“Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn, một bệnh nhân cao huyết áp vừa được đưa tới, tình huống rất nghiêm trọng, ngài mau nhanh đến phòng cấp cứu!”
Hàn Trạc dường như lâm vào một mảnh sương mù trong bóng tối, chỉ có suy nghĩ, nhìn không thấy rõ chính bản thân mình.
Anh mơ hồ nghe thấy tiếng nói sốt ruột của y tá.
Hai giờ trước, đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông, anh say rượu lái xe vô tình đụng phải chiếc xe tải, gây ra vụ nổ lớn.
Hiện tại anh chắc hẳn là một người thực vật hoặc là người đang trên bờ vực tử vong.
Nhiễm Nhiễm mắc bệnh trầm cảm, hôm nay là ngày thứ năm cô mất vì uống thuốc ngủ quá liều, cũng là ngày Hứa gia giúp cô tổ chức lễ tang.
Anh ở lễ tang uống rượu quá nhiều, không nhờ người lái thay, khăng khăng muốn tự mình lái xe rời đi.
Anh thật hối hận, cả đời ở trong bóng tối, khiến Nhiễm Nhiễm cả đời bị Tần Uông Dương tổn thương, làm nữ nhân Hàn Trạc coi như trân bảo mà nâng niu trở thành một đóa hoa điêu tàn.
Nếu……
Trời cao cho anh cơ hội trọng sinh, anh nhất định sẽ ngăn cản Nhiễm Nhiễm thích Tần Uông Dương, cũng sẽ không cho phép cô thích người khác.
Xem như anh tự coi trọng mình, anh không hề tín nhiệm bất kì ai có thể đem lại hạnh phúc cho Nhiễm Nhiễm.
“Bác sĩ Hàn, bác sĩ Hàn!”
Giọng nói y tá gấp gáp, càng lúc càng lớn.
Hàn Trạc nỗ lực muốn mở mắt, mí mắt nặng nề nâng lên, đập vào mắt anh là ánh sáng chói mắt, theo bản năng mà đưa tay lên chắn.
Anh cư nhiên không có chết? Hơn nữa trên người không có chỗ nào có cảm giác đau đớn.
Hàn Trạc nhắm mắt lại, chậm rãi thích ứng hoàn cảnh bây giờ.
Trên người anh còn đang mặc áo bác sĩ, đang ở phòng nghỉ nội khoa thần kinh.
“Bác sĩ Hàn——”
Y tá nôn nóng quơ quơ tay trước mặt anh, trong ánh mắt mang theo lo lắng cùng ngượng ngùng: “Bác sĩ Hàn, anh hiện tại có khỏe không? Bác sĩ Ngô còn ở phòng giải phẫu, một bệnh nhân cao huyết áp vừa được đưa tới, tình huống rất nghiêm trọng, quá nhiều việc lo liệu không hết, anh mau đi xem một chút!”
Bệnh viện mỗi ngày đều có những bệnh nhân bộc phát bệnh nặng, Hàn Trạc nhất thời không phân biệt rõ rốt cuộc là ngày nào.
Nhưng theo bản năng bác sĩ, anh lập tức đứng lên, đầu óc choáng váng bước chân không vững, y tá lập tức đỡ anh một chút, lo lắng hỏi: “Bác sĩ Hàn, ngài có khỏe không?”
“Không sao, chỉ hơi mệt một chút, nhanh tới phòng cấp cứu xem tình huống bệnh nhân.” Hàn Trạc nhéo nhéo ấn đường, buông lỏng tay y tá, sau đó bước nhanh ra ngoài.
“Nói rõ tình huống người bệnh.”
“Bác sĩ Hàn, là...”
Y tá nói đơn giản tình huống bệnh nhân, nhanh chóng đưa anh tới phòng cấp cứu.
Nhìn bệnh nhân đang hôn mê, Hàn Trạc mới hiểu được hôm nay là ngày mấy.
Anh nhíu mày, nhanh chóng tập trung tinh lực, cùng y tá phối hợp thực hiện ca phẫu thuật.
Cuối cùng cũng hoàn thành công tác cứu chữa, Hàn Trạc mới trộm thở dài nhẹ nhõm.
Cục đá đặt nặng trong lòng được tháo bỏ.
Thật ra, anh không chết, mà sống lại về 5 năm trước.
Người bệnh cao huyết áp vừa rồi là mẹ Nhiễm Nhiễm, Lưu Phân Phương.
Lưu Phân Phương bởi vì Hứa Thanh Nhiễm cùng Tần Uông Dương yêu nhau chín năm, cuối cùng con gái lại bị Tần Uông Dương đá, nghe được hàng xóm láng giềng sau lưng nói xấu Hứa Thanh Nhiễm, dùng cầu tuyết đánh nhau với người ra, huyết áp tăng cao bị đưa vào bệnh viện.
Mà Tần Uông Dương, lại là mối tình đầu của Hứa Thanh Nhiễm.
Sau khi tốt nghiệp đại học sau vì tiền đồ lựa chọn xuất ngoại, mấy năm gần đây tiền đều của Hứa Thanh Nhiễm gửi cho.
Chỉ là không nghĩ tới tên tra nam này cầm tiền Hứa Thanh Nhiễm công tác ở nước ngoài mà kết hôn sinh con, năm nay khi trở về bị Hứa Thanh Nhiễm phát hiện, con cái cũng đã hai tuổi.
……
Hàn Trạc cởi quần áo phẫu thuật, lại nhìn thoáng qua giường bệnh.
Tâm ý cha mẹ thật đáng thương.
Sau một hồi phẫu thuật, Hàn Trạc tinh thần mỏi mệt, để y tá Tiểu Tâm chăm sóc Lưu Phân Phương, kéo một thân mệt mỏi về phòng nghỉ.
Ngoại trừ thân thể mệt, anh càng cảm thấy tinh thần mệt nhọc hơn.
Ở bồn rửa rửa sạch tay, Hàn Trạc lấy khăn giấy lau khô tay mình, sau đó liền ghé vào bàn, nặng nề nhắm mắt đã ngủ.
Cảnh trong mơ vẫn là ở lễ tang Nhiễm Nhiễm, âm nhạc bi thương, mưa phùn lất phất, lạnh đến thấu xương.
Cứ như có kiến cắn đau đớn trong lòng ngực.
“Bác sĩ Hàn?”
Hàn Trạc bừng tỉnh, trên mặt mang theo thống khổ tuyệt vọng, khiến y tá đứng cạnh anh hoảng sợ, đồng thời sắc mặt cô ấy hơi hơi đỏ lên, nuốt nước miếng, quan tâm nói: “Bác sĩ Hàn, ngài có ổn không? Có phải phẫu thuật quá mệt, tôi giúp ngài tiêm glucose bổ sung?”
Hàn Trạc thở phào một hơi: “Có chuyện gì?”
“Vừa rồi người bệnh tỉnh lại, nhưng bà ấy nói đầu ngực choáng váng, ngài có thể qua xem một chút không?”
Hàn Trạc đi đến cửa phòng bệnh, nghe thấy Lưu Phân Phương cùng chồng mình-Hứa Miểu Sinh nói chuyện.
“Con gái của tôi lúc nào có thể cho những người đó khua môi múa mép phía sau, từng ngày lo chuyện bao đồng.”
Hứa Miểu Sinh lo lắng bạn già huyết áp lại lên cao, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Được được, bà đừng nóng giận.”
Hàn Trạc gõ cửa, lúc sau mới đẩy cánh cửa không có khóa đi vào.
Hứa Miểu Sinh thấy là bác sĩ tới, vội vàng nhường vị trí, giúp Lưu Phân Phương sắp xếp chăn đệm: “Bác sĩ tới rồi, nơi nào cảm thấy không khỏe cứ nói cho bác sĩ Hàn, cậu ấy sẽ chữa giúp bà.”
Lưu Phân Phương che lại ngực, ngẩng đầu nhìn mắt Hàn Trạc, tức khắc đôi mắt hiện lên một tia sáng: “Bác sĩ Hàn, ngực tôi đau, trong đầu cũng cảm thấy đau.”
Hàn Trạc khom lưng kiểm tra giúp bà ấy, ôn nhu nói: “Dì Lưu, hiện tại không có vấn đề gì, chú ý đừng để cảm xúc thay đổi, đợi lát nữa cháu sẽ bảo y tá thay cho dì hai bình nước, đau là hiện tượng bình thường, dì đừng lo lắng.”
“Ai da, cảm ơn bác sĩ Hàn, cảm ơn bác sĩ Hàn!” Hứa Miểu Sinh nghe nói không có việc gì lớn, trong lòng cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hàn Trạc cười cười: “Không cần khách khí, có chuyện gì thì cứ để y tá gọi cho cháu.”
“Bác sĩ Hàn đừng đi!”
Hàn Trạc mới vừa xoay người, cánh tay đã bị Lưu Phân Phương kéo lại.
Anh đưa lưng về phía 2 người, khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt.
Đời trước, Lưu Phân Phương cũng giữ chặt anh như thế, hỏi anh còn độc thân hay không, có ý định giới thiệu Hứa Thanh Nhiễm cho anh, nhưng vào thời điểm đó, Hứa Thanh Nhiễm nói cô không quên được Tần Uông Dương, anh liền lựa chọn lui về sau yên lặng bảo vệ cô.
Hàn Trạc xoay người, khiêm tốn nói: “Dì Lưu, có chuyện gì?”
Lưu Phân Phương có chút ngượng ngùng cười nói: “Bác sĩ Hàn, tôi muốn hỏi cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“31 tuổi.”
“À, vậy bác sĩ Hàn đã kết hôn rồi sao?”
Hàn Trạc cười nói: “Dì Lưu, cháu chưa có kết hôn, hiện tại vẫn độc thân.”
“Độc thân…… Cái kia, con gái dì năm nay 27 tuổi, không biết bác sĩ Hàn có thời gian rảnh cùng ăn cơm với con gái dì chứ?”
Lúc Lưu Phân Phương nói ra những lời này, phòng bệnh ngoại trừ Hứa Miểu Sinh tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Lưu Phân Phương ở trong một phòng bệnh bình thường, bên cạnh là một ông lão 50 tuổi, còn có con dâu tới thăm bệnh.
Nghe Lưu Phân Phương nói, cô ta nhịn không được cười lạnh nói: “Bà cô à, đừng có nhìn bác sĩ Hàn diện mạo anh tuấn như vậy mà ép buộc người ta, thật không tốt đâu.”.