Không lâu sau, Lâm Tư Điềm đi xuống gọi Tiêu Vũ: "Chị dâu, ở trên chuẩn bị cắt bánh kem rồi, chị đưa tiểu Quang với mọi người lên đi ạ."
Tiêu Vũ đang trò chuyện với một số phụ huynh khác, lắng nghe họ nói về cách dạy con của mình, cảm thấy thú vị.
Nghe nói cần đi lên, cô vội vàng ra chào hỏi các phụ huynh với cô hiệu trưởng, để họ tìm con mình và dắt đi chung luôn.
Vì số người đông, có không ít bé con nên hiệu trưởng liên tục nhắc nhở các bậc phụ huynh phải để ý đến con mình.
Khi lên tầng rồi, các phụ huynh mới biết bên trên còn một bữa tiệc linh đình như vậy.
Những vị khách ở trên cũng rất khác biệt, bất kể là nam nữ, nhìn bằng mắt thường có thể thấy những bộ quần áo của họ rất đắt đỏ.
Nhóm người giơ chén rượu, hai ba người tụ lại nói chuyện, nói cười thôi cũng mang khí thế nhà giàu.
Đột nhiên thấy có một đám trẻ con từ cửa đi vào, cả bữa tiệc nhất thời im lặng.
Tiêu Nhược Quang kéo lũ trẻ chạy vào, Quý Huyền đứng trước micro, vẫy tay với con trai, đồng thời nói với khách: "Cho mời con trai tôi — Tiêu Nhược Quang."
Tiêu Nhược Quang sửng sốt, thả tay Lam Lam ra và chạy đến Quý Huyền, Quý Huyền đưa micro cho nhóc.
Tiêu Nhược Quang đưa tay ra đón lấy, nhóc nhìn những người dưới khán đài, có người nhóc biết, có người không biết.
Quý Huyền đã chuẩn bị bản thảo cho nhóc từ sớm, nhóc vốn dĩ không ngốc, đọc vài lần cũng hiểu đại khái: Hôm nay là sinh nhật cháu, cảm ơn mọi người đã đến, cháu rất vui, đồng thời cảm ơn gia đình rất nhiều.
Bản thảo rất đơn giản, nhưng vào lúc này, Tiểu Nhược Quang đột nhiên không muốn nói theo bản thảo, phải nói là không muốn nói dựa vào bản thảo.
Tiêu Nhược Quang tầm 1m, chỉ cao tới đùi Quý Huyền, giá đỡ micro còn cao hơn cả nhóc.
Một tay nhóc cầm micro, một tay giữ chân đế, mũi giày gõ xuống đất một cách vụng về.
Tiêu Nhược Quang nói bằng micro một cách ngượng ngùng: "Chào mọi người buổi tối tốt lành."
Phía dưới vang lên tiếng cười to, Úc Vân Phi ở dưới đáp lại: "Chào buổi tối".
Tiêu Nhược Quang hơi đỏ mặt, mặt càng giống quả táo đỏ, nhóc nói bằng micro: "Đây là bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của cháu, thật vui khi thấy nhiều người đến tham gia như vậy.
Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người đã đến tham gia tiệc sinh nhật của cháu.
Cảm ơn cha đã tổ chức tiệc sinh nhật cho con, cảm ơn mọi người đã thích cháu như vậy....!"
Quý Huyền đứng dưới nhìn Tiêu Nhược Quang trên sân khấu, ánh mắt mang theo sự tự hào.
Con trai làm được thế này là anh rất hài lòng, rất thích rồi.
Bản thảo đến đây là hết, nhưng chỉ là lời nói đơn giản của một đứa bé 4 tuổi, không có gì để nói cả.
Gọi thằng bé lên sân khấu chỉ để cho mọi người biết, đây là con trai của Quý Huyền tôi — Tiêu Nhược Quang.
Nhưng Tiêu Nhược Quang vẫn đứng trên sân khấu chưa xuống, nhóc vẫn cầm giá đỡ bằng một tay, còn tay kia cầm micro.
Cái đầu tròn lắc đầu, bởi vì ngại ngùng, do dự và căng thẳng nên mũi chân vẫn gõ trên mặt sàn, phát ra những tiếng cộp cộp
Tiêu Nhược Quang gãi đầu vừa nói tiếp: "Cháu tên là Tiêu Nhược Quang, cháu là con cha Quý Huyền.
Cha rất yêu cháu, cháu cũng rất yêu cha, về sau cháu sẽ hiếu thuận với cha."
Quý Huyền sửng sốt, anh liền hiểu rằng, chắc sáng nay Tiêu Nhược Quang nghe thấy Quý Nhược Vi cãi vã với Quý gia, có lẽ nhóc không rõ hiếu thuận là gì nhưng lại ghi tạc trong lòng.
Tiêu Nhược Quang tiếp tục: "Cháu tên là Tiêu Nhược Quang, cháu là con mẹ Tiêu Vũ.
Mẹ rất yêu cháu, cháu cũng rất yêu mẹ, về sau cháu cũng sẽ hiếu thuận với mẹ."
Tiêu Vũ ngước nhìn, dáng người Tiêu Nhược Quang còn nhỏ, vì để tiện chơi khi nãy nên nhóc không mặc quần áo chỉnh tề, thay vào đó mặc bộ quần áo thuận tiện di chuyển.
Một chiếc hoddie màu nâu có mũ trùm đầu và chiếc quần rộng rãi màu đen.
Lúc này nhóc đứng trên sân khấu, tay cầm micro với vẻ mặt nghiêm túc, đây là một lời hứa chứ không phải nói đùa.
"Cháu vẫn còn rất nhỏ." Tiêu Nhược Quang nói: "Cháu không thể bảo vệ mẹ, cũng không bảo vệ được cha."
Khi mẹ gặp tai nạn giao thông, Tiêu Nhược Quang bị khóa trong căn phòng nhỏ đó một mình, nhóc bị chịu đói, phải ăn bánh quy uống nước nhiều ngày.
Rồi một ngày, có chú công an mở cửa nhà, mẹ đã tỉnh dậy sau tai nạn, cửa được mở ra là do mẹ nhờ chú ấy.
Năm đó, khi nhóc 3 tuổi, nhóc ngồi trên ghế bệnh viện nhìn mẹ mình đang dựa vào máy thở với vẻ mặt thất thần.
Cuộc sống cũng mờ mịt, nhóc không biết phải làm sao bây giờ? Ăn, uống, ở, tiền, nhóc đều không biết.
Cuộc sống không chút manh mối bắt đầu như thế, nằm trên giường là người mẹ bất động, mép giường là nhóc với vẻ mặt ngơ ngác.
Nhóc không biết phải làm gì tiếp theo, thậm chí khi bác sĩ cầm hóa đơn đưa tới, nhóc cũng ngây thơ nói một câu: "Cháu không có tiền ạ."
Cuộc sống bỗng trở nên khủng khiếp, và nhóc dần dần học cách mặc quần áo, tự đi mua đồ.
Mỗi thứ, nhóc đều nhanh tay học hỏi.
Cũng có lúc nhóc cáu kỉnh, khi mới bắt đầu,nhóc cũng mệt mỏi.
Nhóc nằm trên sàn bệnh viện vừa khóc vừa gọi: "Mẹ dậy, mẹ dậy đi."
Nhóc nhìn thấy mẹ mình đang gắn ống thở đã khóc, nhưng lại không nói được lời nào.
Ngay lúc đó, nhóc biết, nhóc biết mẹ không thể gượng dậy được.
Nhóc đã khóc rất lâu ,biết rằng sẽ không có ai đến giúp, cũng không có ai giúp nhóc.
Vì vậy, nhóc học cách kiên nhẫn.
Những người tốt bụng mang thức ăn đến và làm tình nguyện viên.
Sau đó, họ đã rời đi và không đến nữa.
Nhóc trèo lên ghế, thò tay vào sờ vào hộp đựng sữa, không còn hộp sữa nào.
Nhóc bối rối nhìn vào trong, không còn nữa, mẹ không thể uống nữa, nhóc cũng không uống nữa.
Vì vậy, nhóc đã học cách tiết kiệm.
Sau một ngày đói bụng, nhóc xoa bụng đi tìm chị y tá, người cho nhóc ăn rất nhiều.
Cũng là người dạy nhóc cách mua đồ ăn.
Càng ngày nhóc càng học được nhiều thứ, môi trường là người thầy tốt nhất, trong môi trường như vậy nhóc cần phải học được điều này.
Nhóc biết, nhóc muốn lớn lên, nhóc muốn bảo vệ mẹ.
Mà nhóc cũng phải lớn lên và phải học điều này.
"Nhưng mà, cháu sẽ sớm trưởng thành nên điều đó không thành vấn đề.
Dù là mẹ, cha, chị hay ông bà, khi nào con lớn con sẽ bảo vệ mọi người.
Vì vậy, bây giờ, hãy yêu thương tiểu Quang nhiều hơn, hôm nay tiểu Quang lại thêm một tuổi nữa." Tiêu Nhược Quang vui vẻ nói.
Điều nhóc muốn nói là cuộc sống một mình quá khó khăn, quá đau khổ, xin đừng bỏ rơi con.
Tiểu Quang không biết lời nói của mình nặng nề đến mức nào.
Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền và Tiêu Vũ dưới sân khấu, nở nụ cười thường ngày và nói: "Cha, mẹ, tiểu Quang rất ngoan."
Quý Huyền ngây người nhìn con, sau đó bước lên sân khấu, ngồi xổm xuống ôm lấy con trai: "Tiểu Quang ngoan, tiểu Quang, con không cần phải đeo một gánh nặng như vậy vào ngày sinh nhật của mình.
"
"Không sao đâu ạ." Tiêu Nhược Quang cười nói: "Đây là điều ước sinh nhật của tiểu Quang."
Tiêu Vũ bước lên, nhìn nhóc rồi nói, "Con trai ngốc, con đã nghe qua câu này chưa? Điều ước nói ra là không linh đâu."
Tiêu Nhược Quang nhìn cô với vẻ khiếp sợ, Tiêu Vũ xoa đầu nhóc nói: "Nhưng không sao, dù sao con còn nhỏ, những điều này để cha mẹ lo."
Tiêu Nhược Quang nắm tay, lúc cắt bánh kem không dám mở miệng cầu điều ước
Quý Huyền cảm động quá đỗi, đến ông nội Quý cũng vui mừng nói: "Tiêu Vũ dạy tốt, Tiêu Vũ dạy tốt."
Khi về nhà vào buổi tối, Quý Huyền đã ôm Tiêu Nhược Quang suốt quãng đường.
Quý Du nhìn mà thấy ghê, cô nhóc khinh bỉ cha: "Cha ghê quá, cha mau thả em ra đi, em không thích thế đâu."
Quý Huyền nhìn cô nhóc với vẻ mặt cha hiền, đáp lại bằng giọng dầu mỡ lại ghê tởm, "Em trai thích.
"
Quý Du: "Không thích."
Quý Huyền:"Chắc chắn thích.
"
Vì thế, Quý Huyền và Quý Du quay đầu lại hỏi Tiêu Nhược Quang: "Con/Em có thích hay không thích?"
Tiêu Nhược Quang chớp mắt, nở nụ cười tươi: "Cha ơi, quà sinh nhật của cha đâu ạ?"
Quý Huyền bị sét đánh giữa trời quang: "Cha quên mua quà sinh nhật cho con rồi!!!" Vì lo nhiều thứ cho bữa tiệc nên Quý Huyền quên béng việc mua quà.
Quý Du ngạc nhiên, không thể tin được nhìn cha mình, nói: "Cha thế mà lại không mua quà cho em kìa."
Quý Huyền xấu hổ, che mặt nói: "Cha xin lỗi tiểu Quang, con muốn quà gì? Cha mua cho con ngay lập tức.
"
Tiêu Nhược Quang nói với nụ cười." Không cần ạ! Hôm nay cha đã mời bạn con ăn tiệc, đó là món quà lớn nhất rồi ạ.
"
Quý Huyền lại cảm động và định lao ôm con giai, Tiêu Nhược Quang vội nhào vào lòng Tiêu Vũ nói: "Mẹ, con yêu mẹ với cha và chị nhất!"
Vì thế, Quý Huyền và Quý Du đều hài lòng, Tiêu Vũ xoa đầu nhóc một cách dịu dàng.
Văn Liệt đã xem từ đầu đến cuối: "....."
Bữa tiệc sinh nhật Tiêu Nhược Quang rất thành công, đúng như Quý Huyền dự đoán, anh đã mời bọn trẻ, bọn trẻ cũng trở nên quan tâm đến Tiêu Nhược Quang hơn.
Cuối cùng cũng bước vào tháng 5, ngày đầu tiên đến trường của Tiêu Vũ.
Ngày đầu tiên đi học, Tiêu Vũ ăn mặc gọn gàng thoải mái, cầm sách, đội mũ, chuẩn bị lên đường.
Vào ngày đầu tiên đi học, Quý Huyền đương nhiên sẽ tự mình đưa cô đi, anh ngồi bên cạnh Tiêu Vũ, nắm chặt tay cô, nói: "Tiêu Vũ, lúc em tốt nghiệp thì mình làm lễ đính hôn nhé?"
Tiêu Vũ: "Nếu em nói không thì sao?"
Quý Huyền ngay lập tức ỉu xìu: "......"
Tiêu Vũ ngẩng đầu cười với anh, nói: "Phản ứng của anh rõ ràng là không cho người ta cơ hội từ chối.
Dù sao đi nữa, cuối cùng chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, ngày nào cũng được cả.
"
Quý Huyền bị ghẹo tới vui vẻ, anh gật đầu nói:" Em nói đúng, chúng ta đính hôn vào tuần sau đi.
"
Tiêu Vũ ngay lập tức tỏ vẻ nghiêm túc: "Anh còn muốn làm lễ đính hôn?"
Quý Huyền trông cũng nghiêm túc: "Chắc chắn rồi, đính hôn sau khi em tốt nghiệp là thời điểm tốt."
Tiêu Vũ: "Em cũng nghĩ vậy."
Khi đến cổng trường, Quý Huyền xuống xe, cùng đi vào với Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ rất ngạc nhiên: "Còn có dịch vụ ship tận nơi à?"
Quý Huyền cười: "Nói gì đấy hửm? Là anh không an tâm về em, em có biết bắt nạt học đường không? Anh phải đi nhìn môi trường học tập của em cái."
Tiêu Vũ cạn lời, hỏi lại: "Vậy hoàn cảnh không tốt thì anh tính sao?"
Quý Huyền :"......" Nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi nói "Anh tặng trường tòa nhà?"
Tiêu Vũ lại bị Quý Huyền làm cho nghẹn họng: "........" Ngoài việc tặng tòa nhà, chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc sao?
Lớp của Tiêu Vũ vẫn là lớp trước, chỉ là học sinh đã thay đổi, Đoạn Bân vẫn là thầy cố vấn cho cô.
Đây không phải ngày đầu Tiêu Vũ tới đây, cô nhanh chóng tìm thấy lớp của mình.
Mới qua ngày Quốc tế Lao động nên chưa có nhiều người về, hầu hết các sinh viên ở đây đều là người mới kết thúc kỳ thực tập, chạy về trường làm luận văn.
Tiêu Vũ vừa bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của những người khác, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Lớp học có học sinh mới đi vào, đương nhiên mọi người đều chú ý tới, nam sinh ngồi ở ngay cửa hỏi Tiêu Vũ: "Bạn tìm ai thế?"
Tiêu Vũ cười giơ tay lên sách giáo khoa nói: "Mình tới học."
(Trong cv với raw chỉ có "Ta" với "Ngươi" mà hình như khúc này Tiêu Vũ chưa khai báo tuổi thật nên mình để chị xưng "Mình" nhé =D )
"Đi học?" Thiếu niên có chút kinh ngạc hỏi: "Bạn học lớp nào vậy? Mình chưa từng thấy bạn?
Tiêu Vũ: "Mình cũng chưa nhìn thấy bạn mờ ~."
Nam sinh: "......"
Nam sinh bị Tiêu Vũ làm cho nghẹn lời, dừng một chút tiếp tục hỏi: "Người bên cạnh bạn cũng học lớp này à? "
Tiêu Vũ che miệng cười, Quý Huyền nổi gân xanh nói:" Tôi giống học sinh lắm à? ? "
Nam sinh nở nụ cười nói:" Ai biết được cậu có trông già hơn tuổi không?"
Quý Huyền: "......Tôi là bạn trai của cô ấy, hôm nay tôi đưa cô ấy tới đây."
Nam sinh ngạc nhiên nhìn Tiêu Vũ, rồi nói với Quý Huyền: "Trâu già gặm cỏ non à"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ lại cười: "Sao bạn biết anh ấy là trâu già thế?"
Nam sinh cười hì hì một tiếng: "Cái này không rõ sao?"
Quý Huyền: "......"
Tiêu Vũ: "Vậy sao bạn biết không phải mình trẻ hơn tuổi thật chứ?"
Nam sinh sửng sốt, hỏi: "Bạn bao nhiêu tuổi?"
Tiêu Vũ che mặt, "Xấu xa, sao lại hỏi tuổi người ta thế."
Nam sinh: "......."
Quý Huyền: "......."
Tất cả mọi người trong lớp thổn thức kêu một tiếng, một vài cô gái tụ vào với nhau nhìn Quý Huyền rồi thì thầm.
"Chiều anh sẽ đến đón em." Quý Huyền nói với Tiêu Vũ đôi câu rồi rời đi.
Tiêu Vũ cầm sách giáo khoa đi vào, hỏi nam sinh vừa rồi: "Tự chọn chỗ ngồi sao?"
"Ừ, những người khác chưa quay lại! Chị cứ ngồi đi." Nam sinh nói: "Em tên Lôi Văn Lực, còn chị?"
"Tiêu Vũ."
Lôi Văn Lực gật đầu nói: "Em không nghe tin có đàn chị nào tạm nghỉ học năm ngoái mà?"
Tiêu Vũ cười nói: " Chị là sinh viên mấy khoá trước rồi."
Lôi Văn Lực lại hỏi: "Chị thuộc khoá nào thế ?"
Tiêu Vũ nhìn cậu ta với ánh mắt tha thiết, Lôi Văn Lệ lập tức dừng lại, nói ngay: "Em biết, em không được hỏi chị học năm nào nữa đúng không ạ? Đừng nói, em biết, không được hỏi tuổi phụ nữ."
Tiêu Vũ cười: "Em thiệt là lợi hại muốn chớt mà ~"
Lôi Văn Lực: "....." Được khen mà thấy quái quái sao í.
Hai cô gái đi tới ngồi sau Tiêu Vũ, hỏi cô: "Khi nãy là bạn trai chị à?"
"Trông đẹp trai quá, anh ấy là quân nhân phải không?" Người kia khen ngợi.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút liền nói: "Cũng có thể nói như vậy." Trước kia ảnh đúng là quân nhân.
Sau đó một cô gái cười nói: "Anh bộ đội rất tuyệt đó, Thiến Nhu, bạn trai bà cũng là quân nhân đúng không?"
Thôi Thiến Nhu cau mày nhìn người vừa nói, không đáp lại.
Cô gái đó bĩu môi , nghiêm túc nhìn Tiêu Vũ, nói: "Em thấy chị hơi quen mắt."
Tiêu Vũ mỉm cười, đợi người đó nói tiếp, quả nhiên nữ sinh đó nói : "A! Chị là người trên diễn đàn đó."
Tiêu Vũ vẫn chưa tham gia vào diễn đàn (group/nhóm) của trường, nhưng cô cũng biết đại khái trên diễn đàn trường ghi gì.
Dù sao không phải lần đầu, nói đi nói lại cũng mấy chuyện đó thôi.
Người đó thấy rằng Tiêu Vũ không đáp lại, liền nói: "Sao chị không nói gì?"
Tiêu Vũ hỏi cô ấy: "Em tên gì?"
Nữ sinh sửng sốt, nói "Cố Mạn."
Tiêu Vũ gật đầu, hỏi ngược lại: "Em là người vào diễn đàn, em là người đọc bài đăng, em hỏi chị có phải người đó không? Chị chưa thấy bài đó, sao chị biết được?"
Lôi Văn Lực đang nghe, cười lớn: "Có lý, hahahaha "
Cố mạn: "......"
Thôi Thiến Nhu che miệng cười, Cố Mạn đỏ mặt nói: "Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ, trên mạng đều nói chị đã đẻ con luôn rồi."
Đột nhiên, cả lớp yên tĩnh lại, Tiêu Vũ bình tĩnh hỏi cô ta: "Về sau em không sinh con à, bội phục, bội phục."
Cố Mạn không phản ứng kịp, lại nhanh chóng ném một cái khác: "Trên đó, trên đó, nói chị nghiện cờ bạc."
Tiêu Vũ mở sách giáo khoa ra, nghiêm túc nói: "Tôi thua rồi đó! Có tiền thì sao?"
Cố Mạn: "......"
Tiêu Vũ ngước mắt lên, liếc cô nàng hỏi: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Cố Mạn đỏ mặt bỏ chạy, Thôi Thiến Nhu liếc nhìn bóng lưng trắng của cô ta.
Sau đó, cô ấy giật nhẹ Tiêu Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Em thấy lời đồn của chị trên diễn đàn, trên đó nói chị chơi piano không tốt?"
Câu hỏi của Thôi Thiến Nhu ít phản cảm hơn, hình như cô nàng tò mò thật sự nên mới hỏi.
Tiêu Vũ không giận gì, chỉ gật đầu nói: "Ừ."
Thôi Thiến Nhu lại hỏi: "Bạn trai chị ở đơn vị nào vậy?"
Tiêu Vũ: "Xuất ngũ rồi."
Thôi Thiến Nhu liền nói: "Cũng đúng, nhìn anh ấy không giống như đang làm bộ đội."
Năm cuối không có lớp, thậm chí một số sinh viên còn được đi thực tập cho đến khi tốt nghiệp.
Những người còn lại ban đầu chỉ thực tập 3 tháng, một số đã nghỉ việc để về trường hoàn thành luận văn.
Tất nhiên, cũng có những người gấp rút cho kỳ thi thạc sĩ, mỗi người đều có những mục tiêu khác nhau, nhưng con đường đi cuối cùng đều như nhau.
Lúc 10h, Đoạn Bân vào lớp, đưa cho Tiêu Vũ một tập tài liệu: "Đây là đề tài tốt nghiệp lần này."
Tiêu Vũ xem: "Nói về biểu hiện cảm xúc khi biểu diễn piano."
Đoạn Bân nói: "Luận văn không tính là khó, em làm nghiêm túc, kiểm tra thông tin cẩn thận là được.
Giờ là lúc quan trọng để quyết định xem sẽ đi đâu, luận văn sẽ có lợi cho phỏng vấn về sau, cố lên."
Tiêu Vũ gật đầu, suy nghĩ rồi hỏi: "Mai mốt em có cần về trường nữa không ạ? Hay ở nhà làm luận văn luôn?"
Đoạn Bân nói: "Em nhập học lại trễ quá, ráng lên trường vài hôm nữa đi."
Tiêu Vũ tiếp tục gật đầu, cô liếc nhìn Đoạn Bân, cười: "Cảm ơn thầy."
Đoạn Bân lắc đầu rời đi, Lôi Văn Lực đang đứng ở cửa chơi game, thấy thầy đi rồi, lúc này mới hỏi Tiêu Vũ: "Chị biết thầy Đoạn ạ?"
"Chẳng lẽ em không biết thầy Đoạn à? "Tiêu Vũ cười với cậu.
Lôi Văn Lực: ".....Chị có thể đừng ghẹo em hai ba câu nữa được không? Đúng rồi, chị có thể nhờ thầy Đoạn cân nhắc cho chị tham gia Dàn nhạc giao hưởng thủ đô không?" Thuận tiện mang em theo với!
Nam sinh phía sau Lôi Văn Lực, tên là Nhan Hàm, cười nói: "Mày nghĩ nhiều quá rồi đấy, trong nước chỉ có một vài dàn nhạc giao hưởng nổi tiếng thôi, dù tuyển nhiều người nhưng hàng năm có bao nhiêu sinh viên ra trường? Những người có thể vào được dàn nhạc giao hưởng đều là những nhân vật hàng đầu.
Thầy Đoạn chỉ phụ trách chúng ta lúc đi thực tập, đâu ra việc dễ dàng gia nhập được?"
Tiêu Vũ hỏi họ: "Khó gia nhập lắm sao?"
Lôi Văn Lực yếu ớt dựa vào bàn, nói: "Việc thì khó tìm mà tỉ lệ thành công trong ngành thực sự rất thấp, để được làm giáo viên trong trường cũng không dễ.
Lúc trước em đã rất cố gắng để thi vào Nhạc viện, kết quả lúc tốt nghiệp mới phát hiện, khó quá! Khó quá!"
Nhan Hàm lật sách giáo khoa, nói, "Làm một giáo viên đi! Chúng ta học khoa piano, mở lớp làm giáo viên cũng được mà."
"A! Mày biết chị Chung mấy khóa trước không? Chị ấy gia nhập giới showbiz rồi đấy." Lôi Văn Lực đột nhiên hưng phấn nói.
Nhan Hàm mỉm cười, "Nào có đơn giản như vậy? Chị ấy là diễn viên, cho dù tụi mình có vào showbiz làm âm nhạc, ấm no mới là vấn đề."
Thôi Thiến Nhu ngồi sau Tiêu Vũ cũng nói: "Đến lúc phải chạy ngược chạy xuôi rồi, không biết tương lai thế nào nữa?"
Tiêu Vũ hỏi họ: "Mấy đứa không nghĩ tới việc tham gia dàn giao hưởng nước ngoài à?"
Lôi Văn Lực hỏi ngược lại: "Chị nói dàn giao hưởng nào?"
"Ví dụ như Bách Nhạc."Tiêu Vũ nghĩ lại, cô còn chưa ký hợp đồng.
Tiêu Vũ vừa dứt lời, mọi người liền yên lặng, sau đó đột nhiên cười vang, ai cũng chỉ vào Tiêu Vũ nói: "Chị biết tại sao khó vào mấy dàn nhạc trong nước không? Bởi vì nhiều người quá, sư nhiều thịt ít đó."
Lôi Văn Lực càng cười lớn: "Trong nước còn không vào được, huống chi ra nước ngoài? Với lại Bách Nhạc thuộc đẳng cấp nào chứ? Còn khó hơn lên trời.
"
Tiêu Vũ lấy làm lạ, nói: "Mấy em cảm thấy gia nhập dàn nhạc nước ngoài khó hơn lên trời, trong nước cũng khó, vậy sao lại chọn học âm nhạc? Vì làm giáo viên à?"
Lôi Văn Lực: "......"
Nhan hàm thở dài nói: "Đương nhiên, lúc học là nhờ vào ngọn lửa nhiệt tình đó."
Tiêu Vũ cười nói: "Vậy thì dựa vào nhiệt tình này mà cố gắng một lần đi! Nếu không được thì có thể xem xét việc mở lớp làm giáo viên, nếu không về sau hối hận, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?
Mọi người lại im lặng, Thôi Thiến Nhu cười khổ: "Không thử cũng biết sẽ không thành công."
Tiêu Vũ nhìn lại cô ấy, mỉm cười và nói: "Chẳng lẽ thất bại sẽ tổn thất gì ư? Tuổi trẻ hay tiền bạc? Đi thử đi, ít nhất cũng không để 4 năm học thất vọng chứ? 4 năm qua, không lẽ mấy em không nghĩ tới sao? Đời người đắc ý hãy vui tràn*.
*Gốc: 人生得意须尽欢 (Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,),Trích từ bài thơ "Thương tiến tửu" (Xin mời rượu) của Lý Bạch.
– Câu trên là bản dịch của Hoàng Tạo.
Mọi người lại im lặng, Tiêu Vũ sắp xếp tài liệu Đoạn Bân đưa, rồi nói mình muốn đi thư viện để tìm tài liệu, Thôi Thiến Nhu sửa sang một chút rồi cũng đuổi theo.
Lôi Văn Lực tiếp tục lấy điện thoại chơi game, trong khi Nhan Hàm vẫn xem tài liệu thi lên thạc sĩ.
Sắp tốt nghiệp đại học rồi, ai ai cũng rất mơ màng.
Kiếp học gần 20 năm sắp chính thức kết thúc, sắp tới họ thật sự bước chân vào xã hội, nên đi đường nào bây giờ? Toàn bộ phòng học tràn ngập sự ưu sầu.
Trên đường đến thư viện, Thôi Thiến Nhu hỏi Tiêu Vũ: "Chị Tiêu Vũ, chị đã quyết định mai mốt mình làm gì chưa?"
"Nghệ sĩ piano, càng cao càng tốt." Tiêu Vũ trả lời.
Khi đến thư viện, Tiêu Vũ liếc mắt cái liền nhìn thấy Bối Tuệ đang ngồi tìm kiếm thông tin.
Tiêu Vũ: "......."
Tiêu Vũ xoay người muốn rời đi, nhưng Thôi Thiến Nhu đi lên chào: "Chào cô Bối."
Bối Tuệ gật đầu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lập tức ngây ngẩn cả người.
Cô ta ngay tức khắc nở nụ cười đầy hưng phấn, nói với Tiêu Vũ: "Bạn sinh viên kia, sao bạn lại không chào tôi nhỉ?"
Tiêu Vũ siết chặt cuốn sách trong tay, hỏi: "Sao cô biết tôi là sinh viên thế?"
Bối Tuệ: "......" Thế mà chơi ngôn từ với tôi à, Hứ!: "Không phải bạn tới đây với nữ sinh này sao?"
"Sao cô biết tôi đến đây với em ấy thế?" Tiêu Vũ tiếp tục hỏi với nụ cười trên môi.
Bối Tuệ: Không được, không thể để nhỏ cua sang chuyện khác được.
Vì vậy Bối Tuệ nói: "Cô là học sinh à?"
Tiêu Vũ chớp mắt với cô ta, đáp lại: "Cô đoán xem?"
Bối Tuệ: "......"
Bối Tuệ quay đầu lại, mỉm cười hỏi Thôi Thiến Nhu: "Bạn này cùng lớp với em phải không? "
Thôi Thiến Nhu không biết mối quan hệ giữa hai người, nhưng cũng biết việc này không giấu được liền gật đầu nói: "Đúng vậy ạ."
Bối Tuệ đắc ý đến mức suýt chút nữa đứng lên nhún nhảy, cô ta nhìn Tiêu Vũ với vẻ đắc ý!
Giờ cô còn gáy được gì nữa không? Sao không gáy nữa đi? Gọi cô giáo đi! Gọi cô giáo đi! Gọi cô giáo đi nào!
Tiêu Vũ: "Ờ"
Bối Tuệ: "......"
Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Vũ, Bối Tuệ không nói nên lời, cô ta lớn tiếng nói: "Cô có chuyện gì vậy? Thấy cô giáo mà không biết chào à?"
Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Không."
Bối Tuệ tức giận đến mức mất hết lý trí, cô ta cúi đầu trước Tiêu Vũ rồi lớn giọng: "Chào cô ạ ~"
Rồi đứng dậy, Bối Tuệ tràn ngập khí thế nói: "Chính là như vậy, chào như vậy đấy, biết chưa?"
Tiêu Vũ gật gật đầu: "Biết."
Bối Tuệ liền nói: "Biết thì mau chào đi."
Tiêu Vũ cười: "Không nhé."
Bối Tuệ: "......".