Nhật Kí Thần Linh

Không biết khi nào thì bắt đầu, Nguyễn Trọng Lăng cảm giác bản thân mình một lần nữa giống như chìm xuống đáy biển khơi nơi sâu nhất, tối tăm và đen kịt. Cái loại này áp bách cảm giác, thâm trầm cùng tăm tối hơi thở từng làm cho ban đầu vừa mới tiến vào anh chàng cảm thấy vô cùng khó chịu, nặng nề, không khoẻ, không thích ứng các kiểu.

Thế nhưng theo thời gian trôi qua lâu dần dần, có lẽ là bởi vì quen thuộc, có lẽ là bởi vì nhàm chán mà thường xuyên chìm vào trong giấc ngủ riết thời giờ dẫn đến làm lơ hoàn cảnh xung quanh vân vân. Nói chung, tại không biết đã trôi qua thời gian bao lâu, anh chàng bỗng có một ngày chợt nhiên cảm thấy, này tăm tối mà tĩnh lặng âm trầm hoàn cảnh xung quanh là như thế khiến người thoải mái nhẹ nhàng, à không đúng! Là khiến rồng cảm thấy thoải mái nhẹ nhàng.

Đúng vậy! Hiện tại thân hình của ảnh đã biến thành là một con rồng. Một con rồng màu trắng bạch ngọc, thân thể to lớn dài có tới mấy trăm mét. Chỉ là này thân thể một khi so sánh với ở xung quanh đại dương bao la, thật tình còn nhỏ bé rất nhiều.

Được cái vui mừng nhất chính là, ở tại hình dạng thân thể hình rồng hắn, đã không còn có cái cảm giác ban đầu bị xung quanh nước biển chèn ép cách ly, áp lực đè nặng không thể cử động, thân mình cũng đã có thể đong đưa tập bơi, cuối cùng dần dần tiến tới tốc độ trong nước nhanh như thiểm điện. Hắn cũng chính ở tại trong không biết đã trôi qua bao nhiêu thời gian này, chu du khắp cả đại dương bao la. Tuy rằng chưa vượt lên được khỏi tầng nước thâm uyên tối tăm (bởi lẽ mỗi lần hễ tiến lên liền sẽ bị áp lực xuất hiện chèn ép trở lại, hơn nữa càng lên cao càng tăng mạnh). Nói chung trừ không thể bơi ngoi lên, ở dưới này thâm uyên tầng nước tối tăm, hắn hoàn toàn xứng đáng chính là vương giả một dạng địa vị. Hơn nữa thân hình cũng từ ban đầu mấy trăm mét đến giờ lớn thành mấy nghìn mét, lớn gấp hơn mười lần.

Đương nhiên! Ở dưới tầng nước tối thâm uyên cũng không phải chỉ có mình hắn là sinh vật mạnh mẽ, kết quả chính là chiến đấu hiển nhiên là điều không thể tránh khỏi phải xảy ra. Có điều được lợi bởi thân thể trong nước giống như được tăng phúc tốc độ cùng sự linh hoạt, trải qua không ngừng chiến đấu và chiến đấu, kĩ năng cận chiến của Nguyễn Trọng Lăng trong hình hài thân thể mới không ngừng được trau dồi lên, cho tới cuối cùng thậm chí trở nên như bản năng như vậy tồn tại.

Thời gian không biết lại đã trôi qua bao lâu, theo thân thể cùng sức mạnh dần dần không ngừng tăng lên, đồng thời cũng đối với hoàn cảnh tăm tối xung quanh căm tức, Nguyễn Trọng Lăng bắt đầu có ý thức không ngừng hướng lên phía trên bơi ngoi lên.

Thời điểm ban đầu hiển nhiên là hết sức khó khăn, cả người khi đó thật giống như đang vác cả ngọn núi mà di chuyển. Hơn nữa ngọn núi này càng ngày càng trở nên nặng nề cùng cồng kềnh hơn. Điều đó khiến cho ở trong thân hình rồng Nguyễn Trọng Lăng không thể không một lần nữa trau dồi lại hành động cách di chuyển của mình. Trước tại lúc này hắn đều là dựa vào lực lượng mạnh quẫy đuôi giống như người đạp mạnh hai chân mà tiến về phía trước một kiểu, thế nhưng tại đoạn thời gian này không ngừng ý định bơi ngoi lên mặt nước hắn, không thể không cúi đầu khuất phục, học tập như thế nào cả người uốn lượn đong đưa thân mình để mà cơ thể càng dễ dàng tiến lên, xung quang nước biển lực cản mới sẽ càng nhỏ. Cái này quả thật là giống như cưỡng ép Nguyễn Trọng Lăng hắn huỷ bỏ thế giới quan nhân sinh quan, bắt hắn từ bỏ suy nghĩ của một con người mà phải giống như loài rồng một dạng sinh hoạt hành động.


Này ban đầu thay đổi quả thực vô cùng khó chịu. Nó đơn cử giống như là ép ngươi từ một vị thẳng nam đi đường thẳng tắp thân mình uy phong lẫm liệt biến thành giống như tiểu thư khuê các một kiểu đi bước nhỏ bước nhỏ hơn nữa còn phải uốn éo uốn éo không ngừng lắc mông. Cái này thật sự là huỷ người rất nặng!

Có điều không thể không nói! Thời gian quả nhiên là thứ cực kì đáng sợ. Trải qua dài dòng thời gian năm tháng nỗ lực như vậy, ban đầu từ chỉ có thể kiên trì bơi đi lên cái mấy trăm mét Nguyễn Trọng Lăng đến hiện giờ cũng đã là có thể dần dần bơi ngoi lên cái mấy chục hơn trăm kilomet rồi. Có thể nói thành tích gấp cả trăm lần. Hơn nữa bản thân hắn cũng đã hoàn toàn quen thuộc với hình rồng thân thể cách sinh hoạt, chiến đấu cùng di chuyển…vv.

Thời gian cứ như thế trôi qua đi một cách tẻ nhạt vô vị. Thú vui duy nhất hiện tại của anh chàng là thi thoảng cùng với đám biển sâu quái vật sắp bị hắn đánh nhiều năm như vậy biến thành bị khi dễ đã chỉ biết khóc ròng ròng đám đàn em, thậm chí đã không dám phản kháng, cùng với không ngừng không nghỉ bơi ngoi lên cao.

Thành tích cũng bởi vậy mà càng ngày càng tốt. Từ ban đầu mấy chục hơn trăm kilomet, đến rồi hơn nghìn kilomet, mấy nghìn kilomet…vv. Cho đến có một ngày, Nguyễn Trọng Lăng bỗng nhiên phát hiện, mặt nước biển bỗng nhiên đã xuất hiện ở ngay trước mắt mình, chạm chạm là có thể với đến.

Chỉ là đã đến lúc này, thân hình ảnh bỗng nhiên đột ngột dừng lại.

Thời gian trôi qua lâu như vậy, anh thậm chí đã quên ban đầu mình là lý do vì sao lại phải cố tìm cách muốn bơi ngoi lên. Là vì hiếu kì? Là vì giảm bớt nhàm chán? Là vì chỉ muốn tìm lấy một cái mục tiêu cho đời bớt khô khan?...vv.

Cho đến hiện tại anh đã không muốn biết trước đó lý do ban đầu là cái gì nữa. Anh chỉ biết là từ lúc này đây, mình cũng đã hết việc để làm, hết mục tiêu để mà cố gắng.


Ai bảo nhiều năm như vậy, có thể xuất hiện ở tại dưới mặt nước này còn sống bất kể sinh vậy đều là đã bị anh đánh phục phục thiếp thiếp tự nhận xưng tiểu đệ đây. Anh chàng giờ dù muốn đánh nhau cũng không tìm ra đối thủ để mà đánh.

Cho tới ngươi nói anh là rồng cái gì, có thể bay lên chính tầng trời chơi a vân vân!

Tự mình biết chuyện nhà mình, anh chính là biết! Bản thân tuy rằng hình dạng là rồng, thế nhưng ban đầu lúc anh ngay cả bơi cũng không biết luôn, hiện tại đậu má ngươi còn cho rằng ảnh sinh ra liền đã biết bay sao??? Anh hiện tại có thể thề với trời, thề với đèn lồng hay thề với bất cứ cái gì, anh một nhảy lên trên mặt nước, cuối cùng là cũng sẽ giống như bình thường cá một dạng nhanh chóng rơi tõm đi xuống. Hơn nữa học vật lý người đều biết, giang rộng thân thể từ trên cao rơi thẳng xuống mặt nước, va trạm kia chính là rất tm đau! Anh an no rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao mà tự mình muốn hại mình???

Bởi vậy cho đến giây phúc cuối cùng, anh cũng chỉ là liếc mắt nhìn ngay gần sát khuôn mặt mặt nước một cái, cuối cùng thân hình lặng lẽ ròi đi. Hơn nữa lần này anh một rời đi chính là trở về với nơi thâm uyên tăm tối tầng nước biển, trở về với nơi anh xuất hiện nhất ban đầu.

Thời gian ở tại trong lúc nhàm chán tỉnh cùng ngủ cũng không biết đã trôi qua bao nhiêu năm. Nhiều năm như vậy trôi qua, anh đối với mọi thứ ở trong biển cả cũng đã cực kì quen thuộc tại tâm. Hơn nữa kì quái thế nào chính là anh tìm kiếm bao năm như vậy cũng đều không thấy bóng dáng của lục địa, càng là chưa bắt gặp bao giờ cái khác sinh vật có trí khôn. Đám động vật biển mà anh từng gặp, hiện tại thống trị trí thông minh thật sự là quá thất, hoàn toàn khó mà coi chúng là sinh vật có trí khôn được.

Nhàm chán rất nhiều, anh bắt đầu nghiên cứu chính cơ thể mình. Đúng vậy! Anh chính là muốn nghiên cứu cơ thể cấu tạo là như thế nào. Bởi lẽ bao nhiêu năm như vậy trôi qua, anh hoàn toàn là chưa từng có cảm nhận thấy đói hay gì tương tự cảm giác thèm ăn vân vân. Mà bởi vì tập quán của con người còn tồn tại, đối với không thể sử dụng lửa thiêu đốt sinh vật biển mà nói… Bởi thế cho nên nhiều năm như vậy trôi qua anh vẫn giữ vững cho mình thói quen không ăn cái gì. Thần kì chính là thân thể anh không ăn bất kì cái gì thế nhưng vẫn không ngừng lớn lên, dài ra. Hiện tại đã là dài tới cả hơn nghìn kilomet khổng lồ vậy.

Thần kì như thế thân thể làm anh một khi quan tâm tiến vào nghiên cứu liền một phát không thể vãn hồi.


Thời gian là một thứ cực kì đáng sợ, nó khiến người từ thanh xuân tiến tới già đi, từ sinh thành đi đến huỷ diệt một loại đại khủng bố sức mạnh..vv. Thế nhưng thời gian đối với thân thể hiện giờ của Nguyễn Trọng Lăng lại giống như hoàn toàn không có ý nghĩa. Và bởi vì thế cho nên mặt tốt của thời gian cũng vì vậy dần hiển hiện ra, nó biến Lăng từ ban đầu vô tri cuối cùng đến dần dần bác học đa tài. Ít ra là đối với việc tìm hiểu chính bản thân mình.

Anh hiện tại biết được nguyên nhân cơ thể mình thần kì như vậy tồn tại là bởi vì sao? Cũng biết mình chưa bao giờ ăn lại cũng chẳng bao giờ sợ đói, biết thời gian vì sao không có tác dụng đối với mình…vv. Biết ra nhiều thứ, hơn nữa quan trọng nhất biết được mình hiện tại thân thể thế nhưng thật ra là do một thứ năng lượng tậo hợp thể đồng thời độ cao ngưng tụ tạo thành. Còn có chính là bản thân anh thời thời khắc khắc cũng đang không ngừng ở trong hư không thu thập lấy mỏng manh loại này năng lượng bổ sung cho bản thân mạnh mẽ lên.

Đã có hiểu ra như vậy về sau, anh chàng đột nhiên nhớ tới thật nhiều năm trước kia tâm cảnh của mình khi xuất hiện ở bên mặt nước. Thời điểm đó anh cho rằng mình chỉ là một con rắn thời tiền sử loại này, bề ngoài giống rồng thế nhưng chung quy cũng chỉ là một loại sinh vậy biển mà thôi. Cho đến tận giờ này ngày này hiện nay, anh mới biết… hoá ra anh thực sự có thể là rồng.

Không phải là không biết bay sao? Vậy thì tự học bay á!

Không phải là không biết hô mưa gọi gió khống chế lôi đình sao? Có thể tự nghĩ cách sáng tạo ra mà!

Rất nhiều chuyện bất chợt cứ như vậy hiển hiển lên trong đầu. Anh chàng cũng là lúc này mới bỗng nhiên cảm thấy, ngày xưa cảm thấy thời gian trôi qua cực kì nhàm chán không có việc gì làm, hiện tại nghĩ lại chính là đậu má có vô cùng vô tận việc có thể làm đi á!

Từ đó về sau anh chàng cũng không tiếp tục lãng phí thời gian vô bổ nữa, lập tức tiến hành nghiên cứu chế tạo vân vân tiến hành những thứ mà mình cho rằng muốn làm.

Đầu tiên là tập điều khiển sức mạnh của nước này.


Tiếp đó là khống chế nước biến thành hơi này.

Từ hơi khống chế chúng biến thành mây và gió.

Từ mây và gió nâng đưa lên nâng đến bầu trời bay lượn mà học thành cưỡi mây đạp gió thuật. Rồng bay trên chín tầng trời hô mưa gọi gió cuối cùng cũng đã không phải là mơ.

Tương tự như vậy còn có khống chế vô tận biển cả sinh vật, cho tới nghĩ cách nâng cấp bọn chúng tăng cường trí thông minh, biết cách tu luyện mà trở thành giống như yêu binh yêu tướng. Ừ? Ở chỗ này đây thì chỉ có thể gọi là tướng tôm tướng cua thuỷ binh binh tướng mà thôi. Thế nhưng nói chung cấp bậc tiểu đệ tăng lên không phải là cũng tăng lên của mình cấp bậc đúng không? Mà nghĩ tới tăng lên cấp bậc của mình vân vân. Nguyễn Trọng Lăng liền lập tức nghĩ tới cho mình xây dựng một cái hoành tá tràng Long cung coi như nơi ở lại mới được.

Cũng còn tốt tài nguyên dưới đáy biển cái gì quả thực vô cùng giàu có, thời gian đối với hắn lại là như vậy giá rẻ. Thế là trải qua không biết bao nhiêu năm sau đó, anh liền tạo thành ra cho mình một cái huy hoàng lộng lẫy sáng ngời lại xa hoa quý phái Long cung. Đám đầu tiên binh tôm tướng cua các loại sinh vật ban đầu truyền dạy cách tu luyện lúc này cũng đã có một nhóm xuất hiện sơ bộ thành quả. Đặc biệt là không biết thế nào còn nuôi ra một vị rùa già thành tinh rất thông minh. Nguyễn Trọng Lăng ác thú vị tính cách phạm vào, đương nhiên lập tức liền đặt cho đối phương danh hiệu quy thường tướng, cũng ra lệnh cho đối phương thay mình chăm sóc quản lý long cung bên trong công việc lúc mình vắng nhà.

Mọi việc tưởng chừng diễn ra rất tốt đẹp, cho tới một ngày, một mảnh lục địa bỗng nhiên xuất hiện ra trong vùng biển Nguyễn Trọng Lăng cai quản.

.......

Kết thúc chương 180.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận