không để Quý Huyền động vào. Ông muốn động vào cháu, nghĩa là chống lại Quý gia, hà tất gì lại làm thế ạ?"
Cụ cố Văn đột nhiên cười ha hả: "Cô đúng là đủ dạn dĩ. Cô nói đúng, tôi không cần ra tay với cô. Nhưng, làm sao tôi có thể chắc chắn rằng, cô sẽ không nói ra ngoài? "
Tiêu Vũ cười đáp: "Vậy thì ông cứ yên tâm, hiện tại ngoài ông ra, không ai biết hai mẹ con ấy bây giờ đang ở đâu. Với lại, bí mật này không có lợi gì cho cháu. Nếu phải dùng thông tin này để uy hiếp ông thì cháu sẽ không dùng vào hiện tại, ngoại trừ tống tiền ông thì nó cũng chẳng còn tác dụng gì. Mà tiền, chính là thứ Quý gia không thiếu hiện giờ, nếu cháu muốn, chỉ cần mở miệng nói mà thôi. Còn công ty Văn gia, cháu sẽ không dùng bí mật này để ép ông phải đưa công ty cho Văn Liệt. Dù sao thì, vì để truyền công ty cho thằng bé đó nên ông mới luôn bảo vệ họ, đương nhiên không có chuyện giao công ty cho Văn Liệt được "
Cụ cố Văn gật đầu cười, nói: " Đúng vậy, như cô đã nói, khi Văn Liệt lớn thì thằng bé cũng lớn, khi đó, bí mật này không hề có sức nặng."
"Nhưng hiện giờ vẫn còn có sức nặng." Tiêu Vũ cười nói tiếp: "Ông không muốn Văn lão thái phu nhân đòi ly hôn chia nửa công ty, cháu lại không muốn Văn Liệt quay về. Chúng ta giao dịch công bằng, thế nào ạ?"
Cụ cố Văn ngẩng đầu cười to: " Hahahaha..... tốt, tốt, tốt, rất tốt, chúng ta kìm hãm lẫn nhau, cái này rất tốt."
Tiêu Vũ cũng nở cười, nói: " Đúng vậy! Ông xem, ông có điểm yếu của ông, cháu có điểm yếu của cháu. Phụ nữ cảm tính, cháu chỉ muốn Văn Liệt sống tốt mà thôi. "
Cụ cố Văn đi tới cửa, Tiêu Vũ vươn tay mở cửa ra, ông ta bước ra ngoài mỉm cười hài lòng mà nói: "Cháu nói đúng, chúng ta mỗi người đều có bảo bối của riêng mình. Ông và lão thái bà cũng không thể quan tâm từng đứa cháu được, để Tiểu Liệt đi theo cháu, ông yên tâm. Cháu gái, đi đi! Dẫn đứa bé về nhà đi."
Mấy người Văn gia đều kinh ngạc nhìn cụ cố Văn, Tiêu Vũ mỉm cười nhìn Quý Huyền đang ngơ ngác bảo: "Đi về thôi."
Quý Huyền đứng dậy, Tiêu Vũ bế Văn Liệt lên: "Về nhà nào."
Văn Liệt vốn tưởng rằng cụ cố mình ở đây, mọi chuyện hôm nay chắc chắn không thể đơn giản như vậy. Nếu chú Quý vì cậu mà thỏa hiệp cái gì, cậu nhất định sẽ không đồng ý. Kết quả, dường như chị Tiêu chỉ cần một câu là giải quyết mọi chuyện.
Tiêu Vũ mang hai người đang "con nai vàng ngơ ngác" về nhà. 404 ơi 404, không ngờ cốt truyện còn có tác dụng như vậy. Hahahahaha
Vì vậy, sau chuyện này, Văn Liệt đã chính thức ở Quý gia.
Khi sự việc kết thúc, Quý Huyền lại tiếp tục dựa theo những gì tham mưu Quý Yến nói để rù quến Tiêu Vũ.
Tất nhiên, phản ứng của Tiêu Vũ vào những lúc đó đều khiến Quý Huyền nghi ngờ mục đích của Quý Yến. Cái thằng này không phải nhân cơ hội trả thù anh đấy chứ?
Quý Yến cảm thấy Đậu Nga là gì chứ? Tuyết rơi tháng sáu sao? Tui có thể bị oan đến nỗi mưa sao phải rơi rụng đó! Ông anh trai ngốc của tui, nếu anh có thể cưa đổ được vợ anh, chắc tui cũng say ~
Sáng nào Tiêu Vũ cũng đưa ba đứa trẻ đi dạo sau bữa sáng. Khi thấy Lâm Hồng hay Y Lam Nhã, Tiêu Vũ còn lôi kéo ba đứa nhóc làm các trò trẻ trâu thiếu đánh.
Sáng nay, Lâm Hồng lại ra ngoài đi dạo. Tiêu Vũ cảm thấy Lâm Hồng có thuộc tính M nha, mỗi lần đều bị mình chọc tức rồi bắt nạt nhưng vẫn cứ đúng giờ mà đi.
Đương nhiên Tiêu Vũ không biết, cái idea trong lòng Lâm Hồng thế này, một ngày nào đó cô sẽ không thuận lợi, mị sẽ chờ đến ngày đó.
Tiêu Vũ và ba đứa trẻ nắm tay nhau, nhìn Lâm Hồng đối diện, Tiêu Vũ nói lớn với Tiêu Nhược Quang: "Con có thích anh Văn Liệt không?"
Tiêu Nhược Quang lớn tiếng đáp: "Con thích lắm ạ ~~."
Văn Liệt hạnh phúc xoa đầu Tiêu Nhược Quang, Tiêu Vũ tiếp tục nói "Ôi chao, anh Tiểu Liệt rất tốt đó, anh ấy ở nhà mình, mỗi tháng cha anh ấy phải trả cho nhà mình mấy vạn tiền sinh hoạt lận! Chúng ta đi mua đồ ăn ngon, đồ đẹp cho anh Văn Liệt, còn dư một ít thì chúng ta đi mua sách tranh nhé. "
Văn Liệt cười, cùng với Tiêu Nhược Quang và Quý Du hô to: "Dạ ~." Thực ra, Tiêu Vũ và Quý Huyền không hề động vào tiền Văn Thiên Lãng đưa, đều để lại cho Văn Liệt. Văn Liệt biết hết, cậu nhóc muốn đưa tiền nên Tiêu Vũ bật mí cho cậu, chị nhóc cũng ở ké đấy! Đợi mai mốt chị em mình kiếm được tiền thì trả cho họ.
Văn Liệt gật đầu thật mạnh, nói: "Dạ, em sẽ."
Tiêu Vũ cười hihi xoa xoa đầu cậu, ừ, tốt lắm, như vậy sau này nhóc sẽ xấu hổ khi đánh sập công ty chú Quý.
Lâm Hồng nghe Tiêu Vũ nói vậy thì tức điên lên, đều là tiền của con cô ta đó!
Sau đó, Tiêu Vũ tay trái nắm lấy Tiêu Nhược Quang, tay phải là Quý Du với Văn Liệt, bốn người họ nhảy tung tăng về Quý gia.
Tiêu Vũ thậm chí còn hát "Tiểu sao tiểu nhị lang, cõng cặp sách đi đến trường....."
* Lời bài hát thiếu nhi 《读书郎》
https://.youtube.com/watch?v=TUMHRAznx3w
Lâm Hồng nhìn bóng lưng Tiêu Vũ lẩm bẩm: "Nguyền rủa nguyền rủa nguyền rủa, nguyền rủa Tiêu Vũ chết không tử tế..."
Tiêu Vũ giống như gắn lỗ tai sau lưng, liền xoay người nói với cô ta: "Bắn ngược bắn ngược bắn ngược, 3 lần bắn ngược."
Quý Huyền chuẩn bị đi làm: "....." Em cmn là trẻ con à?
Tiếp đó anh nghe ba đứa trẻ nói theo Tiêu Vũ: "Bắn ngược bắn ngược bắn ngược, thật nhiều lần bắn ngược."
Quý Huyền: "....." Ờ, mấy mẹ con vui là được.
Cứ như vậy, thời gian nhanh chóng tới tháng 3, bọn nhỏ khai giảng, cuộc thi piano Âu - Mỹ cũng nhắn tin thông báo cho Tiêu Vũ.
"Cô giáo, cố lên" Phí Vũ Đồng cuối cùng cũng thoát ra khỏi bóng ma thua cuộc, mặc dù cô ấy không có kết quả gì trong cuộc thi này nhưng cũng nhìn nhận khuyết điểm của mình từ một khía cạnh khác.
Vì vậy, chưa tới cuối tuần mà cô trò nhỏ đã tới gặp Tiêu Vũ, một là chúc mừng Tiêu Vũ vượt màn, hai là cô ấy muốn thi đậu cuộc thi cấp 10 piano nên tới hỏi Tiêu Vũ chuyện kì thi.
Tiêu Vũ đơn giản chỉ dạy cô ấy đôi câu, cuối cùng nói: "Thực ra em đã tham gia một cuộc thi piano lớn như Âu - Mỹ, đại khái biết được trình độ của mọi người. Mà cuộc thi piano 1-10, em biết đó chỉ là tiêu chuẩn đánh giá trình độ cho nghiệp dư. Thậm chí, đó không phải là kì thi xếp hạng duy nhất. "
Tiêu Vũ gợi ý: "Nếu em thực sự sẵn sàng bước vào con đường chơi piano chuyên nghiệp, em không cần phải thi. Hãy đặt mục tiêu trong các cuộc thi khác nhau, trước hết phải rèn luyện tinh thần của em cái đã. Đáng lẽ ra em không nên thất bại ở vòng sơ tuyển, theo cô, em vốn dĩ nên vào vòng bán kết."
Phí Vũ Đông buồn bã cúi đầu: "Em biết, nhưng mọi người đều đàn rất hay, đặc biệt là màn trình diễn của cô Trương, em đã rất lo sợ khi nghe cô ấy đàn. Em biết rằng mình không giỏi bằng cô ấy, càng biết màn biểu diễn của mình sẽ bị đối lập với cô ấy, em thấy rất lo lắng. Vì vậy em thậm chí không vượt qua được vòng sơ tuyển. "
Tiêu Vũ thở dài, "Em chọn cuộc thi lên cấp của hiệp hội âm nhạc đi, họ có chuyên môn chấm điểm đặc biệt. Cuộc thi có bốn phần, đầu tiên là luyện tập cơ bản: thang âm, rải hợp âm, hợp âm chùm, phối hợp giữa chơi cùng một hướng và theo chiều ngược lại. Có yêu cầu tốc độ tối thiểu, nhưng mà với em thì không có vấn đề gì. Thứ hai, etude tùy chọn. Thứ ba, nhạc cổ điển tùy chọn. Thứ tư, nhạc hiện đại tùy chọn. Những điều này không khó với em, lúc về luyện tập một chút là được. Nếu ngay cả cấp 10 mà em không thể vượt qua thì cô thực sự không thể dạy em."
* Thang âm: là tập hợp các nốt nhạc nghe hợp khi được chơi cùng nhau
*Rải hợp âm piano (Arpeggio) là kỹ thuật đánh lần lượt những nốt nhạc nằm trong hợp âm thay vì đánh các nốt lên cùng một lúc.
* Chùm hợp âm (chords progression) là tập hợp những âm thanh theo trình tự nhất định. Nó có tác dụng tạo cấu trúc hòa âm cho tác phẩm, bài đệm piano.
*Etude, còn được hiểu nôm na là "khúc luyện ngón", tức một bản nhạc ngắn để người chơi tập luyện.
Phí Vũ Đồng gật đầu nói: "Em biết rồi ạ, cảm ơn cô."
Tiêu Vũ xoa đầu cô trò nhỏ: "Cuộc thi này đã thu hồi lòng tự tin của em. Về sau hãy tiến lên, cuộc thi Âu - Mỹ không phải cuộc thi duy nhất, cũng không phải tốt nhất, càng không là mục tiêu của chúng ta, Phí Vũ Đồng...."
Tiêu Vũ chỉ tay về phía bầu trời, kiên định nói: "Mục tiêu của em, nên là nơi cao hơn."
Phí Vũ Đồng gật đầu mạnh mẽ: "Vâng."
Khi Phí Vũ Đồng rời đi, Quý Huyền nhớ đến lời nói của "tham mưu":....Tôn trọng chị dâu.
Thế là anh bước đến cạnh Tiêu Vũ nói: "Anh đưa em đi hôm trận chung kết nhé."
Tiêu Vũ nhìn anh nói "Anh không đi làm à?"
Quý Huyền cười đáp: "Năm đó bác Tiêu cũng đến thăm anh, cũng đánh đàn cho anh nghe. Tiêu Vũ, lúc em chơi đàn nhìn rất giống bác ấy. Anh muốn đưa em đi, cũng muốn nhìn em đàn. "
Tiêu Vũ ngây người nhìn anh, nói: "Em có đàn cho anh nghe lúc ở nhà mà."
"Đâu có giống nhau." Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ, nói một cách kiên định: "Ở nhà, anh muốn làm khán giả của em. Mà em đi thi đấu, anh cũng không muốn bỏ lỡ."
Tiêu Vũ nhìn anh chốc lát, gật đầu nói: "Được."
Quý Huyền rất thích mua váy may riêng cho Tiêu Vũ, anh mua cho cô một bộ váy màu đỏ đặt riêng cho vòng thi lần này. Bởi vì Tiêu Vũ không định mua thêm lễ phục nữa nên Quý Huyền không hỏi ý cô mà đã đi mua bộ váy đó rồi.
Khi bộ váy được giao đến, Tiêu Vũ nói với vẻ không vui: "Lãng phí, em đã có mấy bộ, mặc mấy bộ cũ là được rồi."
Quý Huyền quay đầu đi, cười: "Những bộ đó em đã mặc rồi mà."
Tiêu Vũ trừng anh một cái: "Cũng đâu có giống nhau." Nói rồi, cô cầm chiếc váy lên xem, lập tức mê tít: "Bộ váy này thật sự rất đẹp."
Quý Huyền gật đầu: "Anh cũng nghĩ nó đẹp, lúc mới thấy liền nghĩ nó rất hợp với em, thế là nói số đo cho giám đốc để may."
Tiêu Vũ vui vẻ gật đầu, đột nhiên sửng sốt, quay đầu hỏi anh: "Số đo? Sao anh lại có số đo của em?"
Quý Huyền: ".....Lúc ôm em thì đo được."
Tiêu Vũ nhìn hai tay của Quý Huyền không nói nên lời. Anh cmn thuộc hệ thước đo à?
Trước ngày thi đấu một hôm, Tiêu Vũ có một giấc mơ, cô mơ về tiền kiếp của mình. Giấc mơ bắt đầu khi cô bắt nạt bạn gái của bạn trai cũ, cô đứng trong đám đông, nhìn mọi người xung quanh chỉ trỏ. Tiêu Vũ bỏ chạy, cô biết mình sẽ bị trả thù và sự thật chính là như vậy. Cô phải chịu mọi sự trả thù, người đàn ông bên cạnh người phụ nữ đó say mê cô ta như bị hạ cổ, vì thế sự trả thù còn kinh hoàng hơn những gì cô tưởng tượng.
Ban đầu, bạn trai cũ chặn mọi công việc cô tìm được, sau đó là những người khác trả thù. Không công việc? So với gãy chân còn nhẹ nhàng hơn! Nhưng, thế giới luôn là khi bạn nghĩ rằng đây đã thời điểm "nhất", thì lại phát hiện một cái "nhiều hơn". Gãy chân có phải là nghiêm trọng nhất không? Không phải, đang sống sờ sờ bị đánh chết không hề cùng một cấp bậc với gãy chân.
Cô đến chết cũng không biết hai bên giang hồ ẩu đả với nhau có phải được chuẩn bị cho cô hay không? Cô quá nhỏ bé, không có quyền hay năng lực để biết sự thật. Trước khi tắt thở, cô bò ra đến đầu ngõ, một vết máu dài thật dài bị cô kéo lê ra....
Vòng chung kết diễn ra trong 3 ngày, quán quân cuộc thi nhận được một cây đàn piano, một huy chương và một bằng chứng nhận. Á quân là 2.000 NDT (7,127,483 VND) cộng với huy chương và giấy khen. Tam quân thì từ 2000 tệ thành 1000 tệ (3,563,741 VNĐ). Hai người tiếp theo thì chỉ có giấy khen với huy chương. Tiếp theo đó chỉ có giấy khen chứ không có huy chương.
Tất nhiên, những thí sinh đến với cuộc thi không phải vì tiền, cuộc thi piano Âu - Mỹ là một cuộc thi quy mô lớn của Đức tại Trung Quốc, khi đoạt giải cũng chứng tỏ một cột mốc lịch sử trên con đường chuyên nghiệp.
Quý Huyền đi cùng Tiêu Vũ đến địa điểm thi đấu, mặc dù là trận chung kết nhưng do các tuyển thủ trên khắp cả nước tụ tập nên số lượng tuyển thủ không ít hơn so với vòng sơ tuyển.
Lần này Tiêu Vũ mặc chiếc váy màu đỏ dài đến đầu gối. Vừa xuống xe, Quý Huyền đã khoác áo khoác cho Tiêu Vũ. Trương Băng Vũ đợi họ ở cửa, vừa nhìn thấy hai người liền vẫy tay chào.
Trương Thiên Vũ vẫn là người đưa Trương Băng Vũ đi, anh ta thấy Quý Huyền liền thắc mắc: "Không phải hai ngày nay công ty anh đấu thầu à? Sao anh lại có thời gian tới đây thế?"
Quý Huyền cạn lời nhìn Trương Thiên Vũ: "Sao chuyện gì ở công ty tôi anh cũng biết thế?"
"Ông nội Quý nói đó." Trương Thiên Vũ trả lời liền: "Ông ấy chạy đến chỗ ông nội tôi phàn nàn, nói rằng dạo này anh không chịu đến công ty, làm ông đã già vậy rồi mà vẫn phải đi làm."
Quý Huyền: "....."
Tiêu Vũ mỉm cười nhìn Quý Huyền một cái, sau đó quay lại nói chuyện với Trương Băng Vũ: "Lần này hình như yêu cầu không dưới 30 phút đúng không?"
Trương Băng Vũ gật đầu, hai người cùng nhau đi tới chỗ nhân viên, điền vào biểu mẫu, nhận thẻ. Vòng thi lần này không yêu cầu thí sinh phải đợi ở hậu trường, một là vì mỗi lần biểu diễn diễn ra khá lâu và việc yêu cầu thí sinh không được đi lại ở hậu trường là không thực tế. Lý do khác là do thời gian trong ngày có hạn, dù thí sinh đợi cả buổi sáng đến buổi chiều muộn cũng có khi chưa đến lượt họ thì đã đến giờ nghỉ.
Ban tổ chức cho biết, thứ tự thi đấu được xếp theo họ tên, mà họ tên bắt đầu mỗi năm mỗi khác. Năm này họ đầu là họ W, cũng chính là W-Z, A-V. Tên Tiêu Vũ và Trương Băng Vũ vốn đã gần nhau, nay vừa dịp người trước người sau. Thí sinh bắt buộc phải nghe lời giới thiệu của MC, đến phiên họ của thí sinh nào được đọc tên, thí sinh ấy phải ra hậu trường chuẩn bị.
Tiêu Vũ và Quý Huyền ngồi ở khán phòng. Quả nhiên nhóm thi đấu chuyên nghiệp trong vòng chung kết không giống các vòng trước, ai đi lên cũng rất lợi hại. Tiêu Vũ lắng nghe cẩn thận, cảm thấy nếu là nguyên thân, chắc đến vòng bán kết cũng không qua được.
Đây có thể là nguyên nhân khiến cho nguyên thân không thể bám trụ! Có người là thiên phú dị bẩm, có người cần cù bù thông minh. Ví dụ như, Tạ Hải Vân là một người khó ưa, hiếu thắng và nhỏ nhen. Tuy nhiên, cô ta lại có thể kiên trì trong từng trận đấu, không thể không nói thiên phú của Tạ Hải Vân thực sự tốt.
Năm nguyên thân dạy cho Tạ Hải Vân, bản thân nguyên thân có thể không đủ giúp Tạ Hải Vân giành được huy chương đồng cuộc thi piano dành cho thanh niên. Tuy nhiên, dù khả năng đánh đàn piano của Tiêu Vũ không tốt nhưng cô lại có đôi tai tốt, cô dùng những gì Tiêu Chanh dạy để dạy lại cho Tạ Hải Vân. Tạ Hải Vân có thể giành được huy chương đồng, nói trắng ra, không thể thiếu công lao của nguyên thân, nhưng, Tạ Hải Vân cũng dựa vào năng lực của bản thân để chiến thắng. Đại khái đây là nguyên do Phú Tuệ chọn cô ta, hiếu thắng cùng tài năng.
Nếu nói Tạ Hải Vân là thiên phú dị bẩm, thì phải nói Phí Vũ Đông là đại diện tiêu biểu cho những nghệ sĩ dương cầm cần cù bù thông minh. Cô ấy đã tập luyện chăm chỉ, tham gia các cuộc thi lên cấp khác nhau, từng bước đi tới hiện tại. Cô ấy không phải kiểu nghệ sĩ piano khiến mọi người nhìn sơ qua là biết đây là nghệ sĩ có thể lên đến đỉnh cao, nhưng cô ấy có khả năng vô hạn, mỗi lần luyện tập sẽ tiến bộ. Con đường cô ấy phải đi cũng là con đường mà hầu hết các nghệ sĩ piano phải đi.
Còn nguyên thân Tiêu Vũ chính là một bùn lầy thực thụ, dù có luyện tập bao nhiêu cũng không thể đạt được mục đích. Đúng vậy, trên thế giới có những người như vậy, nỗ lực như thế cũng không nhận được kết quả tương đương. Rồi lại thường xuyên nỗ lực nhưng không nhận được hồi báo, nguyên thân cứ như thế mà tuyệt vọng.
Quý Huyền thấy Tiêu Vũ vẫn luôn cúi đầu nhìn bàn tay cô, liền hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
Tiêu Vũ suy nghĩ rồi đáp: "Em chỉ đang nghĩ, nếu một người thực sự cố gắng hết sức mà cuối cùng lại thất bại, thì người đó thực sự không thể sống sót sao?" Cô không biết, cô đã rất nghèo, chưa bao giờ có một lý tưởng cao cả như vậy. Cô chỉ muốn sống, đúng vậy, khi nghèo đến nỗi chẳng có cơm để ăn, chỉ còn có niềm tin sống sót.
Chỉ khi được thỏa mãn vật chất thì mới có mưu cầu tinh thần, nhưng mà, khi mưu cầu tinh thần thất bại, liền nghĩ chết. Vậy, những người muốn sống sót như chúng ta, hơn nữa là người dốc toàn lực để sống thì sao?
"Những người hướng lên phía cao, rất ít trong số họ sẵn sàng quay lại quá khứ, thậm chí không thể chấp nhận được. Mà những người có thể một lần nữa bò dậy, họ đều là.... dũng sĩ." Giọng Quý Huyền có chút mờ ảo, Tiêu Vũ cảm giác bàn tay trên ghế bị một bàn tay to nắm lấy.
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn, Quý Huyền nở nụ cười với cô. Nói thế nào nhỉ? Nụ cười đó làm cho Tiêu Vũ có cảm giác giống như là: Anh biết, anh biết em khó khăn, anh giúp em.
Tiêu Vũ bỗng thấy khóe mắt mình cay xè, cô không dễ dàng sao? Đúng, cô cảm thấy mình không dễ dàng, cực kì khó khăn. Cô đã sai chỗ nào mà khiến cuộc sống của mình trở nên như vậy, cô đã làm công việc bẩn thỉu và mệt mỏi nhất, cô đã làm ăn xin, hai chân cô bị đánh gãy đến liệt đi. Dù thế, sống sót đi! Cô đã tự nhủ với mình như vậy, nhưng, cô đã bị người ta đánh chết.
Cái gì không đáng kể đều như một con kiến, khi sinh ra cô không có tính cách dai dẳng, mà là từng bước đi khó khăn đã nuôi cô thành như thế.
"Tiêu Vũ, đến phiên em kìa, đi đi! Anh sẽ đợi em dưới khán đài." Quý Huyền nói, giọng anh vẫn còn mờ ảo bên tai Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ đứng dậy đi về phía hậu trường, khi chuẩn bị vào hậu trường, cô quay đầu nhìn lại, Quý Huyền đang ngồi ở đó cũng nhìn cô. Trong biển người mênh mông nơi khán phòng, tiếng đàn là nhạc nền, cô nhìn thoáng qua là thấy được Quý Huyền, giống như ở biển người mênh mông ngoái đầu nhìn lại.
Tiêu Vũ không biết sao hôm nay đột nhiên cô lại thương cảm như thế, có thể là do giấc mơ đêm qua, có thể là do giai điệu rơi lệ trên sân khấu lúc này, có thể là do cô chợt nhận ra sự bất lực của nguyên thân, do đó cô cũng phát hiện chính mình cũng vậy.
Ngay cả bây giờ, cô phải đi theo con đường của nguyên thân, nếu cô ấy không thể trở thành một nghệ sĩ piano, thì cả đời cô ấy sẽ vì nó mà phấn đấu. Còn Tiêu Vũ, cô chỉ là chơi một trò chơi cuộc sống không thể vượt qua, trò chơi này là của người khác, không phải của cô.Tiêu Vũ bước đến giữa sân khấu, theo lời dạy của Tiêu Chanh, cô khom lưng đọc diễn văn, ngồi trước cây đàn piano. Liền giống như npc trong game, không có linh hồn của mình.
Nhưng....
Đôi tay Tiêu Vũ nhấn phím đàn, các nốt nhạc biến thành tiếng đàn piano cổ điển giản dị, không ngừng chảy ra từ tay cô.
Nếu không thể trở thành nghệ sĩ piano thì sao? Cô đã chết, mỗi một ngày sống hiện tại đều là do Tiêu Vũ cô kiếm lấy. Vì cuộc sống người khác giao tranh thì sao? Đó cũng là một cách phấn đấu sống sót của cô.
Bài đàn Tiêu Vũ chọn chính là Chopin Etude in C Minor*, khúc etude thịnh hành toàn thế giới không ai không biết, không ai không hiểu. Bao nhiêu người đã dốc sức luyện tập khúc nhạc này, chỉ vì những nấc thang lên đến đỉnh cao. Vô số nghệ sĩ piano đã trình diễn nó, khiến nó trở thành một trong những khúc nhạc phổ biến nhất trong các buổi hòa nhạc piano.
*Hay còn gọi là "Revolutionary Étude" hoặc "Étude on the Bombardment of Warsaw", là tác phẩm piano độc tấu của Frédéric Chopin được viết khoảng năm 1831.
https://.youtube.com/watch?v=Y6RIwVi1Mjs
Giai điệu xuyên suốt từ đầu đến cuối chính là cảm xúc giận dữ mãnh liệt cùng đau buồn tột độ. Tay trái của Tiêu Vũ đánh những âm thanh dồn dập, còn tay phải là làn điệu kiên quyết. Hai âm thanh kết hợp với nhau, dung hợp, biểu hiện. Từ từ, làn điệu giai điệu hóa, tiết tấu hóa, là một cuộc đối thoại với giai điệu, phảng phất nói hết nỗi đau nội tâm. Âm điệu tựa như tiếng hét nay lại tái hiện ở khúc đệm kịch liệt phật phồng, càng ngày càng trào dâng, làn điệu bi thống cuối cùng giống như ký thác u buồn thương nhớ.
Tiêu Vũ nhìn xuống sân khấu, Quý Huyền là người đầu tiên vỗ tay, Tiêu Vũ đột nhiên nở nụ cười, rạng rỡ và xinh đẹp dưới ánh đèn sân khấu.
Quý Huyền đang ngồi dưới sân khấu liền bị mê hoặc, dáng vẻ cô vẫn xinh đẹp như vậy, nụ cười tươi như hoa nở, anh thích, rất thích, tiếng đàn của cô khiến trái tim anh đập thình thịch.
🎹🎹Đôi lời của editor: 🎹🎹
Cảm ơn vì đã ủng hộ. Nếu thích thì hãy vote cho tui có động lực edit nhé! ("▽"ʃ♡ƪ)