Hàn Trạc sửng sốt, ngay sau đó trấn an: "Được, không làm không làm."
Hứa Thanh Nhiễm lúc này mới an tĩnh lại, hít hít mũi tiếp tục ngủ.
Hàn Trạc cảm thấy tự trách, tóc Hứa Thanh Nhiễm đã khô, anh rút điện vào phòng tắm tự sấy khô tóc mình.
Tắt đèn, anh cẩn thận bò lên giường ôm Hứa Thanh Nhiễm, mở đèn bàn phòng ngủ.
Hàn Trạc nhìn trần nhà, giữa mày hơi nhíu, trầm tư hồi lâu mới ngủ.
Ngày kế khi Hứa Thanh Nhiễm tỉnh lại, đã là 10 giờ 50 phút.
Chăn che kín mít trên người cô, mà bên người đã sớm không còn độ ấm Hàn Trạc.
Hứa Thanh Nhiễm xoa eo ngồi dậy, cầm điện thoại xem tin nhắn, quả nhiên có tin của Hàn Trạc, tâm trạng sáng sớm tốt hơn.
Như mọi ngày, anh báo vị trí của mình, cũng dặn dò cô nhớ ăn cơm.
Hứa Thanh Nhiễm trả lời lại, mới rời giường vào phòng tắm rửa mặt.
Khi nhìn gương phòng tắm, mặt Hứa Thanh Nhiễm đỏ hồng.
Hôm nay, cô không thể nhìn thẳng phòng tắm, không thể không nói, nam nhân này đã mở khóa kỹ năng mới.
Rửa mặt xong, Hứa Thanh Nhiễm thay một thân quần áo ở nhà, mua một phần cơm hộp, sau đó ngồi trên sô pha coi phim Hàn.
Bệnh viện, ca mổ của Lý Liền Đường được sắp xếp vào buổi chiều, nhưng tình huống Lý Liền Đường thực sự rất nghiêm trọng, tiến hành phẫu thuật gần bốn tiếng, cũng may cuối cùng phẫu thuật thành công.
Mẹ con Lý gia đều đứng ở của phòng phẫu thuật, đèn trước phòng tắt, hai mẹ con liền đứng lên.
Mẹ Lý đi thẳng đến trên giường bệnh, lôi kéo y tá bên cạnh hỏi: "Chồng tôi hiện tại thế nào?"
Lý Lan Thuần lại ngăn Hàn Trạc, khẩn trương bắt lấy cánh tay anh: "Thầy Hàn, ba em thế nào?"
Hàn Trạc đứng bốn tiếng, tinh thần tập trung cao độ, hiện tại cực kì mệt.
Anh đẩy Lý Lan Thuần ra, lui nửa bước, nhàn nhạt nói: "Phẫu thuật thành công, tiếp theo sẽ có y tá nói cho mọi người."
"Thầy Hàn, cảm ơn anh." Lý Lan Thuần cảm kích nói, "Chắc anh rất mệt, hay em đỡ anh đi nghỉ ngơi.."
"Không cần, cô chăm sóc cho ba mình đi, đừng dựa gần tôi như vậy, tôi không quen."
Lý Lan Thuần sững sờ tại chỗ, nhìn bóng dáng Hàn Trạc đi xa, thần sắc cô tối xuống.
"Thuần Thuần, lại đây xem thử ba con." Mẹ Lý nhíu mày, gọi con gái một câu.
Lý Lan Thuần hoàn hồn, đi đến bên người mẹ, theo y tá cùng đến phòng bệnh.
Sau khi y tá nói xong, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người Lý gia, Lý Liền Đường còn hôn mê chưa tỉnh.
Mẹ Lý nhìn con gái, nghiêm túc nói: "Bác sĩ Hàn là bạn trai Hứa Thanh Nhiễm, ba con có thể được phẫu thuật nhanh như vậy, cũng là do dì con cầu Hứa gia giúp đỡ, đừng làm khó người ta, làm người phải biết cảm ơn."
Lý Lan Thuần biết tâm tư của mình không thể gạt được mẹ, cô rũ mắt nhỏ giọng nói: "Mẹ, con thật sự thích thầy Hàn."
"Thích, người ta cũng đã có bạn gái.
Hơn nữa, bác sĩ Hàn năm nay đã ba mươi mấy, con mới 23 tuổi, sau này còn có người tốt hơn, con phải biết tự trọng, hiểu không?"
Lý Lan Thuần cúi đầu, không nói gì.
Mẹ Lý biểu tình phức tạp, thở dài, thấm thía khuyên cô: "Tình yêu cũng có thứ tự đến trước đến sau, Hứa Thanh Nhiễm cùng bác sĩ Hàn ở bên nhau trước, là các con không có duyên phận, con cũng nhìn ra được, bác sĩ Hàn rất thích Hứa Thanh Nhiễm, tại sao phải chấp mê bất ngộ?"
"Nhưng mà, con quen biết thầy Hàn sớm hơn Hứa Thanh Nhiễm!" Lý Lan Thuần không cam lòng trả lời: "Đại học năm nhất con đã biết thầy Hàn, sớm hơn Hứa Thanh Nhiễm 5 năm."
"Vậy thì sao? Bác sĩ Hàn thích Hứa Thanh Nhiễm, không quan hệ gì đến việc trước sau, bác sĩ Hàn đã thích Hứa Thanh Nhiễm rồi."
"Mẹ.."
"Được rồi, con như vậy cũng không thích hợp ở bệnh viện chăm sóc ba con, về nhà đợi đi, ngày thường cũng không cần tới bệnh viện." Mẹ Lý khuyên hồi lâu, nghiêm khắc nhìn cô, sau đó nhìn chồng.
Hai mẹ con giằng co, cuối cùng Lý Lan Thuần rời phòng bệnh.
Khi thang máy đến lầu một, Lý Lan Thuần lại ấn nút tầng 4.
Hàn Trạc đang ở phòng khám xem số liệu bệnh án, nghe thấy tiếng gõ cửa nâng mắt, nhìn thấy Lý Lan Thuần, đạm thanh nói: "Mời vào."
Lý Lan Thuần đi vào, ngồi đối diện Hàn Trạc.
"Về việc phẫu thuật của cha cô, muốn hỏi gì nữa sao?"
"Thầy Hàn, lần này em tới, không phải vì chuyện đó, y tá đã nói rồi, phẫu thuật ba em thành công, cảm ơn anh."
Hàn Trạc nhướng mày: "Vậy cô còn chuyện gì?"
Lý Lan Thuần nói: "Thầy Hàn, em thích anh!"
"..."
Lý Lan Thuần khẩn trương nhìn sắc mặt Hàn Trạc, kết quả lại làm cô mất mát.
Cô không phải không ai thích, mặc kệ là ở trường học hay hiện tại đi làm, chưa bao giờ thiếu nam nhân xum xoe cô.
Nhưng Hàn Trạc được cô thổ lộ cũng không có nửa điểm vui sướng, ngược lại giữa mày theo bản năng nhăn một chút.
"Xin lỗi, tôi đã có bạn gái."
Lý Lan Thuần chua xót, cứng ngắc cười: "Thầy Hàn, từ đại học vừa thấy anh, em đã thích rồi, thích anh suốt 5 năm, em không ngại anh thích Hứa Thanh Nhiễm.."
"Tôi để ý." Hàn Trạc đánh gãy lời cô nói, biểu tình lãnh đạm.
Giống như cửa sổ phòng khám bệnh mở ra, gió thổi vào khiến người lạnh lẽo.
Lý Lan Thuần không cam lòng nắm chặt tay, đốt ngón tay đỏ bừng cũng không thấy đau, "Thầy Hàn, anh thích Hứa Thanh Nhiễm như vậy sao? Em không yêu cầu hai người chia tay, chỉ cần anh đáp lại em một chút, em cũng tuyệt đối sẽ không để Hứa Thanh Nhiễm biết.."
"Lý tiểu thư, xin tự trọng!"
Sắc mặt Hàn Trạc trầm xuống, rõ ràng rất tức giận.
Lý Lan Thuần nhìn anh lạnh nhạt, hô hấp có thút không thuận, cô còn muốn nói, liền nghe thấy sau lưng có y tá nói: "Bác sĩ Hàn, chủ nhiệm tìm anh!"
Hàn Trạc trả lời, đem bệnh án trên tay đặt lên bàn.
"Chuyện hôm nay, tôi coi như không có, về sau xin Lý tiểu thư không cần xuất hiện trước mặt bạn gái tôi, tôi lo tâm tình cô ấy không tốt.
Cô yên tâm, cha cô bệnh, làm bác sĩ tôi sẽ toàn lực cứu giúp."
Anh nói không hề có tình cảm.
Lý Lan Thuần nhìn chằm chằm giấy phép bác sĩ của Hàn Trạc trên bàn, nước mắt chảy ra.
**
Hàn Trạc từ văn phòng chủ nhiệm về, Lý Lan Thuần cũng không còn ở phòng khám.
Trong lòng anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, Lý Lan Thuần cùng cô gái trước kia thổ lộ với anh không giống nhau, cô có quan hệ quê nhà với cha mẹ Hứa, nếu càn quấy, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến thái độ của cha mẹ Hứa với anh.
Anh phủi phủi áo blouse, ngồi xuống ghế.
Trên bàn làm việc, dưới con chuột máy tính có một tờ giấy.
Hàn Trạc cầm lên xem.
Thầy Hàn, mối tình đầu của em kết thúc, chua xót thống khổ.
Nhưng, chúc anh hạnh phúc!
Lý Lan Thuần
Hàn Trạc xem xong nội dung, thuận tay xé nát ném vào thùng rác.
Sau đó, tâm trạng nháy mắt nhẹ nhàng không ít.
Anh đứng dậy rót nước, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Lý Lan Thuần hỏi anh rốt cuộc thích Hứa Thanh Nhiễm bao nhiêu.
Anh nói không nên lời, nhưng tất cả sự yêu thích của anh đều thuộc về cô.
Nếu một hai phải ví dụ.
Anh ái cô, cho nên cả đời sẽ không lừa dối cô.
Anh yêu cô, thậm chí có thể tiếp nhận việc mình bị lừa dối.
* * *
Điện thoại đột nhiên vang lên.
Hàn Trạc mở mắt, Hứa Thanh Nhiễm nhắn cho anh.
Nhiễm Nhiễm: 【 Bác sĩ Hàn, anh có phải nhớ em không, em đột nhiên hắt xì ba cái.
】
Hàn Trạc: 【 Ừm, nhớ em.
】
Hàn Trạc: 【 Có cảm mạo không, trừ việc hắt xì còn có chỗ nào không thoải mái? 】
Nhiễm Nhiễm: 【 Không có cảm mạo, chỉ hắt xì.
Đúng rồi, phẫu thuật của chú Lý thế nào? 】
Hàn Trạc: 【 Rất thuận lợi.
】
Hai người hàn huyên, đến khi Hàn Trạc bận việc, Hứa Thanh Nhiễm vẫn không tha gửi ghi âm: "Được, bác sĩ Hàn làm việc tốt, buổi chiều em nấu cơm chờ anh về."
Khi mở ghi âm ra, y tá cũng ở bên cạnh Hàn Trạc.
Y tá hâm mộ cười nói: "Bác sĩ Hàn thật hạnh phúc."
Khóe miệng Hàn Trạc cong cong, cất điện thoại vào túi, sau đó bắt đầu công việc.
**
Có lẽ là gần cuối năm, công việc ở bệnh viện càng ngày càng nhiều, sắp tan làm thì khoa thần kinh lại đưa đến bệnh nhân cấp cứu, Hàn Trạc không thể không ở lại phẫu thuật.
Ở nhà vệ sinh, anh cẩn thận rửa tay, dành chút thời gian nhắn tin cho Hứa Thanh Nhiễm, bảo cô ăn cơm trước, không cần chờ.
Tin nhắn vừa gửi, Hứa Thanh Nhiễm đã trả lời.
Nhiễm Nhiễm: 【 Một người ăn cơm không thú vị, bằng không em đóng gói đến đến bệnh viện, chờ phẫu thuật xong, chúng ta cùng nhau ăn? 】
Hàn Trạc: 【 Vậy được thôi, trên đường chú ý an toàn, tới rồi nói, đến phòng nghỉ chờ anh.
】
Hàn Trạc làm bác sĩ chủ trị, cũng có một phòng nghỉ chuyên môn để anh nghỉ ngơi.
Trả lời xong, anh bật chế độ im lặng cho điện thoại, rồi đến phòng cấp cứu.
Phẫu thuật ba tiếng, giữa chừng có bộ phận xuất huyết, may mắn quá trình cầm máu thuận lợi, cuối cùng phẫu thuật thành công.
Độ ấm phòng phẫu thuật không cao, sau lưng quần áo phẫu thuật của Hàn Trạc ướt đẫm mồ hôi.
Khi anh trở lại phòng nghỉ, Hứa Thanh Nhiễm đang ngồi trên giường ôm gối đấu địa chủ, Hàn Trạc nghe thấy giọng nói trong máy phát ra "Không nhân đôi" "Siêu nhân đôi".
Hứa Thanh Nhiễm nghe thấy động tĩnh, nâng đầu, ánh mắt sáng lên: "Xong rồi?"
"Ừm." Hàn Trạc đóng cửa, thuận tay khóa trái, cầm bình giữ ấm uống hai ngụm nước, cả người mới thoải mái.
Anh mở hộp đồ ăn Hứa Thanh Nhiễm mang tới, phía trên có món ớt xanh xào thịt và cà chua xào trứng, phía dưới đựng cơm.
Hàn Trạc nhìn nữ nhân trên giường nghiêm túc "Không muốn đứng dậy", thanh âm có chút mỏi mệt: "Em ăn chưa?"
"Chưa, muốn cùng anh ăn cơm."
Bàn đấu địa chủ này đã thua cô 240 hạt đậu vàng, Hứa Thanh Nhiễm cất điện thoại, đến cạnh bàn: "Ăn cơm đi."
Hàn Trạc xoa đầu cô, giúp kéo ghế.
Hứa Thanh Nhiễm cầm lấy bình giữ nhiệt uống một ngụm nước, "Khi em lên lầu, nhìn đội ngũ thật dài ở phòng khám bệnh, gần đây bệnh viện có phải rất bận không, anh có mệt không?"
"Gần cuối năm, nhiệt độ không khí thấp, bệnh nhân phát sốt rất nhiều, gần đây phòng khám bệnh đều lo liệu không hết, còn điều mấy bác sĩ từ phòng anh qua hỗ trợ, nhưng mà cuối năm đều vậy, năm nay hình như nghiêm trọng hơn chút."
Hứa Thanh Nhiễm gật đầu, quan tâm nhìn Hàn Trạc: "Ừm, anh cũng chú ý thân thể, đừng để quá mệt mỏi."
Hàn Trạc cười cười, nói tới việc chú ý thân thể, anh nhớ tới tối hôm qua, trong mắt mang theo xấu hổ nhẹ: "Về sau buổi tối anh sẽ chú ý tần thứ, không làm em quá mệt mỏi."
"..."
Hứa Thanh Nhiễm sửng sốt một giây, phản ứng lại anh nói gì, sắc mặt lập tức giống cà chua.
Cô trừng mắt Hàn Trạc: "Chuyện này, anh nói anh đã lừa gạt em mấy lần, còn có mặt mũi nói!"
Khóe miệng anh nhếch lên, ngữ điệu ngả ngớn: "Anh cho rằng em ngượng ngùng, nào biết em thật sự chịu không nổi, về sau sẽ chú ý."
Hứa Thanh Nhiễm cúi đầu, trong đầu ong ong.
Cô nuốt xuống cà chua trong miệng, khẽ nói: "Tối hôm qua em mệt, cho nên đêm nay không cho anh chạm vào em."
"Được."
Anh trả lời quá mức tùy ý, Hứa Thanh Nhiễm hoài nghi độ chân thật của lời này: "Hàn Trạc, anh không được gạt em!"
Hàn Trạc thản nhiên nhìn cô, anh biết mình có nhiều tiền án về chuyện này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười nói: "Không lừa em, đêm nay cho em ngủ ngon."
Hứa Thanh Nhiễm hồ nghi nhìn chằm chằm anh, lại khẽ nói: "Đêm mai cũng không được."
"Ừ, có thể."
"Ngày kia cũng không được!"
Hàn Trạc nhướng mày, gắp một miếng ớt xanh xào thịt bỏ vào trong miệng, trong giọng nói có chút ý uy hiếp: "Nhiễm Nhiễm, em một vừa hai phải thôi."
Hứa Thanh Nhiễm nuốt nước miếng: "Buổi tối có chuyện gì.."
"Điểm mấu chốt của anh chỉ có thể là một hoặc hai ngày."
Hứa Thanh Nhiễm: "..."
Đề tài lúc sau càng ngày càng làm càn, cũng may Hàn Trạc lúc trước khóa cửa, mà hiệu quả cách âm của phòng nghỉ không tồi.
Cơm nước xong, hai người từ phòng nghỉ ra, sắc mặt bình thường.
Chủ yếu là Hàn Trạc nhớ tới tối hôm qua Hứa Thanh Nhiễm trong mộng còn cự tuyệt, không nhẫn tâm nặng tay, mà tối nay phẫu thuật, cũng thực sự mệt mỏi.
Đi đến hành lang, Hứa Thanh Nhiễm nhìn xuống, phòng khám lầu một có một hàng dài, cô kéo tay Hàn Trạc: "Làm bác sĩ thật sự rất vất vả."
Hàn Trạc theo tầm mắt cô, hàng dài nhất chính là khoa truyền nhiễm của Chu Bạch Nam.
Hàn Trạc đột nhiên dừng một chút, nhớ tới cái gì, ôm Hứa Thanh Nhiễm vào thang máy.
Thang máy cũng rất nhiều người, anh cẩn thận che chở Hứa Thanh Nhiễm.
Khi thang máy xuống lầu một, Hàn Trạc kéo Hứa Thanh Nhiễm muốn ra, Hứa Thanh Nhiễm ngẩng đầu nhìn anh: "Anh bị ngốc à, mới lầu một, chúng ta phải xuống tầng G."
Hàn Trạc: "Anh đi lãnh khẩu trang, cuối năm nay hẳn có bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng bùng nổ, có thời gian em nói với chú dì một tiếng, bảo họ đừng ra cửa."
Hứa Thanh Nhiễm ngẩn người, nói tới bệnh truyền nhiễm, cô mơ hồ nhớ rõ Liễu Thành đúng thật bạo phát bệnh dịch nghiêm trọng, thậm chí lan tràn toàn quốc gia, nghiêm trọng đến từng nhà đều không thể ra cửa, ở nhà tự mình cách ly.
Chỉ là lúc ấy cô vì bị Tần Uông Dương lừa dối, cảm xúc quá mức mất mát, cả ngày buồn ở trong phòng, trận bệnh truyền nhiễm này đối với cô không ảnh hưởng lớn gì, nhưng Hứa Hoài Khiêm và Thư Ngọt lại nhiễm bệnh bị cách ly, cũng may thân thể hai người tốt, hồi phục.
Trận bệnh truyền nhiễm này, trong phạm vi cả nước đã chết rất nhiều người.
**
Trở lại chung cư đã 10 giờ.
Hàn Trạc đổi giày, cất hộp đồ ăn về phòng bếp, sau đó rót cho Hứa Thanh Nhiễm nước mật ong: "Em đi tắm trước đi, trước khi ngủ nhớ uống nước mật ong, anh còn có chút việc, ở trong thư phòng."
Hứa Thanh Nhiễm nhìn quầng thâm dưới mắt Hàn Trạc, đau lòng khẽ nói: "Đã 10 giờ, anh còn không ngủ, ngày mai phải dậy sớm đi làm nữa."
Hàn Trạc cười khẽ, nhéo mặt cô: "Cùng nhau ngủ, em lại nói anh khi dễ em, em ngủ rồi, anh có muốn làm cầm thú, cũng luyến tiếc đánh thức em."
Hứa Thanh Nhiễm đỏ mắt, dùng sức đẩy anh, mắng câu "Cầm - thú" liền trốn vào phòng ngủ.
Hàn Trạc nhìn ly nước trên tay, lắc đầu chỉ có thể đưa vào cho người ta.
Hứa Thanh Nhiễm đang lấy quần áo, thấy anh tiến vào, đôi mắt mở to: "Anh không phải nói.."
"Anh vào đưa em nước mật ong, mùa đông uống, tốt cho dạ dày."
Hàn Trạc đặt ly lên tủ đầu giường, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Thanh Nhiễm khịt mũi, vốn định lấy bộ đồ ngủ, cô nhét lại vào tủ quần áo, cầm váy ngủ hồng nhạt ra, xoay người vào phòng tắm.
**
Trong thư phòng, Hàn Trạc mở máy tính, kiểm tra tư liệu trên mạng y tế Trung Hoa, cũng gửi email cho giới tiền bối trong ngành.
Tuy là đã là chuyện của đời trước trước 5 năm, nhưng anh đối với tình hình dịch bệnh này đã nghiên cứu kỹ mầm mống.
Lúc ấy anh hưởng ứng quốc gia kêu gọi tham gia kháng dịch, đối với virus biến dị, nhiều nhân viên y tế và người dân đã phải bỏ mạng..