Nhật Kí Theo Đuổi Anh

Thời gian trôi qua thật là nhanh, Chung Vũ Thần đã tới thám tử Long Bàn được một tháng.
Cứ tám giờ sáng, cô đều sẽ tới phòng làm việc, chào một tiếng với Lương Sùng Nghị, "Chào đại ca!"
Sau đó, cô sẽ bưng hai cốc cà phê đến phòng làm việc lãnh đạo, yên tĩnh ngồi cùng anh.
Thời điểm thích một người, chỉ có thể ở một bên nhìn anh, đã có thể mang đến cảm giác vui sướng. Nói thật rất ngu ngốc, nhưng cái thầm mến ngu ngốc không phải là sai?
"Đại ca." Khi nhìn anh cô bất tri bất giác liền gọi đại ca.
"Hả?" Anh ngẩng đầu lên, lấy ánh mắt hỏi cô.
"À? Không có việc gì!" Cô le lưỡi một cái.
"Không có việc gì đừng gọi linh tinh." Anh lắc đầu một cái, sau đó nghĩ tới cái gì, "Hôm nay sẽ có một cậu nhóc đến phỏng vấn."
"Cậu nhóc?" Cô lập tức mở to hai mắt, "Tại sao muốn cho thêm cậu ta? Có em là đủ rồi! Em không làm tốt sao?"
Thấy cô phản ứng như vậy, khiến anh khẽ mỉm cười, "Đừng kích động, đây là yêu cầu của cố vấn Hậu Thượng Duy, cậu ta muốn một trợ lý đi theo mình làm việc, cho nên, tôi tìm người đến giúp cậu ta."
"Oh! Thì ra là như vậy! Làm em sợ muốn chết." Lập tức mặt mày Chung Vũ Thần hớn hở.
"Nhìn biểu tình em biến hóa nhanh như vậy, đúng là một đứa ngốc."
"Đứa ngốc thì đứa ngốc!" Chung Vũ Thần cũng không quan tâm mình bị mắng, ngược lại cảm thấy thật vui vẻ!
Đúng lúc này một hồi tiếng gõ cửa vang lên, Chung Vũ Thần chủ động tiến lên mở cửa, nhìn thấy một cậu con trai gần bằng tuổi cô, vóc người cũng cao gầy, nhưng bộ dạng sáng sủa, da trắng nõn, hình như còn giống con gái hơn cô!
"Xin chào, tôi tên là Trịnh Lập Minh, đã có hẹn trước với Lương Tiên Sinh."
"Hoan nghênh, mời vào." Chung Vũ Thần đưa cậu ta đi vào phòng làm việc lãnh đạo.
Trịnh Lập Minh cao gầy đứng ở trước bàn làm việc, hình như có chút băn khoăn lo lắng.
Lương Sùng Nghị nhẹ nhàng nói một câu, "Không cần khẩn trương, người muốn phỏng vấn cậu còn chưa tới, nên bình tĩnh một chút đi!"
Chung Vũ Thần đặt cà phê nóng xuống mặt bàn, đối với Trịnh Lập Minh nói: "Mời dùng, không nên khách sáo."
"Cám ơn." Thấy Chung Vũ Thần giản dị dễ gần, Trịnh Lập Minh thoáng nhe nhõm một chút.
Lương Sùng Nghị yên lặng nhìn tất cả, cũng không nói gì.
Hậu Thượng Duy đi vào phòng làm việc, vẫn mặc một thân tây trang hàng hiệu, "Đại ca, đây là người anh tìm cho tôi?"
Lương Sùng Nghị chỉ chỉ Trịnh Lập Minh, mà Trịnh Lập Minh lập tức đứng lên, lo lắng mở miệng nói"Hầu tiên sinh, chào anh."
"Cậu nhóc này?" Hậu Thượng Duy đẩy mắt kính trên sống mũi lên, "Nhìn cậu ta còn giống con gái hơn cả em gái, anh có tìm lộn người hay không vậy?"
Mặc dù đây là một sự thật đau lòng, Chung Vũ Thần cũng không nhịn được chen miệng mà nói: "Em cũng không có chọc giận gì anh! Chớ kéo em vào."
Hậu Thượng Duy cười một cái, "Nói giỡn một chút thôi mà, đương nhiên em gái vẫn đáng yêu hơn nhiều! Chỉ là, bộ dạng tên nhóc này vừa trắng vừa mềm, tôi sợ mình còn phải giúp cậu ta ngăn chặn một đám phụ nữ!"
Cuối cùng Trịnh Lập Minh mở miệng, mặc dù có chút run rẩy, lại nói rất thành khẩn, "Hậu tiên sinh, hãy cho tôi thử một lần, tôi ở. . . Trong trường học về ngành cơ giới, tôi rất có hứng thú đối với máy vi tính, khoa học kỹ thuật và phương diện máy móc. . . . . . Cũng rất có hứng thú, nên hãy cho tôi một cơ hội, để cho tôi thể hiện một chút. . . . . . Có được hay không?"
"Hừ! Cái này sao. . . . . ." Hậu Thượng Duy bĩu môi, còn đang suy tính.
Tình huống chờ đợi, Lương Sùng Nghị đưa ra kết luận, "Thời gian thử việc một tuần, sau đó do cậu quyết định."
Hậu Thượng Duy miễn cưỡng gật đầu, "Không thể làm gì khác hơn là biến ngựa chết thành ngựa sống."
"Thật tốt quá, chúc mừng cậu!" Từ đáy lòng Chung Vũ Thần vui mừng cho Trịnh Lập Minh nói.
"Cám ơn!" Trịnh Lập Minh cũng vui vẻ mỉm cười đáp lại cô.
*******
Trịnh Lập Minh trình diện, khiến Dũng Tử và A Lượng có nhiều cảm thán hơn.
"Thế nào lại có một em gái không giống em gái? Một em trai không giống em trai?" Dũng Tử thở dài nói.
"Dũng ca, về sau các anh muốn uống cà phê như nước bùn đúng không?" Chung Vũ Thần lập tức phản ứng nói.
"Không dám, không dám, chẳng qua là phát biểu cảm xúc mà thôi!" Dũng Tử lập tức giơ tay đầu hàng.
"Bây giờ là thời đại của em trai cùng em gái, những ông già như chúng ta cũng không có cơm ăn." A Lượng không khỏi xúc động.
"Có bản lĩnh thì anh đi cưới vợ đi, nhanh chóng sinh ra bé trai, bé gái, như vậy mới có thể tiêu giệt hai người em trai em gái này!" Chung Vũ Thần cười hì hì nói.
"A! Thật là lời nói độc ác, tôi trúng tên rồi." Dũng Tử cùng A Lượng không hẹn mà cùng làm ra hành động bị thương, ôm lấy lồng ngực của mình nhăn nhó, giống như Tây Thi tái thế.
"Làm gì lại nói ra nỗi đau của chúng tôi? Chính vì không lấy được vợ mới ở chỗ này lêu lổng! Không cho phép khi dễ ông già này."
"Nói đúng thì sao! Nhớ những ngày trẻ tuổi của chúng tôi, cảnh tượng đã qua, chớ xem thường đó!"
"Dạ!" Chung Vũ Thần tiếp tục nói đùa, "Các anh đều là ngôi sao của bầu trời, trong nháy mắt chiếu sáng toàn bộ vũ trụ đen tối, chỉ tiếc cuối cùng cũng không biết tiến vào cái động nào, sao không khiến người ta sầu não cho được!"
Trịnh Lập Minh nghe bọn họ nói điên cuồng, bất giác nở nụ cười, "Mọi người thật thú vị!"
Chung Vũ Thần chuyển sang cậu ta nói, "Yên tâm! Thám tử tư chúng tôi giống như người một nhà, nhất định cậu sẽ thích nơi này."
A Lượng "Haaaa" một tiếng, "Những lời này giống như nghe qua ở đâu rồi! Không nghĩ tới lại có thể học hỏi nhanh như vậy."
"Không dám, em đều học được từ chỗ Dũng ca, Lượng ca, chỉ là trò giỏi hơn thầy thôi."
"Tốt, cái miệng nhỏ nhắn xảo quyệt."
"Không xảo quyệt thì sao xứng làm đồ đệ của Dũng ca, Lượng ca đây?"
Ngay lúc mấy người đang cười cười nói nói, Hậu Thượng Duy đi ra từ phòng làm việc lãnh đạo, mang trên mặt mấy phần nhẫn nhịn, hướng về phía Trịnh Lập Minh nói: "Đi theo tôi!"
Chung Vũ Thần tiến lên vỗ vỗ bả vai Trịnh Lập Minh, "Cố gắng lên, nhất định cậu sẽ trở thành một phần tử của chúng tôi."
"Nhóc con, còn không mau nhanh chút?" Hậu Thượng Duy đã thúc giục người.
"Cám ơn, tôi sẽ cố gắng, hẹn gặp lại." Trịnh Lập Minh vội vàng chạy tới.
Chung Vũ Thần nhìn bóng lưng bọn họ, vừa phất tay vừa mỉm cười, cô tin tưởng bọn họ sẽ trở thành một đội hợp tác tốt.
********
Qua một tuần lễ, quả nhiên Trịnh Lập Minh được trúng tuyển chính thức, khi Lương Sùng Nghị tuyên bố như vậy thì Hậu Thượng Duy lại không biểu hiện gì mà nói: "Vui mừng cái gì? Cũng chỉ là miễn cưỡng có thể dùng được, lúc nào cũng có thể bị quét sạch."
"Xin Duy ca tiếp tục dạy bảo, tôi sẽ nghiêm túc học tập." Trịnh Lập Minh cúi gập người chào.
"Hừ! Rồi để xem!" Hậu Thượng Duy cầm áo khoác lên, định đi ra ngoài.
"Duy ca, anh đi đâu vậy? Tôi đi với anh." Trịnh Lập Minh lập tức định tiến lên.
"Tôi đi tán gái, cậu đừng có đi theo làm kỳ đà cản mũi." Hậu Thượng Duy tức giận nói, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng làm việc.
Trịnh Lập Minh đứng ở phía sau, giống như cún con bị chủ nhân vứt bỏ, xem ra rất đáng thương.
"Quái lạ! Anh Thượng Duy rất ít khi bài xích một người như vậy, xem ra em trai Tiểu Minh cũng không phải là nhân vật đơn giản!" A Lượng không khỏi suy đoán.
"Đúng vậy! Không phải anh ấy đều luôn rất lịch sự sao?" Dũng Tử cũng không hiểu nổi đây là chuyện gì?
Chung Vũ Thần nhìn vẻ mặt cậu sa sút, lập tức vô cùng có nghĩa khí nói: "Tiểu Minh, cậu đừng nản chí, nhất định có một ngày Duy ca sẽ chấp nhận cậu. Bữa trưa muốn ăn gì? Để chính thức ăn mừng cậu trở thành một phần tử của chúng tôi, tôi mời cậu ăn cơm."
"Ồ! Chúng tôi có phần hay không?" Dũng Tử và A Lượng cùng nhau hỏi.
"Có a! Các anh có thể giúp em trả tiền." Chung Vũ Thần lộ ra nụ cười vô cùng ngây thơ.
"A! Rất bận, vội chết rồi, vội chết rồi!" Lập tức A Lượng và Dũng Tử cầm áo khoác lên chạy ra ngoài! Chúng tôi còn nhiều việc chưa làm, hôm nào tụ tập đi! Không cần giữ chúng tôi lại, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại ."
Chung Vũ Thần cười hả hê, "Muốn lừa em? Kiếp sau đi!"
Lương Sùng Nghị cầm cặp tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, "Tôi cũng vậy, hai ngươi trẻ tuổi đi buông thả một chút đi.
"Đại ca, anh không đi cùng chúng em à?" Vẻ mặt Chung Vũ Thần thất vọng, Lương Sùng Nghị đeo kính lên, bên môi có tia cười khổ, "Lần sau đi!"
"Được rồi! Đại ca đi thong thả!" Chung Vũ Thần đành phải vẫy tay nói hẹn gặp lại.
*****
Trong tiệm ăn nhanh, tiếng người ầm ĩ, giống như muốn cùng âm nhạc so tiếng, âm nhạc càng sôi nổi ồn ào, tiếng người cũng vang dậy theo.
"Xin lỗi nhé! Chỉ có thể mời cậu ăn Hamburg và khoai tây chiên mà thôi." Chung Vũ Thần nói.
"Cô giúp tôi rất nhiều việc, đáng ra bữa này phải do tôi mời mới đúng." Vẻ mặt Trịnh Lập Minh ngượng ngùng.
"Được rồi được rồi, lần sau tuyệt đối tôi sẽ để cho cậu mời là được chứ gì?" Chung Vũ Thần sảng khoái đồng ý.
Hai người cứ ăn uống như vậy, đột nhiên Trịnh Lập Minh ngẩng đầu nói: "Tiểu Thần, tôi có thể hỏi cô một vấn đề riêng không?"
"Hỏi đi!" Chung Vũ Thần thờ ơ nói.
"Cô. . . . . . Có phải là thích. . . . . Đại ca hay không?"
"Phốc!" Chung Vũ Thần phun toàn bộ cola trong miệng ra ngoài, thiếu chút nữa liền bị nghẹn thở.
"Cô không sao chứ?" Trịnh Lập Minh đưa cho cô một tập giấy lau.
"Cậu. . . Làm sao cậu. . . . . . Biết?" Chung Vũ Thần nhất thời nói ra những lời này, lập tức muốn cắn lưỡi tự vận, cô thật sự là ngốc dễ sợ, như vậy chẳng phải không đánh đã khai sao?
"Tôi cảm thấy bằng giác quan thứ sáu! Tôi rất nhạy cảm với những chuyện như vậy." Trịnh Lập Minh lộ ra nụ cười xấu hổ.
"Trời ạ. . . . . ." Nhất định đây là ngày tận thế!
"Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của cô, bởi vì. . . . . . Bởi vì tôi cũng có phiền não giống vậy"
"Ồ! Cậu cũng gặp khó khăn khi thầm mến à? Có muốn tôi giúp một tay hay không? Tôi tuyệt đối sẽ giữ bí mật, mau nói cho tôi biết đi!" Chung Vũ Thần lập tức phát huy tinh thần trọng nghĩa, tâm cùng đồng cảm quan tâm.
Trịnh Lập Minh ấp a ấp úng thật lâu, cuối cùng nói: "Người kia. . . . . . Là người trong thám tử tư."
"Thám tử tư? Nhưng ngoại trừ tôi ra, cũng chưa có cô gái khác nào!" Chung Vũ Thần nghe vậy không hiểu ra sao.
"Tôi. . . Trước kia tôi cũng từng quen bạn gái, nhưng mà . . . . . Hiện tại tôi mới biết, tôi thích . . . . . . Là con trai, hơn nữa chỉ thích một, đó chính là. . . . . . Đó chính là Duy ca. . . . . ." Gương mặt Trịnh Lập Minh nói xong liền ửng đỏ, bộ dạng thẹn thùng hình như còn đáng yêu hơn so với con gái.
"Cậu. . . . . . Cậu. . . Cậu là. . . . . ." Chung Vũ Thần chỉ vào cậu nói không ra lời.
"Đúng, tôi là một người đến hai mươi mốt tuổi mới hiểu rõ mình là người đồng tính."
"Nói nhỏ thôi! Ở đây nhiều người như vậy, cậu không sợ bị nghe thấy sao?" Chung Vũ Thần vội vàng che kín cái miệng của cậu.
"Yên tâm đi! Đây là nơi an toàn nhất rồi, sẽ không có ai chú ý nghe chúng ta nói gì đâu."
"Thật sao?" Chung Vũ Thần cười đến mức có chút suy yếu, "Tôi lại sắp bị cậu dọa sợ."
"Cô cảm thấy tôi . . . . . Thật kỳ lạ sao?"
Chung Vũ Thần nghiêng đầu trầm tư một chút, "Nói không kỳ lạ thì có chút dối trá, nhưng mà tôi cũng không vì vậy mà chán ghét cậu, có thể tôi cũng cần thêm một chút thời gian để tiếp thu chuyện này! Chỉ là cậu yên tâm, tôi còn là bạn bè tốt của cậu."
Trịnh Lập Minh có vẻ rất cảm động, "Tôi cũng biết cô sẽ có phản ứng này, cô sẽ không chỉ phán đoán người khác qua một mặt."
"Đương nhiên rồi! Mỗi người đều có rất nhiều mặt, bản thân tôi cũng giống vậy! Đối phương chỉ cần có tâm lòng tốt bụng, là người đứng đắn, tôi cũng sẽ coi bọn họ là bạn tốt."
Đây chính là triết học về bạn bè của Chung Vũ Thần.
""Cám ơn." Trịnh Lập Minh thật sự không có nhìn lầm người.
"Đúng rồi, làm sao cậu thích Duy ca? Cũng bởi vì chung sống mấy ngày này sao?
Nhưng Duy ca rất hung dữ đối với cậu!"
Trịnh Lập Minh lộ ra mỉm cười hoài niệm, "Thật ra thì, hai năm trước tôi đã thích anh ấy. Khi đó ông nội tôi qua đời, di chúc lại biến mất kỳ lạ, cho nên, chúng tôi mời thám tử tư Long Bàn đến điều tra, khi đó là do Duy ca tới điều tra và giải quyết, không tới một tuần liền tháo gỡ khúc mắc, thì ra là bác hai và cô ba cấu kết, hai người lập mưu chiếm đoạt toàn bộ tài sản. Lúc ấy tôi thật sự rất sùng bái Duy ca, ngày ngày đều đi theo anh ấy, tôi đã nói với anh ấy, sẽ có một ngày tôi cũng muốn làm thám tử giống như anh ấy, anh ấy chỉ cười không nói gì, tôi nghĩ đại khái anh ấy thật sự đã quên tôi! Nhưng tôi bắt đầu nghiên cứu về thám tử, kiến thức máy móc, muốn từng bước tiến đến gần Duy ca."
"Oa —— đó là ấn tượng của cậu!" Lập tức khiến tấm lòng thiếu nữ của Chung Vũ Thần cảm động.
"Ừm! Cho nên tôi mới có thể tới theo lệnh triệu tập, chỉ cần có thể ngày ngày ở chung một chỗ với Duy ca, tôi cũng rất thỏa mãn rồi." Trịnh Lập Minh nói xong có chút ngọt ngào, lại có chút chua xót.
Chung Vũ Thần thở dài một tiếng, "Làm sao cậu lại ngốc như vậy? Quả thật cũng ngốc giống tôi."
"Tôi thấy cô thích đại ca, cho nên mới muốn đem bí mật của mình nói cho cô biết, tôi muốn. . . Hai chúng ta có thể hợp thành một chiến tuyến thầm mến, giúp đỡ lẫn nhau.
Cô thấy như thế nào?"
"Đáp án đương nhiên là OK!" Chung Vũ Thần không cần nghĩ mà trả lời nói.
"Được, ngoắc tay, một lời đã định."
Hai người duỗi ngón tay ra, kết hợp vì mình, nói đến cũng thú vị, dường như những người thầm mến luôn có thể tìm được đồng bạn.
*******
Ngày mùng mười tháng tư, thời tiết để theo đuổi, bông hoa ven đường mới nở.
Tôi cùng Tiểu Minh thành lập hội đồng thầm mến, cậu ta thích Duy ca, tôi thích đại ca, hình như trời sinh em trai và em gái đều thích nhân vật cấp trên, nói không chừng đây là định mệnh từ khi sinh ra!
Hôm nay sau khi đại ca ra cửa, cũng chưa có trở về thám tử tư, tôi thay anh ấy quét dọn phòng làm việc, lau chùi không còn một hạt bụi, ngay cả phòng của tôi cũng không có ngăn nắp như vậy,
Nhưng cả phòng làm việc nhìn rực rỡ cả lên, tôi cảm thấy đã đạt được thành tựu.
Hiện tại cổ thật là đau, mắt cũng đau nhức, đều là bởi vì sắp xếp lại những tư liệu quan trong cho đại ca, thế nhưng, có thể thay người trong lòng làm một chút chuyện nhỏ, sẽ có rất nhiều vui sướng, thì ra tình yêu lại lạ lùng như vậy sao?
******
Buổi chiều chủ nhật, Chung Vũ Thần ngủ thẳng tới hai rưỡi mới rời giường, hơn nữa còn bị tiếng chuông cửa đánh thức.
"Ai vậy? Thật đáng ghét!" Cô vừa xoa mắt, vừa đi về phía cửa chính.
Tối hôm qua bởi vì nghĩ tới đại ca mà không ngủ được, đến sáu giờ sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào mộng đẹp, may mắn hơn là lại còn mơ thấy được uống chung cà phê với đại ca, nhưng lúc này lại bị cắt ngang mộng đẹp, rất phiền phức!
"Tới rồi! Đừng nhấn nữa." Chung Vũ Thần che lỗ tai ra mở cửa chính, vừa thấy đúng là ba bạn học nữ trong lớp, hơn nữa, còn là đồng đảng do Thái Vi Doanh dẫn đầu đến.
"Chung đại tiểu thư, cũng đã hai rưỡi chiều rồi, cậu còn mặc đồ ngủ à?"
Thái Vi Doanh chê cười nói.
"Hì hì, không phải là tối hôm qua qua đêm ở bên ngoài, làm chuyện gì tổn thương thân thể nặng nề, cho nên mới ngủ thẳng tới bây giờ chứ?" Ánh mắt Trang Nhã Phân tà ác nói.
"Mặc kệ, nhanh cho chúng tôi đi vào một chút! Đi dạo phố đến sắp gãy chân rồi."
Trương Văn Châu ở bên quỷ gào.
Chung Vũ Thần cũng chưa kịp nói gì, đã để cho nhóm người này om sòm phá vòng vây, tấn công vào phòng khách, ghế sa lon, phòng bếp, nhà vệ sinh cùng tủ lạnh. Ôi! Cô còn có thể nói thêm cái gì đây? Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lấy cốc mời mọi người uống cola!
"Xin hỏi các cậu muốn làm gì?" Chung Vũ Thần hỏi.
"Ai bảo nhà cậu ở ngay Tây Môn, dĩ nhiên là đi dạo mệt mỏi nên tới đây nghỉ ngơi!" Thái Vi Huyên nói.
"Thì ra nhà mình là quán Trà à!" Chung Vũ Thần làm ra nét mặt bừng tỉnh hiểu ra.
"Chẳng những đồ uống là miễn phí, lại còn có trai đẹp phục vụ, dĩ nhiên chúng mình muốn thường xuyên tới chơi!" Trang Nhã Phân cười nói.
"Trai đẹp phục vụ?" Chung Vũ Thần nhíu mày.
"Chính là cậu a! Cao nhất cả lớp, khốc nhất, đẹp trai nhất nữ sinh, trừ cậu ra còn có ai?"
"Đúng đó! Đa tạ đã khích lệ." Chung Vũ Thần lười phải biện luận cùng bọn họ, dù sao mỗi lần thua thiệt đều là cô.
"Các anh trai cậu không có ở đây sao!" Thái Vi Huyên hỏi.
Chung Vũ Thần cầm tờ giấy nhắn trên bàn lên thì thầm: "Em gái, bọn anh đã đi hẹn hò cũng người đẹp, không tới mười hai giờ sẽ không trở về, em liền tự lo liệu, cố gắng cứu tế đi! anh hai Giới Văn, anh ba Giới Vũ để lại."
"Oa! Đúng là hai anh trai có nghĩa khí." Trang Nhã Phân ha ha cười nói.
Chung Vũ Thần day day huyệt thái dương, "Dù sao cũng hết sức an toàn rồi!"
"Ồ! Tại sao Giới Văn biến thành anh hai? Giới Vũ biến thành anh ba? Chừng nào thì cậu lại tăng thêm một người đại ca vậy?" Thái Vi Huyên không hiểu hỏi: "Chẳng lẽ ba cậu lừa mẹ cậu, nên có con riêng ở bên ngoài hay sao?"
"Không có đâu! Bởi vì mình đi làm ở thám tử tư, nên đều gọi lãnh đạo là đại ca, Giới Văn hạ xuống làm anh hai, Giới Vũ cũng liền biến thành anh ba rồi." Chung Vũ Thần giải thích.
"Vị đại ca này lớn lên trông thế nào? Có phải rất có phong vị đàn ông hay không?" Vẻ mặt Trương Văn Châu tràn đầy hứng thú.
"Không biết nữa! mình mệt quá, mình muốn đi ngủ rồi." Chung Vũ Thần cầm gối ôm lên ngăn lỗ tai lại.
"Không nói thì thôi! Hừ!"
Tiếp đó, Thái Vi Huyên, Trang Nhã Phân, Trương Văn Châu lấy ra đồ với vừa mua, bắt đầu nói to nhỏ không yên, từ quần áo trang sức thịnh hành nói đến thành tích ở trường, nhưng quan trọng nhất là bàn luận với nhau về bạn trai.
Chung Vũ Thần ngồi ở một bên, vừa nhủ gà ngủ gật, vừa nghe họ nói về chuyện yêu đương của mình.
Trương Văn Châu lại chuyển đề tài, "Đúng rồi, hình như cho tới giờ tiểu Thần của chúng ta cũng không nói tới chuyện yêu đương thì phải.
Trang Nhã Phân cũng nói: "Đúng vậy! Mỗi lần đều là chuyện đàn em thầm mến cậu ấy, tiểu Thần cũng không có người trong lòng."
"Mười chín tuổi còn chưa có giao du với bạn trai, nói thật rất mất mặt nhé!" Thái Vi Huyên lắc đầu một cái.
"Thật ra thì. . . . . ." Chung Vũ Thần si ngốc nói: "Thật ra thì mình cũng có một. . . . . ."
Cô muốn nói là, cô cũng có một người trong lòng. . . . . .
Nhưng mà, Trương Văn Châu lập tức cắt đứt lời của cô..., cao giọng thét to: "Cậu có bạn trai? Chuyện khi nào? Lại có thể gạt chúng mình? Vậy mà coi là chị em à? Thật là quá đáng, còn không mau thú nhận!"
Trang Nhã Phân kêu to: "Gì? Tiểu Thần có bạn trai, trời ạ! Chiến tranh thế giới thứ ba sắp bùng nổ."
Thái Vi Huyên bóp lấy cổ Chung Vũ Thần, "Không nên ép mình ra tay, mình sớm nhìn ra gần đây cậu không được bình thường, mau khạc ra tên tuổi người đó, ba người chúng mình sẽ phải xem xét."
Căn bản Chung Vũ Thần không kịp phản ứng và giải thích, liền bị ba kẻ điên này vây quanh, hoàn toàn không có chỗ chen miệng. Ôi! Chọn lầm bạn rồi, tự làm tự chịu.
"Linh Linh!" Lúc này, đột nhiên chuông cửa vang lên.
"Á? Sẽ không phải là các anh cậu trở lại chứ? Vậy chúng mình có thể phải giả dạng làm thục nữ một chút."
"Mọi người chuẩn bị xong chưa? Mình muốn ra mở cửa!" Thái Vi Huyên đi tới trước cửa, trên mặt nở ra nụ cười thiếu nữ ngọt ngào.
Vừa mở cửa, Thái Vi Huyên choáng váng, "Xin hỏi. . . . . . Anh là?"
Cô nhận ra Chung Giới Văn và Chung Giới Vũ, nhưng người mặc áo khoác màu đen trước mắt này, mang kính râm màu đen, khí chất hiên ngang, phong cách thần bí như vậy, cũng là một người hoàn toàn xa lạ, khiến cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng.
"Oa ——" Trương Văn Châu và Trang Nhã Phân cũng không thục nữ há to mồm.
"Đại ca!" Chung Vũ Thần mở trừng hai mắt, nhảy từ trên ghế salon xuống, vọt tới bên cửa hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Lương Sùng Nghị nhìn tình huống trong phòng, trong lòng hiểu ra đây là một cuộc tụ họp của các cô gái, rồi đưa tầm mắt sang người Chung Vũ Thần, "Ngày hôm qua em đã sắp xếp lại phòng làm việc của tôi đúng không? Tôi không tìm được một tập tài liệu quan trọng, đành phải tới tìm em."
"Anh có thể gọi điện thoại tới đây mà! Cần gì phải đặc biệt đi một chuyến như vậy. . ." Chung Vũ Thần cảm thấy áy náy!
"Buổi sáng tôi có gọi điện thoại tới, nhưng cũng không có ai trả lời."
"Thật xin lỗi, em ngủ say quá, anh hai, anh ba cũng đều không có ở đây.
Ở trước mặt Lương Sùng Nghị, Chung Vũ Thần có vẻ đỏ mặt xấu hổ, mà tình huống kì lạ này ở trong mắt ba người kia, lập tức xuất hiện cảm giác ái muội.
"Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ anh chính là bạn trai của tiểu Thần chúng tôi?" Thái Vi Huyên không thể tin nổi chỉ vào Lương Sùng Nghị hỏi.
"A di đà phật! Không ngờ cậu lại như vậy, không nhìn ra đó! Tiểu Thần, lần này mình bị dọa đó." Trang Nhã Phân đố kỵ muốn chết.
Trương Văn Châu càng khoa trương hơn, "Tiểu Thần, cậu sống 19 năm đầu, cuối cùng, lần đầu tiên nói chuyện yêu đương! Vậy! Hôm nay sẽ vì tiểu Thần làm lễ kỉ niệm tình yêu đầu, toàn bộ mọi người nghỉ một ngày."
"Cậu. . . Các cậu hiểu lầm rồi!" Chung Vũ Thần xoay người lại, thật muốn lập tức vá miệng của mấy người này.
"Chớ dối nữa! Không ngờ bình thường cậu ra vẻ như vậy, ở trước mặt bạn trai lại có bộ dạng thiếu nữ."
"Nếu không, cậu mới vừa bảo mình có bạn trai là ai? Dù thế nào cũng dọa chúng mình đó?"
"Cũng không phải là tảng đá, có thì trực tiếp nói có, chúng mình sẽ không vì vậy mà không ủng hộ cậu đâu!"
Chung Vũ Thần gấp đến độ giậm chân, "Mình cũng không có nói mình có bạn trai, là các cậu tự mình. . . . . .
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Tình hình càng diễn ra càng rối rắm, càng không thể cứu vãn, bây giờ cô phải làm thế nào mới kết thúc cuộc nháo loạn này đây? Lần đầu tiên Chung vũ Thần hi vọng mình có thể tuý ý ngất xỉu, vậy thì có thể dễ dàng giải quyết lúng túng này!
Đúng lúc này, một đôi tay đàn ông từ sau lưng cô vòng lấy bả vai cô, khiến cả người cô sững sờ.
Chuyện này. . . . . . Chuyện này. . . . . . Sao lại thế này? Đây là tay của đại ca sao? Cảm giác ấm áp này? Cái ôm che chở này? Không phải cô lên thiên đường rồi chứ? Hay là cô bị điên?
"Tiểu Thần." Tiếng Lương Sùng Nghị khàn khàn vang lên bên tai cô, "Chúng ta cũng đừng phủ nhận, nếu họ đều là bạn tốt của em, thì cho họ biết có sao đâu?"
"Đại ca, anh. . . Anh. . . . . . Đang nói cái gì?" Chung Vũ Thần cảm thấy mình muốn bất tỉnh.
Lương Sung Nghị cười nhỏ, "Em còn không chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta sao? Vậy cũng không được đâu! Tôi đều đã là của em, em phải chịu trách nhiệm với tôi.
Nghe lời thâm tình ngọt ngào này, hai chân Chung Vũ Thần cũng muốn nhũn ra, thiếu chút nữa cả người đã không đứng vững, cũng may có Lương Sùng Nghị vững vàng ôm chặt cô.
Lương Sùng Nghị lại nói: "Em muốn ngã, chỉ có thể ngã ở trong lòng tôi, biết không?"
"A —— a —— a!" Ba cô gái đứng xem thét lên chói tai, hiệu quả kinh người.
"Cậu hạnh phúc thật đó! Không chịu nổi, mình không chịu nổi!"
"Hôm nay sao lại nóng như vậy? Mau mở cửa sổ ra, nếu không mình sắp bị thiêu đốt mất!"
"Không được, đây quá kích thích đối với mìn, bệnh tim của mình sắp phát tác! Hai người các cậu mau dìu mình."
Lương Sùng Nghị lộ ra mỉm cười chết người nói: "Xin lỗi, tôi cùng tiểu Thần có chút lời muốn nói, chúng tôi đi vào phòng trước."
"Xin xin xin mời!" Ba đồng đảng kiêm chị em đột nhiên khách khí, ước gì lập tức đưa hai người này vào động phòng.
Mặc dù Chung Vũ Thần bước từng bước gian nan, cô còn cố hết sức, mang Lương Sùng Nghị đi vào phòng của mình.
Trừ anh trai cô, đây là lần đầu tiên có đàn ông nhìn thấy phòng của cô, cảm giác giống như bị người ta nhìn thấy bí mật vậy.
"Đại ca, em. . . . . ." Cô ngẩng đầu lên, thử muốn giải thích rõ.
"Xuỵt!" Anh lấy ngón trỏ chặn môi của cô lại, ý bảo cô giữ yên lặng.
Chung Vũ Thần ngậm miệng lại, nhưng không ngừng run rẩy được, ngón tay của anh vuốt môi cô, để khiến cho cả khuôn mặt cô như bị thiêu đốt.
Anh lôi kéo cô đi tới cửa sổ, mới mở miệng nói: "Họ đều ở ngoài cửa nghe lén, nói nhỏ thôi."
"Oh! Thật xin lỗi. . . . . ." Cô nhỏ giọng, rũ lông mi xuống, "Bạn bè của em lầm, vừa lúc. . . Anh lại xuất hiện, mới có thể biến thành như vậy, không phải em cố ý. . . . . . Muốn trêu anh. . . . . ."
"Không sao!" Anh tự tay sờ sờ tóc ngắn của cô, giống như đối đãi với một đứa bé, "Nếu em gọi anh một tiếng đại ca, anh liền không thể để cho em gái này mất mặt, không phải sao?"
Đúng vậy! Giữa bọn họ, chỉ là đại ca cùng em gái, không có gì khác, cô đã sớm biết.
Chẳng qua mới vừa rồi, cô lại không cẩn thận sinh ra ảo giác, cho là kỳ tích xuất hiện. . . . . .
"Vâng, cám ơn đại ca." Cô cố gắng chớp mắt, muốn đem nước mắt thu trở về, giờ phút này, cô lại từ thiên đường ngã xuống dưới đất.
"Đúng rồi, hồ sơ của tôi sắp xếp thế nào vậy? Tôi còn phải trở về tìm tài liệu."
Cô hít thở thật sâu, mới dũng cảm nghênh đón ánh mắt của anh, "Rất đơn giản a, em đều sắp xếp theo kí hiệu từ A đến Z! Anh muốn tìm tài liệu gì, chỉ cần tìm theo âm đầu là được rồi".
"Cô bé ngốc này cũng thật thông minh." Không biết tôi có bao nhiêu tài liệu cũ, cũng nên để em sắp xếp lại ngay ngắn rõ ràng mới được, phần việc cực nhọc này cũng không phải người nào cũng nguyện ý làm, chỉ có em có lòng mới làm như vậy.
"Cám ơn đại ca khích lệ." Cô nặn ra nụ cười mạnh mẽ.
"Vậy tôi đi trước, ngày mai gặp."
Không...không được đi, nhìn bóng lưng của anh, đáy lòng hoảng sợ, mặc dù đã không sao, nhưng cũng không muốn anh đi như vậy, Cô phải làm thế nào mới giữ anh lại đây? Ngã xuống? Hôn mê? Hay là gặp chuyện bất chắc? Thần linh ơi! Mau khiến kỳ tích xuất hiện đi!
"Đại ca, đợi chút." Cô nắm lấy áo khoác anh, thật ra thì không biết mình muốn làm cái gì, chỉ là cô không nỡ để anh cứ đi như vậy, không nỡ để giờ phút này kết thúc.
"Sao vậy?" Anh nghi ngờ hỏi, không bao lâu liền thấy cô đang nghẹn ngào. Vì vậy anh tháo kính xuống, một tay lôi cô tới gần trước ngực mình, để cho cô dựa vào bờ vai của anh khóc.
"Em. . . . . . Em cũng không biết. . . . . . Mình làm sao. . ." Trời ạ! Cô lại muốn khóc là khóc? Cô quên rằng đại ca thích đứa trẻ ngoan sao? Nhưng cô mặc kệ, vì muốn như vậy lâu hơn. Dù một phút, nhất định cô cũng phải khóc.
"Đừng khóc, các bạn của em rất quan tâm tới em, hi vọng em có thể kết giao bạn trai, em là một cô gái tốt, nhất định có một ngày có người phát hiện, hiểu không?" Lương Sùng Nghị cho là cô mang tâm tình nặng nề của thiếu nữ, liền an ủi như vậy.
Thật dịu dàng nói, từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô những lời dịu dàng như thế, làm sao cô có thể không khóc đây? Chung Vũ Thần mơ hồ gật đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn.
"Tốt lắm, đừng khóc thành như vậy, đợi lát nữa đi ra ngoài, họ còn tưởng rằng tôi khi dễ em mất!"
"Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ."
"Với tôi mà còn nói xin lỗi gì? Đứa ngốc."
Bàn tay to của anh vỗ trên lưng cô, cảm giác ấy sao mà quen thuộc, thân thể của anh thật là ấm áp, bờ vai của anh thật chắc, Chung Vũ Thần tập trung cầu nguyện, mong sao giây phút này có thể tạm ngừng.
Vậy mà, lúc này điện thoại anh lại vang lên, anh cầm máy lên nghe, sắc mặt trầm xuống.
Chung Vũ Thần cũng không hiểu tất cả? Cô lập tức lau nước mắt nói: "Đại ca, em không sao rồi, Anh mau đi nhanh lên!" Tùy hứng là có mức độ, cô muốn làm đứa bé ngoan.
Anh nhướng mày, "Được rồi! Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cười một cái."
"Ừm!" Mặc dù yêu cầu này tàn khốc, cô cũng làm vì anh.
Vừa mở cửa ra, ba người trong phòng khách đã sớm biến mất, thì ra là họ vì chị em"Nghĩa khí", liền chủ động biến mất, để lại cả phòng cho người có tình.
"Tôi đi đây." Lương Sùng Nghị bước nhanh ra khỏi nhà họ Chung, cũng không quay đầu lại.
"Hẹn gặp lại. . . . . ." Chung Vũ Thần nói ra âm thanh chỉ có mình cô nghe thấy, thân thể từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi trên mặt đất, khiến nước mắt từ từ thấm ướt ngực.
******
Ngày mười một tháng tư, hôm nay là kỉ niệm mối tình đầu của tôi cũn là kỷ niệm ngày tôi thất tình
Ngày.
Chuyện cảm động nhất: Đại ca ở bên tai tôi gọi tôi là tiểu Thần.
Chuyện đỏ mặt nhất: Ba người bạn gộp đại ca và tôi thành một đôi.
Chuyện kích động nhất: Khóc ở trong ngực đại ca.
Chuyện bất đắc dĩ nhất: Đại ca là đại ca, tôi. . . . . . Vẫn là em gái.
Chuyện ghét nhất: Máy đại ca kêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui