Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm biến đổi, nhìn nam nhân tươi cười thân thiết: "Có ý gì?"
Hàn Trạc vẫn cười như cũ, dời tầm mắt từ mặt Hứa Thanh Nhiễm, nhìn phía sau cô.
Hứa Thanh Nhiễm buông cổ Hàn Trạc quay đầu lại, thấy ngoài cửa sổ ghế phụ có mấy bé gái che miệng, đôi mắt cười đến híp lại.
Còn không phải là học sinh lớp cô sao..
Đối với đôi mắt học sinh thẹn thùng lại đơn thuần, sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm lại đỏ lên, cắn môi xây dựng tốt tâm lý mới mở cửa ghế phụ.
Vừa mở ra liền nghe thấy thanh âm đáng yêu của học sinh: "Chào cô Hứa~"
"Ừm, chào các con." Hứa Thanh Nhiễm cầm túi xuống xe, thấy học sinh đều tò mò nhìn Hàn Trạc, liền giới thiệu: "Đây là bạn trai cô, chú Hàn."
"Xin chào chú Hàn!"
Hàn Trạc cười vẫy tay, cũng ôn thanh nói: "Chú phải đi làm, các con mau vào trường học đi."
"Vậy hẹn gặp lại chú Hàn!"
Ba bé gái vừa chạy vừa cười, còn thường quay đầu lại nhìn về phía bọn họ, thở ra làn sương trắng.
Hứa Thanh Nhiễm đứng ở cửa xe, chờ ba bé gái qua đường cái, mới xấu hổ giận dữ trừng mắt Hàn Trạc: "Anh thấy chúng lúc nào?"
Hàn Trạc sờ môi, bật cười khanh khách: "Lúc Nhiễm Nhiễm hôn anh, có thoáng nhìn qua ba bạn nhỏ."
Đầu óc Hứa Thanh Nhiễm ong ong: "Sao anh lại không nhắc em?"
"Hình như đây là lần đầu Nhiễm Nhiễm chủ động hôn anh, anh cũng choáng váng, đã quên."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm đóng cửa xe thật mạnh, cô mới không tin anh đâu.
Hàn Trạc nhìn bản tính trẻ con của cô, hết sức cưng chiều, ra hiệu bảo cô qua đường cái.
Hứa Thanh Nhiễm mang túi qua đường cái, khi đến cổng trường quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh lúc này mới khởi động xe.
Lãng phí chút thời gian, có thể sẽ đi làm muộn.
Tốc độ xe của Hàn Trạc nhanh hơn, ở chỗ thang máy bệnh viện lại gặp được Cố Từ Nguyên mặc áo blouse trắng.
Cố Từ Nguyên đảo mắt qua, trên tay Hàn Trạc lúc này còn cầm sữa đậu nành và bánh bao: "Bác sĩ Hàn, tốc độ xe hơi chậm nhỉ?"
Hàn Trạc uống sữa đậu nành, không thèm để ý cười nói: "Không muộn là được."
Rốt cuộc, buổi sáng hôm nay Nhiễm Nhiễm nhà anh lại chủ động hôn anh.
Nói thật, thời điểm Nhiễm Nhiễm nhào qua, anh thật đúng là choáng váng một giây.
Cửa thang máy mở ra, Hàn Trạc cầm bánh bao ra khỏi thang máy: "Đi trước, bác sĩ Cố."
Cố Từ Nguyên cười nhạt gật đầu.
Hàn Trạc từ thang máy ra, lại đụng phải Ngô Hải.
Ngô Hải thở hổn hển, nhìn bánh bao trên tay Hàn đôi mắt sáng lên: "Tôi chưa ăn sáng, cho ta hai cái bánh bao."
Hàn Trạc rất hào phóng một cái bánh bao bỏ vào miệng, dư lại mấy cái đều cho Ngô Hải.
Rốt cuộc ngày hôm qua anh còn đồn thổi về chuyện của người ta, trong lòng hổ thẹn.
Vẻ mặt Ngô Hải kinh ngạc: "Bác sĩ Hàn, cậu có vấn đề à?"
Hàn Trạc uống sữa đậu nành, nhướng mày làm bộ đem bánh bao lấy về: "Trả lại cho tôi?"
"Thôi nào, cảm ơn bác sĩ Hàn, tôi còn một bệnh nhân, về phòng khám lấy đồ."
Ngô Hải cười hì hì đem bánh bao giấu ở sau lưng, sau đó chạy chậm đi.
Hàn Trạc nhướng mày, vứt sữa đậu nành uống xong vào thùng rác, về vị trí công tác của mình.
Giữa trưa ăn cơm, Hàn Trạc nhắn tin cho Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc: 【 Cô giáo Hứa, hôm nay giọng nói thế nào? 】
Hứa Thanh Nhiễm đang cùng đồng nghiệp ở nhà ăn lầu 3 ăn cơm, cô nhìn tin nhắn, nhẹ nhàng khụ khụ hai tiếng.
Hôm nay đã không dưới mười người hỏi giọng cô sao lại thế này.
Đặc biệt là học sinh, thấy cô mang theo tiểu ong mật, tò mò lại quan tâm hỏi: "Cô ơi, giọng cô sao vậy ạ?"
Đối mặt với một đám trẻ chân thiện hoạt bát, ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm lóe lóe, loa bên người cô truyền ra thanh âm điện tử: "Lúctrước cô bị cảm, giọng hơi khàn, cho nên mấy ngày này sẽ đeo loa dạy học."
Học sinh cảm thấy mới mẻ, học càng thêm tích cực.
Hứa Thanh Nhiễm buông ly nước, trả lời lại một câu: "Khá tốt!"
Hàn Trạc: 【 Cô giáo Hứa, dấu chấm than này là có ý gì? 】
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Tự hiểu đi.
】
Sau khi nhắn lại, Hứa Thanh Nhiễm nhìn câu "Đang soạn tin" rồi lại biến mất, nhịn không được cong môi cười.
Đồng nghiệp Ngô Gia Nhớ thấy cô như vậy, trêu ghẹo cười: "Cô Hứa, có phải hợp lại với bạn trai rồi không, cười ngọt ngào như vậy?"
Hứa Thanh Nhiễm nhìn cô ấy một cái, lắc đầu giải thích: "Gia Nhớ, cậu đừng nghe thầy Ngô nói bừa, ngày đó chỉ là bạn trai cũ của tớ, cậu cũng biết hắn là dạng người gì, tớ đã cắt đứt quan hệ với hắn rồi."
Thầy Ngô trong miệng Hứa Thanh Nhiễm, là Ngô Đĩnh, chính là giáo viên toán học gặp được Tần Uông Dương ở phòng bảo vệ.
Ngô Gia Nhớ gật đầu, ngược lại bát quái hỏi thăm: "Vậy cậu nói chuyện phiếm với ai?"
Hứa Thanh Nhiễm gắp một miếng đậu hủ bỏ vào miệng, ngọt ngào đáp lại: "Mẹ tớ giới thiệu cho đối tượng xem mắt, đã chung nửa tháng."
"Cậu thật sự đi xem mắt à!" Vẻ mặt Ngô Gia Nhớ kinh ngạc, cô cho rằng với tính tình Hứa Thanh Nhiễm, khẳng định sẽ quên không được vị bạn trai cũ yêu nhau chín năm kia, không nghĩ tới cô ấy thoát ra nhanh như vậy: "Xem ra cô giáo Lưu* của chúng ta thật đúng là bảo đao chưa già."
(*) Cv+bản raw đều ghi cô giáo Lưu, mình nghĩ chắc do tác giả nhầm.
Hứa Thanh Nhiễm cũng không phủ nhận, nói thẳng: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sang năm tớ sẽ kết hôn với anh ấy."
Ngô Gia Nhớ chậc chậc vài câu: "Xem ra cậu cho tớ tiền mừng, sang năm tớ phải cho lại cậu."
Hứa Thanh Nhiễm cười nói: "Nhớ cho nhiều chút nha!"
"Được được, chỉ cần cô Hứa của chúng ta tìm được người chồng tốt, tiền lương một tháng của tớ đều cho cậu."
Hai người cười nói, điện thoại Hứa Thanh Nhiễm lại rung lên.
Tin nhắn trả lời WeChat của Hàn Trạc.
Hàn Trạc: 【 Đầu tiên, dấu chấm than có tác dụng tăng cảm xúc, cho thấy hiện tại cảm xúc của cô Hứa rất mãnh liệt.
】
【 Tiếp theo, giống với tính tình dễ thẹn thùng của cô Hứa, những lời này hẳn là nói trái ý mình, hôm nay chắc chắn cô Hứa đã bị học sinh và đồng nghiệp hỏi thăm rất nhiều, hơn nữa cô Hứa dễ thẹn thùng, dùng dấu chấm than tăng cảm xúc thẹn thùng và xấu hổ, vừa oán trách vừa làm nũng với anh.
】
【 Cuối cùng, cô Hứa, anh sai rồi, đừng tức giận được không.
(ngoan ngoãn) 】
Hứa Thanh Nhiễm nhìn tin nhắn của Hàn Trạc, vừa buồn cười vừa ngọt ngào.
Hàn Trạc liệt kê nhiều điểm, thậm chí còn tổng kết như vậy.
Xem xong tin nhắn, con ngươi Hứa Thanh Nhiễm ấm áp.
Ngô Gia Nhớ tò mò nhìn qua, Hứa Thanh Nhiễm không ngắn cản.
Nhưng khi Ngô Gia Nhớ nhìn qua, giao diện tin nhắn lại có tin mới.
Hàn Trạc: 【 Tuy anh sai rồi, nhưng anh sẽ không sửa, đành phải xin cô Hứa bao dung.
(soái khí) 】
Hứa Thanh Nhiễm lập tức ôm điện thoại vào trong ngực, không cho Ngô Gia Nhớ xem, "Không có gì hay cả, chỉ là tâm sự bình thường mà thôi."
Ngô Gia Nhớ vốn dĩ không hiếu kì với nội dung nói chuyện phiếm lắm, nhưng khi Hứa Thanh Nhiễm che lại, càng muốn biết rốt cuộc hai người nói gì.
"Cô Hứa à, cho tớ xem đi, không cho tớ xem thì buổi chiều tớ dạy học sẽ không tập trung mất."
Hứa Thanh Nhiễm tắt điện thoại bỏ vào trong túi, bưng mâm đứng dậy: "Vậy buổi chiều cậu cứ không tập trung đi, ăn nữa không vậy?"
Ngô Gia Nhớ nhìn Hứa Thanh Nhiễm "Tuyệt tình", chỉ có thể thở dài, mở to mắt nhìn cô, buồn bã ỉu xìu nói: "Đùi gà trước mặt đột nhiên không thơm nữa."
Hứa Thanh Nhiễm thú vị cười một tiếng, nhướng mày nói: "Được rồi, chỉ là vài lời âu yếm, cậu cho tớ xem mấy lời âu yếm của cậu với chồng cậu đi, tớ sẽ cho xem lại, được chứ?"
Ngô Gia Nhớ đột nhiên lắc đầu, tuyệt đối không có khả năng.
Bởi vì những nội dung đó, cảm thấy thẹn đến mức cô cũng không dám xem lại.
Hai người thu dọn mâm đồ ăn, điện thoại trong túi Hứa Thanh Nhiễm vang lên, cô nhìn thử, là điện thoại của Hàn Trạc.
Ngô Gia Nhớ thấy biểu tình Hứa Thanh Nhiễm khác thường, liếc nhìn tên trên điện thoại, Hàn Trạc.
Cô cười nói: "Xem ra cô Hứa không thể cùng tớ về phòng học rồi, nghỉ trưa tớ sẽ giúp cậu xem điểm lớp học, các cậu cứ nói chuyện đi."
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm mang theo vài phần ngượng ngùng, nhưng vẫn cảm ơn Ngô Gia Nhớ.
Ngô Gia Nhớ gọi đồng nghiệp đi ngang qua cùng nhau rời đi, Hứa Thanh Nhiễm nhận điện thoại, ngữ khí bình thường "Alo" một tiếng.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười khẽ: "Cô Hứa, anh đạt tiêu chuẩn không?"
"Miễn cưỡng sáu phần, nhưng thái độ phải đoan chính, biết sai phải sửa mới tốt."
Hứa Thanh Nhiễm vừa cùng Hàn Trạc nói chuyện phiếm vừa đi xuống lầu, lầu một và lầu hai đều có học sinh dùng cơm, xuống lầu sẽ có rất nhiều học sinh chào hỏi cô, Hứa Thanh Nhiễm gật đầu đáp lại.
Hàn Trạc nghe thấy đối diện có động tĩnh, gắp bắp viên trong mâm đồ ăn: "Nhiễm Nhiễm cơm nước xong rồi?"
"Ừm, mới ra khỏi nhà ăn, anh ăn cơm chưa?"
Hàn Trạc nói những thứ mình đang ăn với Hứa Thanh Nhiễm, mới cười nói: "Anh cho rằng em tức giận, nhìn điện thoại vài lần đều không có tin phản hồi."
Khi nói chuyện phun ra một làn sương trắng, cảnh mùa đông lạnh lẽo.
Hứa Thanh Nhiễm dậm chân, cố ý vòng đến sau nhà ăn, chọn con đường dài nhất về phòng học, cô đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, chậm rãi nói: "Vừa rồi đồng nghiệp gọi em có chút việc, cho nên mới không trả lời."
"Nói vậy, cô Hứa của chúng ta không có tức giận." Hàn Trạc cười cười, gắp cơm ăn: "Hôm nay anh thấy bắp viên ăn rất ngon, buổi tối chúng ta đi siêu thị mua thêm bắp đi?"
"Được thôi." Hứa Thanh Nhiễm cong môi đáp lời: "Giữa trưa em cũng thấy củ cải trắng rất ngon, tối về làm cho anh ăn."
Hai người trò chuyện đơn giản, Hứa Thanh Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy con đường này ngắn như vậy, chỉ mới nói được mấy câu, đã tới khu dạy học.
Đi trên bậc thang, nghe thấy tiếng chuông vang lên.
Hàn Trạc thông qua điện thoại cũng nghe thấy tiếng chuông, anh nhìn đồng hồ, ôn thanh nói: "Tranh thủ thời gian nghỉ trưa nghỉ ngơi chút đi, chú ý giữ ấm đừng để bị cảm."
Sau khi tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, khu dạy học nháy mắt an tĩnh.
Thanh âm Hứa Thanh Nhiễm cũng nhỏ hơn, ôn nhu nói: "Ừm, anh cũng vậy, em về văn phòng trước."
"Ừ." Hàn Trạc tắt điện thoại, tâm tình trở nên tốt hơn.
Từ nhà ăn trở về phòng nghỉ, vốn định nghỉ ngơi trong chốc lát, WeChat lại vang lên.
Anh tưởng tin nhắn của Hứa Thanh Nhiễm, nhưng không phải mà là có người kết bạn.
Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh.
Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
Hàn Trạc nghi ngờ click mở, ghi chú kết bạn có viết, thầy Hàn, em là Lý Lan Thuần~
Anh nhìn lướt qua, trực tiếp xem nhẹ, sau đó gửi tin nhắn cho Hứa Thanh Nhiễm: "Nghỉ ngơi cho tốt."
Gửi xong tin nhắn, Hàn Trạc cũng ghé vào bàn làm việc nghỉ ngơi trong chốc lát, buổi chiều còn có một cuộc phẫu thuật cần làm.
Bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng đến thời gian tan tầm, Hàn Trạc mới có thời gian nhìn điện thoại.
Hứa Thanh Nhiễm nhắn lại cho anh hai tin.
Lý Lan Thuần lại lần nữa xin kết bạn, lúc này Hàn Trạc trực tiếp từ chối lời mời kết bạn của Lý Lan Thuần.
Hàn Trạc vào nhà vệ sinh, thấy Ngô Hải đang rửa tay, thấy Hàn Trạc, Ngô Hải cười nói: "Buổi tối cùng nhau uống rượu đi, lần trước không phải nói lần sau cậu mời khách sao?"
Hàn Trạc mở vòi nước, nghiêm túc rửa tay, cẩn thận rửa từng ngón: "Mấy ngày nay không có thời gian."
Ngô Hải nghi hoặc: "Sao vậy?"
Hàn Trạc rửa tay sạch sẽ, đi đến máy hong khô, mắt đen mang theo ý cười: "Bạn gái tôi mấy ngày nay bị cảm, tôi phải giúp cô ấy, không có thời gian đi ra ngoài uống rượu."
Ngô Hải giật giật khóe miệng, hắn thật sự khinh thường loại tình yêu cuồng nhiệt này trên người Hàn Trạc: "Bác sĩ Hàn, hưởng thụ tốt đi, qua một hai năm, cũng không có tâm tình vậy đâu."
Hàn Trạc nhìn Ngô Hải cười cười, cũng không nói gì, đi qua người Ngô Hải vỗ vỗ bả vai hắn: "Tôi đi trước, chờ giọng nói bạn gái tôi tốt hơn, tôi lại mời anh ăn cơm."
Vẻ mặt Ngô Hải khinh thường, lúc này điện thoại trong túi Ngô Hải vang lên.
Hắn móc điện thoại ra, là báo thức nhắc nhở, ngày mai là kỉ niệm mười năm yêu nhau của hắn với vợ.
Ngô Hải chấn động, lập tức tìm thông tin cửa hàng bán hoa và khách sạn 5 sao, vừa đến văn phòng vừa gọi điện thoại.
"Alo? Là cửa hàng bán hoa Tân Thần sao? Tôi muốn mua một bó hoa tặng cho vợ.."
"Alo? Là khách sạn tình nhân phải không? Tối mai tôi muốn đặt một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, thời gian khoảng 8 giờ rưỡi.."
Trong thời gian Ngô Hải đi đến văn phòng, đã gọi ba cuộc điện thoại.
Trong chốc lát, tin nhắn trừ tiền gửi tới, nhưng Ngô Hải lại nhìn số tiền bay đi đó với ánh mắt rạo rực đắc ý.
- -
Hàn Trạc xuống thang máy tới gara ngầm, phát hiện đèn xe Cố Từ Nguyên sáng nhưng không nổ máy, anh nhìn nhiều một cái, lại phát hiện Cố Từ Nguyên và Chung Tình ở bên trong xe hôn môi, anh tức khắc dời tầm mắt, líu lưỡi, đi tới xe của mình.
Khởi động xe, Hàn Trạc sửng sốt một giây mới dẫm chân ga, xe vững vàng ra khỏi bệnh viện.
Giờ cao điểm buổi chiều có chút kẹt xe, đang đợi đèn đỏ thời điểm, Hàn Trạc cấp Hứa Thanh Nhiễm đã phát giọng nói: "Trên đường kẹt xe, khả năng muốn vãn vài phút đến, ở trong văn phòng ngoan ngoãn chờ ta, không cần ra tới."
Tin nhắn vừa gửi tới, Hứa Thanh Nhiễm đã phản hồi, đèn đỏ còn mười hai giây, Hàn Trạc click mở giọng nói, nghe thấy thanh âm khàn khàn ôn nhu của Hứa Thanh Nhiễm: "Được, em ở trong văn phòng chấm bài thi, còn mười mấy bài văn chưa chấm, anh lái xe chậm thôi, đừng nóng nảy."
Giọng nói nghe xong, đèn đỏ cũng qua.
Hàn Trạc dẫm chân ga, theo sát xe phía trước.
Đến cổng trường trung học Trung Nam so với ngày thường chậm mười phút, Hàn Trạc dừng xe mới gọi điện thoại cho Hứa Thanh Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, anh tới rồi, em xuống đi."
"Ừm, em dọn đồ xong rồi, năm phút nữa sẽ ra cổng trường."
"Không vội, chậm một chút coi chừng ngã."
Hứa Thanh Nhiễm cầm điện thoại chạy chậm xuống lầu, cô có cảm giác Hàn Trạc coi cô như đứa trẻ, nhưng trong lòng cũng vì sự quan tâm của anh mà cảm thấy ấm áp: "Này, em cũng không còn nhỏ, sao có thể ngã được chứ."
"Ở trong mắt anh, Nhiễm Nhiễm vĩnh viễn đều còn nhỏ.".