Hứa Thanh Nhiễm cười, khom lưng đổi giày đi tuyết.
Cô và Tần Uông Dương mỗi năm chỉ gặp nhau vài lần, những lúc đó cô đều dẫn hắn tới nhà hàng ngon nhất ở Liễu Thành, cảm thấy tay nghề mình không tốt, vẫn nên ra ngoài ăn.
Cách chung cư Hàn Trạc không xa, có một trung tâm thương mại lớn.
Bên ngoài rất rất lạnh, đặc biệt mới từ trong phòng có điều hòa ra, gió lạnh thấu xương.
Hàn Trạc quyết định lái xe đi.
Vừa lên xe Hàn Trạc liền bật điều hòa, Hứa Thanh Nhiễm lạnh đến run rẩy, xoa tay ngáp, Hàn Trạc nhìn cô áy náy cười.
Anh ôn nhu nói: “Nhiễm Nhiễm, thắt đai an toàn.”
“À.” Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, vội vàng thắt kỹ đai an toàn.
Hàn Trạc nếu không nhắc nhở, cô đã quên không thắt đai an toàn, trong lòng nghi hoặc Hàn Trạc không lo lái xe, nhìn mình làm gì.
Xe vững vàng đáp ở bãi đỗ xe, Hứa Thanh Nhiễm nhìn người đi đường, điều hòa trong xe thổi vào mặt cô, khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn mềm mại.
“Hàn Trạc, ở đây có xe buýt nào đi qua trung học Trung Nam không?”
Hàn Trạc nghiêm túc tình hình giao thông phía trước: “Trên cơ bản mười phút có một chuyến trên đường 08.”
“Bất quá mỗi ngày anh đi đến bệnh viện Hoa Nam đều tiện đường ngang qua trung học Trung Nam.” Đèn đỏ, Hàn Trạc dừng xe nghiêng mặt nhìn cô: “Nhiễm Nhiễm, mỗi ngày anh có thể đưa em đi, nếu muốn trực đêm, khả năng cần em ngồi xe buýt về nhà.”
Hứa Thanh Nhiễm vừa nghe Hàn Trạc có thể đón cô về, trên mặt hiện lên tia kinh hỉ, cô cảm kích cười: “Cảm ơn anh, Hàn Trạc.”
Mùa đông có xe đón xe đưa, quả thực chính là phúc lợi lớn!
“Không cần khách khí.”
Xe ngừng ở bãi đỗ xe trung tâm thương mại.
Vừa xuống xe, gió lạnh thổi lại, Hứa Thanh Nhiễm theo bản năng giơ tay che mặt lùi về sau hai bước.
Cô không cẩn thận đụng vào nam nhân phía sau, ngay sau đó rơi vào một cái ôm ấm áp.
Hàn Trạc ôm cô vào trong ngực, giúp cô chặn gió lạnh: “Vào trong là tốt rồi.”
Hàn Trạc nói vậy, Hứa Thanh Nhiễm nếu đẩy ra rất xấu hổ.
Cô ở trong ngực anh rầu rĩ “A” một tiếng, nhìn không tới khóe miệng Hàn Trạc ôn nhu tươi cười.
Bị Hàn Trạc thân mật ôm nửa phút, bọn họ mới vào bên trong.
Nhiệt độ trong này vừa vặn tốt, mặc quần áo dày không nóng không lạnh.
Vừa tiến vào, Hàn Trạc liền buông cô ra: “Hay đi đến lầu một mua một ly trà sữa nóng, con gái bây giờ không phải rất thích uống sao?”
Hứa Thanh Nhiễm để tay ở trong áo khoác, gật đầu.
Lấy trà sữa, Hàn Trạc mới đẩy xe mua sắm đi theo Hứa Thanh Nhiễm, mặc kệ Hứa Thanh Nhiễm lấy cái gì, đều nói có thể.
“Anh ăn cay được không?”
“Cay trung bình thì được, cay quá không được.”
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, bỏ ớt đinh ốc** trên tay, chọn loại ớt xanh bên cạnh, ớt xanh hương vị ngọt lành, không cay như ớt đinh ốc.
**Mình cũng không biết đây là loại ớt gì nữa.
Đi dạo một vòng, Hứa Thanh Nhiễm mua rất nhiều rau dưa, còn cầm một khối đậu hủ trắng.
Dạo xong khu rau dưa, Hứa Thanh Nhiễm mua thêm kem và bàn chải đánh răng mới, tính toán thời gian, lại mua thêm mấy bịch băng vệ sinh.
Hàn Trạc đi theo bên cô, không ngưỡng ngùng, chờ cô lấy xong, cẩn thận hỏi: “Có cần mua túi giữ ấm không?”
Phụ nữ thường hay đau bụng kinh, đặc biệt là mùa đông.
Anh tuy không phải bác sĩ phụ khoa, nhưng cũng biết cung hàn rất khó chịu.
Hứa Thanh Nhiễm lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh: “Em rất ít đau bụng kinh, hẳn là không cần.”
Cô nhìn người hướng dẫn mua hàng đôi mắt dán chặt lên người Hàn Trạc, liền duỗi tay ôm cánh tay Hàn Trạc, ngữ điệu mềm mềm mại mại.
Hàn Trạc hô hấp trở nên ôn nhu.
“Tính tiền rồi về nhà.”
“Ừm.”
-
Về đến nhà, Hàn Trạc giúp Hứa Thanh Nhiễm đem đồ tới phòng bếp: “Có cần giúp đỡ không?”
Hứa Thanh Nhiễm đánh giá phòng bếp, đại khái phân rõ gia vị cùng nồi chén đặt ở đó, lắc đầu: “Không cần, em chỉ làm mấy món đơn giản, hay anh nấu cơm đi, em rửa rau, nấu cho nhanh.”
Hàn Trạc gật đầu.
Trong phòng không bật điều hòa.
Lúc này mặc áo khoác có hơi nóng, anh cởi áo ngoài, nhìn Hứa Thanh Nhiễm: “Nóng không, anh giúp em treo áo khoác ở cửa?”
Hứa Thanh Nhiễm cũng cảm thấy có nóng, nhưng tay cô chạm vào nước, ướt đẫm, nhất thời không tìm được khăn tay: “Có thể giúp em tìm khăn tay chứ?”
Con người Hàn Trạc đen nhánh mang theo ý cười, đến gần cô: “Anh cởi giúp em.”
Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt một chút, ngay sau đó phối hợp để anh cởi áo.
Hơi thở anh thổi qua cổ cô, Hứa Thanh Nhiễm khẽ nuốt nước miếng.
Hàn Trạc nhanh chóng cởi áo khoác cô xuống: “Anh treo trên giá áo, bên cạnh khăn quàng của em.”
“Ừm.” Hứa Thanh Nhiễm ấm áp cười, lúc cởi áo khoác, tay áo lông bên trong rớt xuống, cô thử cọ tay kéo lên.
Hàn Trạc thấy, khẽ cười một tiếng, giúp cô kéo tay áo.
“Cảm ơn.” Hứa Thanh Nhiễm nhìn Hàn Trạc, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hình ảnh cha mẹ rúc vào nhau xem TV.
Hàn Trạc thở dài: “Nhiễm Nhiễm, một ngày em muốn nói bao nhiêu câu cảm ơn với anh?”
Hứa Thanh Nhiễm hơi đỏ lên: “À… Làm một giáo viên dạy văn, muốn làm gương tốt cho học sinh, theo thói quen đem từ này treo ở cửa miệng.”
“Nhiễm Nhiễm là một giáo viên tốt, nhưng anh không phải học sinh của em, mà là bạn trai, cả đời đều không cần nói cảm ơn.”
Hàn Trạc nói xong, tim đập nhanh, nuốt nước miếng, chật vật đi ra: “Anh giúp em treo áo, sao đó nấu cơm.”
Rời khỏi phòng bếp, anh có thể nghe thấy tiếng Nhiễm Nhiễm cười.
Anh liếm môi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hàn Trạc, mày quá túng.
40 phút sau, trên bàn cơm dọn xong 3 món ăn 1 phần canh, đầy đủ hương vị.
Hứa Thanh Nhiễm đưa cho Hàn Trạc chén cơm, đánh đòn phủ đầu: “Nói trước, đồ ăn em làm không so được với Tử Khí Đông Lai, chỉ vài món đơn giản.”
Hàn Trạc nếm một khối đậu hủ chiên, đáy mắt mang theo ý cười: “Anh cảm thấy Nhiễm Nhiễm làm ngon hơn so với Tử Khí Đông Lai.”
Hứa Thanh Nhiễm cười nhạo: “Miệng lưỡi trơn tru.”
Hàn Trạc không giải thích thêm.
Đang ăn, Hứa Thanh Nhiễm nhận được video call của Lưu Phân Phương.
Tuy rằng Lưu Phân Phương hy vọng con gái sớm tìm một người chồng tốt, nhưng lại càng quan tâm cuộc sống Hứa Thanh Nhiễm có tốt không.
Lưu Phân Phương đã cơm nước xong, đang nằm trên sô pha, nhìn bọn họ còn ăn cơm: “Tại sao giờ mới ăn cơm?”
“Chiều nay dọn phòng, lại đi siêu thị mua đồ, cũng không phải khuya rồi, chỉ mới 7 giờ mà.” Hứa Thanh Nhiễm nhìn camera, không thấy Lưu Miểu Sinh: “Ba đâu rồi ạ?”
“Chú Lý qua tìm ba con đi đánh cờ tướng.”.