Hứa Thanh Nhiễm liếc mắt nhìn Hàn Trạc một cái, anh bất đắc dĩ cười cười, lùi một bước, bảo trì khoảng cách an toàn với Lý Lan Thuần
Lý Lan Thuần nhìn phản ứng của Hàn Trạc, ánh mắt xấu hổ, ủy khuất khó chịu nhìn Hứa Thanh Nhiễm, thấp giọng giải thích: "Chị Thanh Nhiễm, em và thầy Hàn thật sự không có gì, là bệnh tình cha em quá nghiêm trọng, thầy Hàn mới an ủi em một chút, chị ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.."
Nếu có người khác ở đây, liếc mắt một cái sẽ thấy Hứa Thanh Nhiễm hùng hổ dọa người.
Hứa Thanh Nhiễm lại quét mắt qua Hàn Trạc, sau đó thản nhiên nhìn Lý Lan Thuần, khóe miệng cong lên hào phóng tươi cười: "Cô và Hàn Trạc không làm gì, tôi sao phải hiểu lầm? Cô không cần khẩn trương, thân thể chú Lý thế nào rồi?"
Ánh mắt Lý Lan Thuần lóe lóe, theo bản năng nhìn nam nhân bên người một cái.
Hàn Trạc khụ khụ, ngón tay quét quét trước người hai lần, mới đến bên người Hứa Thanh Nhiễm ôm lấy vai cô, rũ mắt: "Bệnh tình chú Lý tương đối nghiêm trọng, hai ngày này phải tiến hành phẫu thuật, làm con gái áp lực khá lớn."
Hứa Thanh Nhiễm không gạt tay Hàn Trạc ra, cô chân thành gật đầu, nhíu mày nhìn Lý Lan Thuần, thấp giọng nói: "Tôi vào xem chú Lý thử, vốn dĩ ba mẹ tôi muốn tới, nhưng trong nhà đột nhiên có chút việc, cho nên bảo tôi đến xem, tốt xấu gì cũng là hàng xóm với bà Lý nhiều năm như vậy."
Lý Lan Thuần ngượng ngùng nhìn cô một cái, nghiêng người cho Hứa Thanh Nhiễm vào phòng bệnh.
Hàn Trạc theo bên người Hứa Thanh Nhiễm, tuy trạng thái Lý Liền Đường không tốt, nhưng còn chút ý thức.
Hứa Thanh Nhiễm tự giới thiệu rồi hàn huyên vài câu, mới đi ra.
Lý Lan Thuần còn đứng ở cửa, cúi đầu cuộn tròn ngón tay, khi thấy hai người phải đi, cẩn thận nói một câu: "Chị Thanh Nhiễm, vừa rồi..
Thật sự không tức giận chứ?"
Hứa Thanh Nhiễm dừng bước, đột nhiên muốn cười.
Đôi mắt cô xoay chuyển, ngẩng đầu nhìn nam nhân vẻ mặt thản nhiên bên cạnh, cố ý hỏi lại: "Tại sao tôi phải tức giận?"
"Chị.." Lý Lan Thuần muốn nói lại thôi, khuôn mặt trắng nõn trong lúc lơ đãng hiện lên màu đỏ nhàn nhạt.
"Nếu bạn trai tôi không có tấm lòng đồng cảm, tôi mới nên tức giân, đừng nghĩ nhiều, chăm sóc chú Lý cẩn thận." Hứa Thanh Nhiễm nhìn phòng bệnh.
Vừa rồi Lý Lan Thuần ôm Hàn Trạc, cửa phòng bệnh cũng chưa đóng, Lý Liền Đường có thể thấy được.
Mà khi cô đi vào hàn huyên, Lý Liền Đường rõ ràng hơi xấu hổ.
"Chị Thanh Nhiễm, em không có.."
"Bác sĩ Hàn còn làm việc sao?" Hứa Thanh Nhiễm không chờ Lý Lan Thuần tiếp tục giải thích, ngẩng đầu nhẹ nhàng hỏi Hàn Trạc.
Hàn Trạc nhìn đồng hồ, ôn thanh nói: "Còn mấy người bệnh chưa kiểm tra, em đến văn phòng của anh trước đi, xong việc anh tìm em."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, dư quang quét qua Lý Lan Thuần: "Chăm sóc tốt cho chú Lý, hôm nào tôi lại đến thăm."
"Cảm ơn.." Lý Lan Thuần hơi cứng họng.
Hàn Trạc đưa Hứa Thanh Nhiễm đến cửa thang máy trước, mới trở lại phòng bệnh tiếp tục kiểm tra người bệnh.
Hứa Thanh Nhiễm còn chưa đi qua phòng khám của Hàn Trạc lần nào, cũng may từ cửa thang máy ra liền gặp phải Ngô Hải, Ngô Hải dẫn cô tới phòng khám của Hàn Trạc.
Chờ nửa giờ, cửa phòng khám có tiếng gõ cửa.
Hứa Thanh Nhiễm ngồi trên ghế, giương mắt nhìn phía cửa.
Hàn Trạc chậm rãi đẩy cửa ra, ánh mắt ôn nhu, khóe miệng mang theo ý cười nhạt.
Sau khi vào, tiếng khóa cửa vang lên, khóa trái.
Hứa Thanh Nhiễm hừ hừ, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.
Hàn Trạc liếm môi, đi đến máy lọc rót nước ấm, bên trong còn thả trà y tá cho, đến trước mặt Hứa Thanh Nhiễm: "Anh còn tưởng em thật sự không ăn dấm."
Hứa Thanh Nhiễm dời tầm mắt khỏi điện thoại, nhìn bàn tay anh cầm ly trà nhạt màu, chua chát nói: "Bác sĩ Hàn, có phải người nhà bệnh nhân không chịu nổi áp lực, đều sẽ ôm bác sĩ chủ trị sưởi ấm?"
"Đương nhiên không phải." Hàn Trạc phủ nhận.
Bởi vì còn có bệnh nhân lo lắng con gái mình gả không được, lôi kéo bác sĩ chủ trị đi xem mắt.
Trong lòng Hàn Trạc yên lặng trả lời, nhưng không dám nói ra.
Hứa Thanh Nhiễm nhíu mày trừng anh: "Vừa rồi Lý Lan Thuần sao có thể ôm anh?"
"Vừa rồi là chuyện bất ngờ."
Hàn Trạc vòng qua bàn làm việc đến bên người cô, bởi vì cầm trà, lòng bàn tay còn hơi nóng.
Anh nắm tay Hứa Thanh Nhiễm nhẹ nhàng xoa bóp, chân thành giải thích: "Vừa rồi anh chưa kịp phản ứng, từ phòng bệnh ra đã bị cô ta ôm lấy, khi muốn đẩy ra thì em tới."
Hàn Trạc nói, đột nhiên cười một tiếng: "Nhưng mà ánh mắt Nhiễm Nhiễm vừa rồi, thật đúng là khiến anh ngạc nhiên."
Hứa Thanh Nhiễm rút tay ra, bất mãn hừ hừ: "Em có phải rất dữ, khi dễ người ta không?"
Nam nhân đều có tâm lý đồng tình với kẻ yếu.
Hàn Trạc phủ nhận: "Em khi dễ người ta? Lý Liền Đường bị bệnh cũng không phải do em."
"Vậy sao anh ngạc nhiên?"
Hàn Trạc cười nói: "Chỉ có để ý thì mới ghen, ánh mắt vừa rồi của em cho anh biết, em thích anh nhiều hơn anh tưởng tượng."
"..."
"Dẻo miệng!"
Án mắt Hứa Thanh Nhiễm cảm động, gương mặt không nhịn được đỏ lên.
Chút bất mãn trong lòng vì lời nói của anh mà biến mất, cô vươn tay bóp chặt khuôn mặt anh, lẩm bẩm: "Nam nhân ở bên ngoài, phải học được cách tự bảo vệ."
"Không thể để người khác ôm, biết chưa?"
Hàn Trạc buồn cười đáp ứng, cúi đầu hôn cô: "Sẽ không có lần sau."
Hai người làm loạn mười mấy phút.
-
Từ bệnh viện ra, Hàn Trạc trực tiếp dẫn Hứa Thanh Nhiễm đến Tử Khí Đông Lai.
Tử Khí Đông Lai cách bệnh viện Hoa Nam khá xa, lại là giờ cao điểm, xe ở trên đường không thể di chuyển.
Hứa Thanh Nhiễm nhàm chán thở dài, cúi đầu nhìn vòng bạn bè.
Cô nhìn thấy Lý Lan Thuần đăng trạng thái, bức ảnh là bóng dáng Hàn Trạc đang kiểm tra thân thể cho Lý Liền Đường, còn một câu tiếng Anh.
Hứa Thanh Nhiễm phiên dịch lại.
"Ở thời điểm khó khăn nhất, chỉ có anh ấy cho tôi hy vọng."
Trái tim Hứa Thanh Nhiễm thắt lại, rõ ràng không cao hứng.
Cô ngẩng đầu nhìn Hàn Trạc, hỏi: "Lý Lan Thuần có thêm WeChat anh không?"
"Cô ta nói muốn thêm, nhưng anh không đồng ý."
"Tại sai không đồng ý?"
"Không cần thiết, phiền lắm."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh, mới cúi đầu: "Em thấy Lý Lan Thuần đăng lên vòng bạn bè, nói thời điểm khó khăn nhất anh cho cô ấy hy vọng, còn chụp lén anh, anh biết không?"
Dư quang Hàn Trạc nhìn cô, nỗ lực biện minh: "Làm một bác sĩ, anh hẳn cho nhiều người bệnh đang tuyệt vọng hy vọng, không vấn đề gì."
"Không vấn đề sao?"
Hàn Trạc khụ khụ, "Nhưng là một nam nhân, anh chỉ muốn cho em hy vọng.
Ở thời điểm khó khăn và tuyệt vọng nhất, nhớ tới em đầu tiên."
Cô an tĩnh lại, ánh mắt cảm động, bên trong như có ngôi sao.
Lập loè, sáng lên.
Đèn đỏ trước mắt, Hàn Trạc dẫm phanh lại, ôn nhu nhìn cô, trấn an: "Đừng lo, tám tuổi anh đã cất em lòng, không ai có thể thay thế."
* * *
Khi đến Tử Khí Đông Lai, đã 8 giờ.
Cũng may Hàn Trạc quen biết ông chủ, đến muộn nửa tiếng vẫn còn vị trí.
Ông chủ Tử Khí Đông Lai vẫn xếp chỗ giống lần trước cho họ, khi người phục vụ cầm thực đơn tiến vào, ông chủ cũng đi theo, trước tiên bắt tay Hàn Trạc, mới tò mò đánh giá Hứa Thanh Nhiễm.
"Lần trước bác sĩ Hàn tới đặt chỗ, nói muốn đi xem mắt, tôi còn tưởng bác sĩ Hàn lừa mình, không nghĩ thật sự theo đuổi được bạn gái đẹp như vậy."
Hứa Thanh Nhiễm lễ phép cười cười, người trước mắt hình như cùng tuổi với Hứa Miểu Sinh, Hàn Trạc từng nói với cô ông chủ họ Hà: "Hà tiên sinh nói đùa rồi, việc kinh doanh của nhà hàng thật tốt, lần trước nếu không phải Hà tiên sinh chừa lại chỗ ngồi, chúng tôi chỉ có thể bụng đói nói chuyện phiếm."
"Sẽ không, về sau hai người đồng ý tới ăn, trực tiếp gọi điện thoại trước, chắc chắn sẽ có chỗ ngồi, rốt cuộc mạng của tôi vẫn là bác sĩ Hàn kéo từ quỷ môn quan về."
Hàn Trạc nhấp một hớp nước trà, khiêm tốn cười cười.
Cùng ông chủ hàn huyên vài câu, Hàn Trạc tiếp nhận thực đơn, gọi vài món ăn, sau đó đưa thực đơn cho Hứa Thanh Nhiễm, "Nhìn xem, còn muốn ăn thêm gì không?"
Hứa Thanh Nhiễm nhận thực đơn, đồ ăn mình thích đều được Hàn Trạc gọi, chỉ nhiều thêm một phần canh trứng rong biển.
Gọi đồ ăn xong, ông chủ và phục vụ cùng nhau ra ngoài, nói còn có việc bận, để họ tùy ý.
Hai người gật đầu.
Phòng này tuy không lớn, nhưng mở máy lạnh, phục vụ còn đưa lên hai ly trà nóng, Hứa Thanh Nhiễm uống hai ngụm thân thể liền ấm áp, gõ khăn quàng cổ xuống đặt một bên.
Mặt bên có cửa sổ sát đất trong suốt, nhiệt độ bên trong chênh lệch với bên ngoài rất lớn, cửa kính kết một tầng hơi nước mỏng, đường phố xa hoa truỵ lạc đều có vẻ mơ hồ không chân thật.
Hứa Thanh Nhiễm nhàm chán ngồi, lấy hai tờ khăn giấy lau bọt nước trên cửa kính, nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ.
Hàn Trạc trả lời xong tin nhắn của Ngô Hải gác điện thoại trên bàn, phát hiện biểu tình Hứa Thanh Nhiễm có chút không đúng lắm, anh cầm giấy lau cửa kính sạch sẽ, tầm mắt cũng rõ ràng.
Dưới đường phố, đèn đường sáng lên.
Có một nhà ba người xảy ra tranh chấp, đứa nhỏ bị cha mẹ đặt dưới đèn đường khóc nháo, hai vợ chồng liền ở bên đường đùa giỡn, cuối cùng nữ nhân tát nam nhân một cái, nam nhân giận dỗi rời đi.
Ánh mắt Hàn Trạc trầm trầm, nhìn Hứa Thanh Nhiễm ngây người, vừa định lên tiếng, chuông cửa phòng vang lên.
Hứa Thanh Nhiễm xoay người nhìn cửa, ôn thanh nói: "Em đi mở cửa."
Hàn Trạc "Ừm" một tiếng, lại nhìn ngoài cửa sổ, nữ nhân ôm hài tử ngồi xổm trên mặt đất khóc to, người qua đường đều nhìn với ánh mắt đồng tình.
Người phục vụ đẩy đồ ăn tới, hương thơm ngào ngạt.
Hứa Thanh Nhiễm trở lại chỗ ngồi, giúp Hàn Trạc rót trà, ngữ khí nhàn nhạt: "Đừng nhìn, đều là bọn họ gieo gió gặt bão."
Hàn Trạc thu hồi ánh mắt, anh không thấy trên mặt Hứa Thanh Nhiễm có gì khác thường.
Chờ người phục vụ rời đi, Hứa Thanh Nhiễm gắp một miếng thịt cá đặt trong chén, miệng nhỏ nhai nhai: "Mấy ngày trước Tần Uông Dương còn tìm em vay tiền, muốn thông qua tặng lễ vào công ty Hoành Hà."
"Công ty Hoành Hà? Hình như là công ty số một số hai ở Liễu Thành à?"
Hàn Trạc ngoài ý muốn, những công ty lớn như vậy, cần phải có thực lực và kinh nghiệm làm việc lâu năm mới có thể gia nhập.
Anh không nhìn ra Tần Uông Dương có thể vượt qua thử thách.
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, nhắc tới Tần Uông Dương ngữ khí lạnh nhạt rất nhiều, tiếp tục nói: "Đúng vậy, nhưng giám đốc công ty Hoành Hà là học sinh của ba em."
Hàn Trạc kinh ngạc, quả nhiên quan hệ của giáo viên trải khắp thiên hạ, anh cười nói: "Chú thật đúng là thâm tàng bất lộ, học sinh có bản lĩnh lớn như vậy."
Hứa Thanh Nhiễm nheo mắt nhìn anh cười, ra vẻ trì hoãn mở miệng: "Kỳ thật, còn một người bản lĩnh lớn hơn nữa."
"Hả? Là ai?"
Ưu tú hơn giám đốc công ty Hoành Hà, trong lòng Hàn Trạc sinh ra tò mò.
Trong mắt cô chứa đầy ngôi sao, hướng tới anh chu môi: "Anh đó."
"Anh?"
"Lừa con gái bảo bối duy nhất của người ta rồi tay, bản lĩnh chưa đủ lớn?"
Hàn Trạc ho nhẹ, khóe miệng cười càng thêm tự phụ.
Những lời này, rõ ràng nói đến khảm vào tâm can.
Hứa Thanh Nhiễm nhìn tai Hàn Trạc chậm rãi đỏ lên, tim đập nhanh hơn, cô cúi đầu nhấp môi cười cười.
Không nghĩ tới bác sĩ Hàn sẽ thẹn thùng như vậy.
Hàn Trạc cúi người, gắp thịt cá không xương cho cô, sửa đúng: "Kha khụ khụ..
Đây không gọi là lừa, chúng ta thật sự yêu nhau ở bên nhau."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn anh một cái, cúi đầu ăn thịt cá.
Phụ họa theo, "Ừm, anh nói có đạo lý."
Một bữa cơm ăn trong vui vẻ, trò hề dưới lầu hoàn toàn không ảnh hưởng tâm trạng hai người.
Hứa Thanh Nhiễm còn đơn giản kể cho Hàn Trạc chuyện của Tần Uông Dương, sau khi nghe xong, nhận thức của Hàn Trạc với Tần Uông Dương lại một lần đổi mới.
Hàn Trạc rót thêm trà, "Anh ta sao lại nhận được bằng đi du học của trường em?"
Hứa Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, chuyện này cũng hơi lâu rồi, "Lúc ấy con gái hiệu trưởng học cấp hai, kết quả thi không đạt, áp lực lớn muốn nhảy lầu tự - sát."
"Hội học sinh phát thông báo trong diễn đàn, nói hiệu trưởng thông báo tuyển dụng người tư vân tâm lý, khai sáng cho con gái ông ấy nhân sinh quan, Tần Uông Dương báo danh đi, có thể là lớn lên đẹp trai, sau vài lần hàn huyên với con gái hiệu trưởng, cô gái nhỏ liền không nghĩ quẩn nữa, hiệu trưởng cảm kích hắn, thời điểm tốt nghiệp Tần Uông Dương tìm hiệu trưởng xin bằng đi du học, hiệu trưởng không có lý do không cho."
Hàn Trạc hỏi: "Hắn nói gì với cô gái đó?"
Hứa Thanh Nhiễm nheo mắt, suy nghĩ chốc lát mới nhớ đại khái nội dung, "Hình như là nói với cô gái nhỏ, ba của cô là hiệu trưởng, tương lai thành tích không tốt vẫn có thể vào đại học, còn có nhiều người hâm mộ, không cần phải tự ti, khen cô ấy trời sinh đã ở vạch đích."
Hàn Trạc giật giật khóe miệng, ngữ khí không che giấu sự khinh thường: "Em lúc ấy rốt cuộc coi trọng hắn ở điểm nào?"
Hứa Thanh Nhiễm cười khổ, nói cho Hàn Trạc đáp án: "Chắc là coi trọng hắn lớn lên đẹp, cảm thấy hắn thế nào cũng tốt."
Hàn Trạc gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của mình, thở dài nói: "Xem ra anh còn phải bảo dưỡng tốt, không nghĩ tới Nhiễm Nhiễm là người nông cạn như thế."
Hứa Thanh Nhiễm cũng cười cười, cực kỳ bất đắc dĩ với bản thân đời trước.
Hiện tại cô cũng không hiểu sao mình lại một mực yêu loại người đó, quả thực trong đầu nước vào.
Cô nhìn ngoài cửa sổ, trên kính lại kết một tầng sương, ngoài cửa sổ có chút mơ hồ, nhưng vẫn có thể thấy Imie ôm con gái ngồi xổm trên mặt đất khóc thút thít.
Biểu tình Hứa Thanh Nhiễm bình thường, không đồng tình cũng không châm chọc.
Xem thái độ Imie đời trước, ở nước ngoài cô ấy biết Tần Uông Dương có bạn gái, nhưng vẫn cố chấp chọn làm tiểu tam.
Con đường mình chọn, hạnh phúc hay không hạnh phúc, đều tự mình gánh vác.
Hứa Thanh Nhiễm nói thẳng: "Tần Uông Dương người này, luồn cúi* hơn nỗ lực nhiều, luôn muốn đi lối tắt và dùng quan hệ, là người cực kỳ tự chủ, trừ khi gặp được quý nhân, nếu không khó có thể thành công."
(*) Luồn cúi: Quỵ luỵ cầu cạnh kẻ có quyền chức.
Hàn Trạc rũ mắt: "Ở trong mắt Nhiễm Nhiễm, anh là dạng người gì?"
Hứa Thanh Nhiễm nghĩ nghĩ, nhoẻn miệng cười: "Bác sĩ Hàn khiêm tốn có lễ, thành thục ổn trọng, dáng vẻ chững chạc, nghiêm túc và có trách nhiệm trong công việc, là một thanh niên có triển vọng đóng góp cho xã hội."
Hàn Trạc: "Rất có phép tắc."
(*) Raw là 很官方啊 dịch ra là rất chính thức (bản dịch của google, mình chỉ là editor bản convert thôi).
Bản cv ban đầu là "Thực phía chính phủ a".
Sau khi tìm hiểu 7749 trang đăng truyện cv khác + google thì mình sẽ để là có phép tắc: >>>.
Bạn nào biết thì chỉ mình ạ.
"Mẹ em nói, kết hôn phải tìm loại nam nhân này."
Hàn Trạc ngay sau đó bồi thêm một câu: "Ừm, dì nói có đạo lý."
"Nhiễm Nhiễm gả chồng, nhất định là anh.".