Sau một thời gian quan sát, Đinh Tuấn nhận ra rằng Đinh Tiếu không bao giờ cười, dù nghe được điều gì cũng đều không thể mang lại nụ cười trên môi anh, trừ khi anh đang ôm di ảnh của người thân.
Cuộc sống của Đinh Tiếu vẫn diễn ra bình thường, ăn uống đúng giờ nhưng lượng thức ăn lại rất ít.
Dù cửa hàng vẫn mở cửa kinh doanh, Đinh Tiếu gần như không giao tiếp với ai, khiến doanh thu giảm sút đáng kể.
Tuy nhiên, Đinh Tiếu không tỏ ra lo lắng hay bất cứ cảm xúc nào khác.
Giống như tồn tại chính là tồn tại mà thôi.
Quyết định đưa Đinh Tiếu đến bệnh viện mình làm việc, Đinh Tuấn đưa anh đến phòng khám tâm lý.
Bác sĩ chẩn đoán Đinh Tiếu mắc phải chứng trầm cảm, cảnh báo rằng nếu không được điều trị và giải tỏa, tình trạng sẽ trở nên tồi tệ hơn.
Bắt đầu quá trình trị liệu, Đinh Tiếu thể hiện sự hợp tác đầy đủ.
Anh không muốn chết, mặc dù đã từng cảm thấy cuộc sống này không còn gì đáng giá.
Bác sĩ giải thích rằng cảm giác đó là một dạng của bệnh lý, khuyên anh không nên quá lo lắng về lý do tồn tại.
Đinh Tiếu được khuyên nên nghỉ ngơi đầy đủ, thả lỏng hoàn toàn và tìm cách giao tiếp nhiều hơn với mọi người.
Bác sĩ cũng đề nghị, nếu Đinh Tiếu không muốn nói chuyện với người khác, anh có thể đến gặp mình, kể cả sau giờ làm việc mà không tính phí.
Sau mỗi lần trò chuyện với bác sĩ tâm lý, Đinh Tiếu cảm thấy tâm trạng của mình được cải thiện rõ rệt, thậm chí cảm giác thể chất cũng thoải mái hơn.
Anh bắt đầu nhận ra rằng mình có lẽ thiếu đi một người để chia sẻ, để nói lên những suy nghĩ và cảm xúc của bản thân.
Nhưng khi trở về nhà, Đinh Tiếu lại tự hỏi, mình sẽ chia sẻ những điều này với ai?
Sau gần nửa năm tham gia liệu pháp tâm lý, Đinh Tiếu đã được chẩn đoán là hoàn toàn bình phục.
Sự tiến triển này chủ yếu nhờ vào sự hợp tác tích cực của anh, cũng như sự quan tâm và hỗ trợ từ Đinh Tuấn và bác sĩ tâm lý.
Khi bác sĩ thông báo Đinh Tiếu đã khỏi bệnh, ông vui mừng vỗ vai Đinh Tiếu và nói: “Bạn trẻ à, thế giới này còn rất nhiều điều đáng để bạn quan tâm.
Ví dụ, bạn có thể nuôi một thú cưng, tự học để nâng cao kiến thức, hoặc đi du lịch để mở rộng hiểu biết.”
Đinh Tiếu thấy ý tưởng về việc đi du lịch khá thú vị.
Dù sao thì cửa hàng của anh cũng không còn kinh doanh.
Anh quyết định cho thuê lại cửa hàng ở tầng một và bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi.
Mục tiêu ban đầu của anh là khám phá hết mọi miền của đất nước.
Đinh Tuấn và bác sĩ tâm lý đều rất ủng hộ quyết định này của Đinh Tiếu, nhưng họ nhấn mạnh rằng anh cần phải luôn chú ý đến tình trạng sức khỏe tâm lí của mình.
Nếu cảm thấy bất an hay căng thẳng, anh cần phải trở về tiếp tục liệu pháp.
Họ cũng chuẩn bị cho Đinh Tiếu một hộp thuốc giúp ngủ và một lọ thuốc điều chỉnh hệ thần kinh.
Đồng thời, họ yêu cầu mỗi khi đến một thành phố mới, Đinh Tiếu phải gửi cho họ một tấm bưu thiếp và viết một bức thư.
Không cần sử dụng điện thoại hay internet, việc sử dụng phương thức thư từ truyền thống sẽ giúp giảm áp lực tâm lý.
Việc viết thư được xem như một phương pháp thư giãn tinh thần.