Hứa Thanh Nhiễm đến bên cạnh giúp anh sửa lại cổ áo, kéo anh đứng trước gương: "Rất đẹp."
Nhân viên cũng gật đầu: "Cảm giác đẹp hơn so với người mẫu."
Ánh mắt Hàn Trạc mang theo ý cười, kích cỡ phù hợp, anh nhìn nữ nhân bên người: "Vậy thì mua đi?"
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu: "Ừm, phải mua chứ."
Hàn Trạc đi vào thay quần áo, khi đi ra nhân viên đã đem áo lông bỏ vào túi xách, cung kính đưa tới tay Hứa Thanh Nhiễm.
Hàn Trạc lấy điện thoại, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Nhân viên cười nói: "Tiên sinh, bạn gái anh đã trả tiền."
Ánh mắt Hàn Trạc ôn hòa, nữ nhân trước quầy vẻ mặt tươi cười, mang túi mua hàng nghiêng đầu hỏi anh: "Có đi hay không?"
Hàn Trạc bất đắc dĩ cười, đi qua ôm lấy vai cô: "Đi thôi."
Ở khu trang phục đi dạo một vòng lớn, Hứa Thanh Nhiễm mua cho Hàn Trạc một bộ áo lông và một cái quần, nhưng lúc sau tiền đều là anh chủ động trả, Hứa Thanh Nhiễm cũng không thể dành được.
Hàn Trạc còn mua cho cô hai cái áo, trong đó có một áo lông cổ lọ bó sát người, phác họa dáng người hoàn mỹ của cô.
Hàn Trạc chỉ nhìn thoáng qua, liền đẩy Hứa Thanh Nhiễm vào phòng thay đồ.
Ánh mắt Hứa Thanh Nhiễm nghi hoặc, cô còn rất thích cái áo này, "Anh cảm thấy khó coi sao?"
"Đẹp, nếu em thích thì mua."
Hứa Thanh Nhiễm càng thêm nghi hoặc: "Vậy anh đẩy em vào đây làm gì?"
Hàn Trạc trong lúc lơ đãng liếm môi mỏng, ánh mắt mịt mờ: "Anh sợ nam nhân khác nhìn chịu không nổi."
Sắc mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ lên, thẹn thùng trừng mắt nhìn anh một cái rồi đóng cửa lại.
Phòng thay quần áo không có gương, Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu xem quần áo trên người, quả nhiên vừa bó xát người vừa ấm áp, để lộ đường cong cơ thể, cô cười ngây ngốc, nhớ lại phản ứng của Hàn Trạc, trong lòng có chút ấm áp.
Bộ còn lại là váy len dáng suông, vạt áo làm bằng lụa mỏng, mặc vào đáng yêu ăn gian tuổi tác.
Từ khu trang phục ra, hai người cũng đã tiêu hóa gần hết, liền đi thang máy xuống lầu chuẩn bị về nhà.
Đi ngang qua tiệm trang sức lầu một, cô nhân viên kia còn lễ phép khom lưng với họ: "Hoan nghênh trở lại!"
Hứa Thanh Nhiễm xấu hổ gật đầu, cũng cười với cô ấy.
Cô cảm thấy mình không mua lại chậm trễ thời gian người khác, trong lòng cảm thấy rất ngại ngùng, còn áy náy.
Nhưng giá cái vòng cổ kia thực sự cao hơn dự toán của cô.
Từ trung tâm thương mại ra, gió lạnh ập vào mặt, lạnh đến khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch.
Hàn Trạc mang túi xách, dùng thân thể giúp cô tránh gió.
Trở lại bên trong xe, Hàn Trạc mở điều hòa, khuôn mặt Hứa Thanh Nhiễm lạnh đến tái nhợt, không ngừng xoa tay nhỏ lạnh băng.
Động tác thắt đai an toàn của Hàn Trạc dừng lại, nhìn nữ nhân bên ghế lái, đáy mắt ôn nhu: "Đưa tay cho anh."
Hứa Thanh Nhiễm ngoan ngoãn đưa tay qua, rõ ràng Hàn Trạc vẫn luôn xách túi ngoài gió lạnh, tại sao tay anh vẫn ấm áp vậy, mà tay cô luôn nhét trong áo, lại lạnh băng.
Khi Hứa Thanh Nhiễm đang muốn chửi thầm, Hàn Trạc đã ôm tay cô đặt bên miệng thổi, hơi thở ấm áp xuyên qua khe hở ngón tay, vừa ấm vừa ngứa.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn bộ dáng sủng nịch của anh, trong lòng nhịn không được ngọt ngào ấm áp, cong môi cười nói: "Tay của em không lạnh nữa."
Hàn Trạc nâng mắt nhìn cô, đem tay Hứa Thanh Nhiễm dán lên mặt mình chốc lát, xác định không còn lạnh mới buông ra: "Bây giờ không lạnh nữa, chúng ta về nhà."
Hứa Thanh Nhiễm cuộn ngón tay lại, thu hồi tay nhỏ: "Ừm, về nhà."
Trì hoãn chút thời gian, bên trong xe chậm rãi nóng lên, cô mở hương nước hoa trên cửa kính xe, tầm mắt nhìn thành thị xa hoa truỵ lạc, ánh đèn nơi xa lập lòe, nhìn đến mức khiến người ta cảm thấy có chút không chân thật.
Bên trong xe an tĩnh ấm áp, không bao lâu Hứa Thanh Nhiễm ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu.
Dư quang Hàn Trạc nhẹ quét qua, thả chậm tốc độ xe: "Điều chỉnh ghế xuống đi, về nhà anh gọi em."
"Ừm." Cô ưm hai câu, có lẽ buổi chiều thật sự quá mệt, buổi tối lại đi dạo lâu như vậy.
Hàn Trạc thấy bộ dáng cô mềm nhũn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, trong lòng mềm mại.
Tốc độ xe đều đều, không có tiếng ồn.
Hơn hai mươi phút, xe ngừng ở dưới tiểu khu.
Hàn Trạc tắt máy, cởi đai an toàn, khi định đánh thức Hứa Thanh Nhiễm, lại nhìn thấy quầng thâm dưới mắt cô, nhịn không được đau lòng.
Động tác Hàn Trạc nhẹ nhàng cởi bỏ đai an toàn trên người Hứa Thanh Nhiễm, vòng qua đầu xe mở cửa ghế phụ ôm cô ra.
Khi thân thể Hứa Thanh Nhiễm bay lên không trung đột nhiên tỉnh lại, nhìn sườn mặt gần trong gang tấc, cánh tay tự nhiên ôm cổ anh: "Sao vậy?"
Hàn Trạc nhìn cô, ôn thanh nói: "Về đến nhà."
"Em có thể đi được."
"Em mệt rồi, ôm anh ngủ, rất nhanh sẽ về nhà." Hàn Trạc ôm cô chặt thêm một chút, khóa cửa xe, ôm Hứa Thanh Nhiễm đến cửa thang máy.
Thang máy ở lầu một mở ra, Cố Từ Nguyên mang dép lê đi vào, có lẽ vừa mới ném rác xong.
Đáy mắt anh mang theo ý cười, nhẹ giọng nói: "Làm sao vậy?"
Hàn Trạc đứng bên trong, nhìn khuôn mặt nhỏ chôn trong lòng ngực mình, ngữ khí mềm nhẹ: "Ngủ rồi."
Cố Từ Nguyên lắc đầu cười, hai người không nói chuyện nữa, lo lắng tiểu nữ nhân trong lòng ngực Hàn Trạc thức giấc.
Tới lầu tám, Cố Từ Nguyên hơi hơi nghiêng người, để Hàn Trạc ôm Hứa Thanh Nhiễm đi ra ngoài.
Hứa Thanh Nhiễm thật sự mệt mỏi, khi Hàn Trạc ôm cô vào phòng ngủ đặt trên giường, cô theo bản năng cuộn tròn chăn, cọ cọ gối đầu, tìm vị trí thoải mái rồi nằm yên không nhúc nhích.
Hàn Trạc cười cười, tay chân nhẹ nhàng giúp cô cởi giày và áo ngoài.
Hầu hạ Hứa Thanh Nhiễm xong, Hàn Trạc mới xuống lầu mang quần áo mới mua lên, bỏ vào tủ quần áo chỉnh tề.
- -
Ngày kế khi Hứa Thanh Nhiễm tỉnh ngủ, sắc trời đã sáng.
Bức bàn cạnh giường nửa mở, ánh nắng mùa đông khó khăn chiếu trên đuôi giường, vì trong nhà an tĩnh càng thêm sáng rọi.
Hứa Thanh Nhiễm xoa mắt ngồi dậy, sờ điện thoại trên tủ đầu giường, đã 9 giờ hơn, bên cạnh đã sớm không còn độ ấm.
Hàn Trạc có nhắn WeChat cho cô, Hứa Thanh Nhiễm cong môi, nghiêng đầu click mở.
Hàn Trạc: 【 Anh đi làm, chưa kịp mua bữa sáng cho em, rời giường nhớ ăn sáng.
】
Hàn Trạc: 【 Đến bệnh viện, chuẩn bị công tác, tin nhắn không thể kịp trả lời.
】
Hứa Thanh Nhiễm: 【 Em rời giường, bác sĩ Hàn làm việc vui vẻ~】
Hứa Thanh Nhiễm buông điện thoại, ở trên giường duỗi eo, ôm gối Hàn Trạc nhìn ánh dương ngoài cửa sổ, mới mang dép lê vào phòng tắm rửa mặt.
Hàn Trạc thấy tin nhắn Hứa Thanh Nhiễm, đã là giữa trưa đang ăn cùng Ngô Hải.
Ngô Hải nổi da gà, nhìn người đối diện: "Bác sĩ Hàn, khoe ân ái cũng vừa phải thôi, có thể hiểu cảm giác của người bên cạnh không."
Hàn Trạc gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, tầm mắt dời khỏi điện thoại, nhìn Ngô Hải: "Bác sĩ Ngô, tôi không khoe ân ái, là anh lo lắng quá mức."
Ngô Hải: "..."
Cơm nước xong, Hàn Trạc và Ngô Hải tách ra, Ngô Hải đến WC hút thuốc, Hàn Trạc ở cửa cầu thang nhắn tin cho Hứa Thanh Nhiễm.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, Hứa Thanh Nhiễm nói buổi sáng Lưu Phân Phương gọi điện cho cô, báo cáo với Hàn Trạc: "Buổi sáng mẹ gọi, nói em trai bà Lý bị tắc động mạch não, bà Lý muốn hỏi anh có thể giúp đỡ an bài một chút hay không."
Hàn Trạc nhướng mày, ngón tay tùy ý cắm trong túi quần: "Bệnh viện ở đây, bệnh nhân đương nhiên có thể tới chữa bệnh, em hỏi dì xem họ buổi chiều rảnh không, chiều nay anh hẳn là có thời gian."
Hứa Thanh Nhiễm "Ừm" một tiếng, thanh âm kéo dài lại lười biếng, khiến Hàn Trạc nhịn không được cắn cắn răng.
"Em chờ lát nữa rồi gọi lại cho mẹ, nếu bà Lý muốn tới, buổi chiều em cũng sẽ đến thử, dù sao cũng là bạn của mẹ, xem như trưởng bối của em."
Hàn Trạc ôn thanh đáp lời, tầm mắt quét qua cửa cầu thang, nhìn ánh dương rực rỡ ngoài cửa sổ.
Nắng ấm mùa đông, luôn khiến người ta sáng ngời.
Hàn Trạc nhấp môi, đột nhiên nói: "Hôm nay có nắng, em có ra phơi nắng không?"
Đầu kia điện thoại truyền đến tiếng cười ngọt ngào: "Bác sĩ Hàn có phải theo dõi em không, em đang ngồi trên ban công phơi nắng, nắng vàng rực rỡ, phơi siêu thoải mái."
Hàn Trạc cong môi cười, mắt đen ẩn chứa ôn nhu: "Ừm, vậy em phơi tiếp đi, buổi chiều tới thì nhắn cho anh, tối nay anh đặt chỗ ở Tử Khí Đông Lai, chúng ta đến đó ăn cơm chiều."
"Vâng.." Điện thoại truyền đến tiếng nói lười biếng, trong đầu Hàn Trạc đột nhiên hiện ra cảnh Hứa Thanh Nhiễm mặc áo bó sát duỗi người dưới ánh mặt trời, lười biếng giống mèo nhỏ, nghe đến tai anh tê liệt.
Chẳng trách người xưa có câu nói, gối đầu giường là hữu hiệu nhất.
"Ừm, vậy giữa trưa anh nghỉ ngơi một lát đi, bằng không buổi chiều không có tinh thần." Hứa Thanh Nhiễm ôn thanh nói, lo lắng chiếm dụng thời gian nghỉ trưa của anh, tùy tiện nói vài câu rồi tắt điện thoại.
Sau khi Hàn Trạc tắt điện thoại, liền đặt chỗ ở Tử Khí Đông Lai.
Buổi chiều, Lý Lan Thuần dẫn Lý Liền Đường tới bệnh viện, Lý Liền Đường là cha Lý Lan Thuần, gần 50 tuổi, nhưng thường xuyên uống rượu hút thuốc, cho nên thân thể vẫn luôn không tốt.
Hàn Trạc làm bác sĩ chủ trị, đưa Lý Liền Đường đi kiểm tra CT, xác định là tắc động mạch não, hơn nữa xem trạng thái Lý Liền Đường, bệnh tình đã rất nghiêm trọng.
Kiểm tra xong, Lý Liền Đường được y tá đưa về phòng bệnh, Lý Lan Thuần đi theo sau Hàn Trạc về phòng khám bệnh, nữ nhân đầy mặt khẩn trương và lo lắng, hai tay giao nhau, thít chặt ra vệt đỏ.
Hàn Trạc nhàn nhạt nhìn cô ta một cái, cầm ly đến máy lọc rót ly nước ấm đặt ở góc bàn, mới ngồi lại bàn làm việc, đem tình huống thật nói cho cô.
"Tình huống cha cô rất nghiêm trọng, tắc động mạch não vốn dĩ là bệnh khó chữa, giống cha cô hiện tại.
Bị phù não rất nặng, có dấu hiệu thoát vị não.
Ông ấy cần được phẫu thuật mở sọ và giải áp càng sớm càng tốt."
Lý Lan Thuần nghe xong, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm Hàn Trạc, phảng phất Hàn Trạc là cây rơm cứu mạng cuối cùng của cô.
Truyện chỉ được đăng tại wa️️️ad Kitrnh và Việt Nam Overnight Kitrnh.
Những nơi khác đều là trang ăn cắp!
"Vậy thầy Hàn, em nên làm gì bây giờ?"
Hàn Trạc dừng một chút, làm bác sĩ, trường hợp như vậy anh gặp qua quá nhiều.
Ngữ khí uyển chuyển: "Tôi kiến nghị tiến hành phẫu thuật, nhưng rủi ro và chi phí phẫu thuật không hề thấp, nếu không tiến hành phẫu thuật, cha cô khả năng.."
Hàn Trạc không nói tiếp, nhưng Lý Lan Thuần hiểu rõ.
Lý Lan Thuần cắn môi dưới, do dự hồi lâu, mới cẩn thận nâng lên ánh mắt hi vọng: "Thầy Hàn, em có thể tin tưởng anh không?"
"Tôi sẽ tận lực làm phẫu thuật cho cha cô, thành công hay thất bại, đều có nguy hiểm." Hàn Trạc nhàn nhạt trả lời.
Bất luận phẫu thuật bệnh gì, đều không thể bảo đảm thành công trăm phần trăm.
Ánh mắt Lý Lan Thuần thất vọng, ngay sau đó gật đầu.
Lúc này, y tá gõ cửa phòng khám bệnh, "Bác sĩ Hàn, phòng số 4 cần anh qua xem một chút."
Hàn Trạc đứng lên, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Nếu muốn tiến hành phẫu thuật, hai ngày này, suy nghĩ kỹ một chút."
Khi Lý Lan Thuần ngẩng đầu, phòng khám bệnh chỉ còn lại mình cô.
- -
Buổi chiều công việc rất nhiều, Hàn Trạc không có thời gian xem điện thoại, khi bốn giờ rưỡi, Hàn Trạc rốt cuộc cũng có thời gian uống hai ngụm nước, mắt nhìn WeChat.
Hơn mười phút trước, Hứa Thanh Nhiễm nhắn tới: 【 Bác sĩ Hàn, em tới bệnh viện tìm anh.
】
Hàn Trạc vừa định trả lời, nghe được y tá nôn nóng gọi anh một tiếng, nói đưa tới một bệnh nhân cấp cứu.
Bác sĩ Hàn đành phải vội vàng tắt điện thoại bỏ vào túi, tới phòng cấp cứu.
* * *
Hứa Thanh Nhiễm bắt taxi tới bệnh viện Hoa Nam đã là 5 giờ chiều.
Nghe Lưu Phân Phương nói, buổi chiều là Lý Lan Thuần dẫn Lý Liền Đường tới bệnh viện.
Lưu Phân Phương nói cô đi một chuyến bệnh viện, mặc kệ là nhìn bệnh nhân hay nhìn nam nhân, vẫn để yên tâm một chút.
Trải qua chuyện lần trước, ấn tượng của Hứa Thanh Nhiễm với Lý Lan Thuần thực sự không tốt lắm, rốt cuộc người sáng suốt đều nhìn ra, Lý Lan Thuần nhớ thương Hàn Trạc.
Cho nên Hứa Thanh Nhiễm có trang bị đầy đủ mà tới, trên mặt còn trang điểm, chậm trễ hơn nửa tiếng.
Thời gian này, đã không còn nắng, bị cái lạnh mùa đông vây lấy, cô đặt tay bên miệng hà hơi, chạy chậm vào cửa lớn bệnh viện Hoa Nam.
Mới vừa đến cửa thang máy, Hứa Thanh Nhiễm gặp được y tá cùng khoa với Hàn Trạc, tuy không nhớ tên, nhưng lúc trước ở tiệc liên hoan đã gặp qua.
"Hứa tiểu thư?" Y tá cũng nhận ra cô, ánh mắt đánh giá, trong giọng nói mang theo vài phần quan tâm: "Cô bị bệnh sao?"
Hứa Thanh Nhiễm ôn hòa cười cười: "Tôi đến thăm người bệnh, thuận tiện tới tìm bác sĩ Hàn."
"À, thì ra là vậy."
Y tá gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười hâm mộ.
Hai người cùng vào thang máy, y tá ấn tầng lầu, lui về sau: "Vừa rồi bác sĩ Hàn kiểm tra phòng bệnh, hiện tại hẳn là còn ở phòng bệnh kia, Hứa tiểu thư có thể trực tiếp qua đó."
"Đã biết." Hứa Thanh Nhiễm cảm kích.
Thang máy ngừng lại, Hứa Thanh Nhiễm đi ra sau y tá.
Lúc trước Lưu Phân Phương bệnh tim phát tác cũng nằm viện này, Hứa Thanh Nhiễm vẫn có hiểu biết với mấy phòng bệnh.
Ở thang máy cô hỏi Lưu Phân Phương chú Lý ở phòng bệnh nào, từ thang máy ra đi một đường đến đó.
Quẹo qua một góc, từ xa Hứa Thanh Nhiễm đã nhìn thấy Hàn Trạc từ một gian phòng bệnh đi ra, dáng người đĩnh bạt, một thân áo blouse trắng càng tăng thêm khí chất lãnh đạm.
Hứa Thanh Nhiễm vừa thấy Hàn Trạc, khóe miệng nhịn không được cong lên, bước chân cũng vui sướng.
Mà phía sau Hàn Trạc, có Lý Lan Thuần đi theo.
Hai người đứng trước cửa phòng bệnh không biết nói gì, Lý Lan Thuần đột nhiên ôm chặt Hàn Trạc, mà anh gục đầu xuống, tay nhẹ nhàng vỗ vai cô ta, như là đang an ủi.
Hứa Thanh Nhiễm trơ mắt nhìn một màn này, trong lòng đột nhiên trầm xuống.
Thật không thoải mái.
Tuy cô tin tưởng Hàn Trạc và Lý Lan Thuần không có quan hệ gì, nhưng vẫn không thoải mái.
Hàn Trạc nghe thấy tiếng bước chân, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Nhiễm, ánh mắt sửng sốt một chút, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ, ngay sau đó vỗ Lý Lan Thuần đang ôm eo anh: "Lý tiểu thư, có thể buông ra chưa?"
Lý Lan Thuần nâng lên khuôn mặt nhỏ, thanh âm khàn khàn: "Thầy Hàn.."
Cô ta nhìn mặt Hàn Trạc không vui, theo tầm mắt anh liền thấy Hứa Thanh Nhiễm đi tới chỗ họ.
Ánh mắt hiện lên tia chột dạ hoảng loạn, vội vàng buông Hàn Trạc ra, giải thích: "Chị Thanh Nhiễm, đừng hiểu lầm, em và thầy Hàn không có gì!".