Nói là mát xa nhưng Kiều Hội chưa bao giờ mát xa cho ai và đương nhiên cô sẽ không có kỹ thuật mát xa. Bình thường ngoài học vũ đạo, chơi nhạc cụ thì bàn tay mềm mại này không phải làm việc gì nặng nhọc.
Kiều Hội cố gắng cẩn thận xoa bóp cho anh, cô siết chặt vai anh sau đó từ di chuyển hai ngón trỏ, động tác giống như trong chương trình người khiếm thị mát xa trên TV mà trước đây cô xem.
Kể ra cũng kỳ lạ, tên chương trình là người khiếm thị mát xa nhưng những người mát xa đều không bị khiếm thị.
Cô lắc đầu, tập trung cao độ xoa bóp cho anh, ấn chỗ này chạm chỗ kia một hồi cảm thấy bản thân đã nỗ lực lắm rồi.
Khi cô muốn bóp xuống phần thắt lưng thì cổ tay bị anh giữ lại.
Cô ngây người chớp mắt một cái, “Sao vậy? Em ấn mạnh quá à?” Cô lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, “Ban nãy em xoa bóp còn nhiều sai sót, em sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.”
Để khẳng định mình làm được, cô nhấn mạnh bốn từ ‘tốt nhất có thể’ một cách dõng dạc.
Từ Diệc Dương khẽ thở dài, “Em đúng là muốn lấy mạng anh mà.”
Kiều Hội không hiểu câu nói này, lực tay của cô không mạnh vậy mà Từ Diệc Dương lại nói cô muốn mạng anh?
Chưa để cô suy nghĩ nhiều Từ Diệc Dương đã ngồi dậy ôm cô đi về phía phòng ngủ, ánh mắt tối đen dường như sắp có một ngọn lửa kiềm chế bùng phát.
“Anh không muốn mát xa nữa sao?”
Trả lời cô là một tiếng ‘ừm’ khàn đặc trầm thấp.
Kiều Hội nằm đến chiều tối hôm sau mới đến trường nội trú quốc tế đón em trai.
Em trai cô tên Kiều Dã, năm nay mười sáu tuổi vẫn đang học năm nhất trung học. Hai chị em đã hơn một tháng không gặp, vốn dĩ cứ nửa tháng sẽ gặp mặt một lần nhưng do Kiều Hội bận quay chương trình trong hai mươi ngày nên đến giờ hai người mới gặp nhau được.
Hôm nay Kiều Hội lái xe của anh đến đón em trai. Kiều Dã vừa lên xe đã thở dài, “Sao chị không đến trường em để quay chương trình cơ chứ?” Nếu chương trình quay ở đây, cậu ấy có thể gặp mắt chị gái thường xuyên rồi. Đâu tới mức hơn một tháng mới được gặp mặt.
Kiều Hội bật cười xoa đầu cậu nhóc, “Chị cũng mong thế nhưng phía bên chương trình lại chọn trường Nhất Trung Bắc Thành.” Kiều Dã nghiêng đầu, “Vậy từ giờ nếu gặp em, chị sẽ phải đeo khẩu trang, đội mũ đúng không?”
“Đúng vậy, hiện tại chị cũng được xem là nhân vật của công chúng rồi đó.”
“Ồ, thế thì em sẽ trở thành em trai của nghệ sĩ.”
Hai người trò chuyện một lúc Kiều Hội mới nói đến vấn đề chính, “Tiểu Dã, vốn dĩ chị muốn nói sớm cho em biết nhưng vì không có thời gian nên giờ mới nói được.”
Kiều Dã cả ngày phải học trên lớp nên có chút buồn ngủ nhưng nghe Kiều Hội nói vậy cậu nhóc xốc lại tinh thần nghiêm túc lắng nghe, “Chị cứ nói đi.”
“Ừm … Chuyện là chị đã kết hôn.”
“Gì cơ?” Kiều Dã ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, “Ba ép chị kết hôn sao?”
“Không phải, ba chưa kịp bắt ép chị kết hôn chị đã tự mình đăng ký kết hôn rồi.”
Kiều Dã thở dài một hơi, hai chị em bọn họ đều biết ba Kiều có thể làm ra bất cứ loại chuyện gì.
“Vậy người kết hôn với chị là ai? Nhân phẩm thế nào? Em đã từng thấy chưa?”
Kiều Hội bị cậu nhóc hỏi liên tiếp, dù vậy vẫn chậm rãi trả lời từng câu, “Có lẽ em chưa thấy anh ấy nhưng sẽ nghe thấy tên anh ấy ở đâu đó rồi. Anh ấy rất tốt, tính cách ôn hòa chị đoán nếu tiếp xúc em sẽ quý mến anh ấy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Cứu Vớt Thế Thân Của Bạch Nguyệt Quang
2. Nếu Như Anh Yêu Em
3. Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét
4. Hoa Kiều
=====================================
Kiều Dã nhướn mày, “Người kết hôn với chị là nghệ sĩ cùng giới giải trí?” Kiều Hội gật đầu, không để cậu đoán già đoán nói thẳng thắn nói tên, “Là Từ Diệc Dương.”
“Từ Diệc Dương?” Cái tên này không hề xa lạ với Kiều Dã, độ phủ sóng của Từ Diệc Dương bao trùm toàn Trung Quốc. Chỉ là lần đầu tiên Kiều Dã biết đến cái tên này không phải là từ báo chí, mạng internet hay từ miệng người khác. Cậu nhóc luôn mơ hồ nhớ rằng khi còn nhỏ đã từng gặp Từ Diệc Dương tuy nhiên ký ức này quá mờ mịt, không biết có phải cậu nhớ nhầm hay không.
Kiều Dã là người biết quan tâm chị gái, cậu nhóc hỏi, “Hai người quen nhau lâu chưa?” Nếu bóng dáng Từ Diệc Dương mơ hồ trong ký ức cậu nhưng đối với chị gái lại không như vậy thì có lẽ hai người đã thích nhau từ lâu. Tên bạn trai cũ Hạ Nhiên kia chỉ là vỏ bọc để ngụy trang.
Dù sao cũng là cùng ảnh đế yêu đương, khó có thể công khai quang minh chính đại cho mọi người biết như vậy ít nhiều ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lại. Nên chị cậu giương đông kích tây, để Hạ Nhiên làm bia đỡ đạn?
Mà để anh ta làm bia đỡ đạn cũng đúng, cái tên mắt mù phản bội chị cậu đến với trà xanh Lục Đình.
Ở tuổi này, Kiều Dã cũng đọc một vài cuốn tiểu thuyết nhảm nhí, trong truyện thường xuất hiện nhân vật thế thân để thúc đẩy mối quan hệ giữa nam nữ chính.
Kiều Hội nghe thấy câu hỏi này thì lắc đầu, “Không có, chị với anh ấy mới quen nhau. Lúc anh ấy bị mẹ thúc dục chuyện kết hôn chị vô tình nghe được. Mà chị cũng đã chia tay bạn trai cũ cho nên thuận theo tự nhiên kết hôn với anh ấy.”
Kiều Dã nghe xong bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn. Sao có việc trùng hợp đến vậy được? Từ Diệc Dương bị người nhà hối thúc kết hôn, chị gái cậu lại nghe thấy sau đó hai người đến với nhau?
Hôn nhân không phải trò đùa, Từ Diệc Dương cứ thế tùy tiện kết hôn với chị cậu à? Kiều Dã cảm thấy anh là người thành thục, trầm ổn hơn nữa sự nghiệp đang trong đà phát triển không thể làm ra kiểu chuyện này.
Nhưng mà họ cũng đã kết hôn, Từ Diệc Dương là anh rể cậu cho nên Kiều Dã không có gì để nói. Mặc dù mới mười sáu tuổi, tuy nhiên cậu nhóc được ba Kiều dẫn dắt gặp không ít dạng đàn ông. Với tư cách là em trai Kiều Hội, cậu nhóc cảm thấy Từ Diệc Dương đáng tin cậy.
“Chị với anh rể em chưa định công khai, hiện tại chị có anh chị và em biết chuyện này thôi.”
Kiều Dã gật đầu, “Không công khai cũng tốt.”
“Chỉ là gần đây ba bắt đầu tìm đối tượng kết hôn cho chị, chị sợ rằng ông ấy không nói tiếng nào đã tự ý quyết định chuyện đính hôn. Em biết đấy, ba làm chuyện gì cũng không bao giờ bàn bạc trước với chúng ta.”
“Cho nên hôm nay đưa em về nhà cùng chị là để nói chuyện kết hôn cho ba biết.”
Cơn buồn ngủ của Kiều Dã biến mất hoàn toàn, “Chị mau nhanh nhanh lái xe về nhà đi.”
Kiều Hội gật đầu, bắt đầu gia tăng tốc độ.
Mà Kiều Dã có hơi tò mò về đối tượng ba Kiều tìm cho chị gái, “Ba nhìn trúng con trai nhà nào thế chị?”
Nói là tăng tốc độ nhưng Kiều Hội vẫn không dám đi quá nhanh, cô chỉ tăng tốc hơn bình thường một tý vẫn có thể trò chuyện với Kiều Dã, “Là con trai Trường gia, mới từ Anh quốc trở về, ngày trước là hàng xóm nhà chúng ta. Bọn họ đang muốn về nước phát triển, mở rộng quy mô kinh doanh có lẽ gia thế ngang bằng nhà chúng ta.”
“Tên anh ta là gì? Để em đi tìm hiểu giúp chị.”
Kiều Hội liếc mắt nhìn cậu nhóc, “Tìm hiểu cái đầu em, dù sao chị với anh ta cũng không thể đến với nhau.”
“Em chỉ đang cố gắng làm quen với công việc tìm hiểu đối tượng này thôi. Nhỡ mai này ba tự sắp xếp tìm cho em một cô vợ thì em còn có kinh nghiệm.”
Kiều Hội: “…”
“Em bây giờ còn nhỏ đừng có nghĩ nhiều, dù sao em cũng là đứa con trai duy nhất của ba. Ông ấy nhất định sẽ tìm cho em người con dâu tốt. Hiện tại em chăm chỉ học tập nếu có năng lực em sẽ không cần nghe lời ba, hiểu không?”
Hai người về tới nhà, cứ nghĩ phải đợi ba Kiều một lúc không ngờ ông đã ở nhà từ lâu. Thậm chí còn đang nói chuyện điện thoại, “Lão Trương, cậu đừng suy nghĩ nhiều, con gái của tôi sao có thể không vừa ý? Không thể nào, hai đứa đang trong độ tuổi còn trẻ cứ để chúng nó tiếp xúc dần dần.”
Kiều Hội không muốn ông nói thêm, trực tiếp ngắt lời, “Ba, con có chuyện muốn nói.”
Bị Kiều Hội ngắt lời ông không hề vui vẻ gì, nói với bác Trương, “Con gái tôi vừa về tới nhà, chắc hẳn cậu cũng đang bận rộn đúng không? Hôm nào tranh thủ cùng nhau ăn một bữa nhé.”
Tắt máy xong, ba Kiều vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, “Có chuyện gì vậy?”
Kiều Hội hít một hơi thật sâu, trực tiếp bày tỏ ý định của mình, “Ba, con đã kết hôn rồi, ba không cần lo cho con nữa.”