Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

“Ta là người tốt.”

Thực kỳ quái, rõ ràng mọi người đều biết ta là người tốt, là một thị dân luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt luật pháp, vì cái gì vị trị an quan trước mặt luôn cứ dây vào ta?

“Là một cư dân của thành Sulfur, nộp thuế đúng hạn, công tác nhiệt tình; tại nơi công tác là viên chức xuất sắc, ở khu dân cư là hàng xóm gương mẫu. Ngươi xem, ta còn cực kì yêu thích sủng vật. Đây, nhìn đi, cái huy chương này là do a Bảo đoạt được chức quán quân tại cuộc thi chọn sủng vật minh tinh cấp phường mà có!”

Chiếc huy chương mà ta vừa chỉ, hiện tại đang treo trên tường, mặt trên còn có ghi: “Quán quân cuộc thi minh tinh sủng vật thành Sulfur lần thứ bảy.”; “Chúc a Bảo đáng yêu của chúng ta vĩnh viễn kiện khang”.

Mà a Bảo thì đang hưởng thụ bữa tối ngay phía dưới tấm huy chương.

“Sủng vật? A Bảo? Ngươi nói là con quái vật đáng sợ kia, hắn chính là một trong những nguyên nhân ngươi bị trách phạt! Gia đình Lạc Phủ tố cáo sủng vật của ngươi tấn công con trai bọn họ!”

Lúc này a Bảo vẫn đang vừa liếm cục xương vừa chảy nước miếng, thấy chủ nhân nhìn hướng chính mình còn chảy nước miếng, thật đáng yêu nha.

“Lạc Phủ? Là ai nhỉ? Trong kí ức thực sự không có chút ấn tượng nào.”

Ngay trước lúc ta phân vân không biết có nên sử dụng trinh sát phép thuật kiểm tra lại mớ kí ức càng ngày càng kém của mình, tựa hồ nhìn ra sự mờ mịt của ta, vị ám tinh linh trị an quan cười lạnh:

“…Ngươi cảm thấy lời vừa rồi có chút thuyết phục nào sao? Con quái vật ngươi nuôi còn đang mút xương ống chân con trai họ!”

“Nga? Úc! Ra là gia đình khô lâu binh sát đường, nhà bọn họ đặc biệt thích chơi cùng a Bảo, thật là người tốt nha.”

Vừa nói ta vừa vội vàng phiêu qua, cố sức rút lấy căn xương chân từ cái miệng cắn chặt không tha của a Bảo, bó tay, ta đành vung lên nắm đấm hướng đầu nó mà đập:

“Buông ra, buông ra, con chó ngu xuẩn này. Không muốn bị nhốt vào sở kiểm dịch liền ngoan ngoãn buông ra cho ta.”

Thật là một con chó nghe lời, nhìn ta kiên trì như vậy, a Bảo đáng yêu nức nở lên, dùng một biểu tình khiến người ta thương tiếc nhả ra đồ chơi yêu quý của mình.

“Yên tâm đi, a Bảo, chờ đuổi đi lũ đàn bà thối này, ta sẽ khiến cả Lạc Phủ cùng chơi với ngươi, chơi tròn một năm.” Ta thầm thì hứa với nó.

Tuy vậy, trước mắt có chút phiền toái nhỏ, căn xương chân này quả thực là một chứng cứ khó chối cãi, ta đành nặn ra một nụ cười, nỗ lực xoa dịu vị trị an quan trước mắt:

“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm. A Bảo chỉ quá nhiệt tình thôi. Nó luôn ưa thích kết bạn mới, lúc chia tạy lại lưu luyến không buông, lấy từ chỗ bạn tốt chút vật kỉ niệm không phải rất bình thường à?”

Ta tính đưa căn xương chân đi, vị trị an quan kia lại giật mình lui lại:

“Đừng tới đây, bảo trì an toàn cự li, ai biết ngươi ở trong đó để thứ chú pháp tà ác nào. Đồng đội của ta còn ở bên ngoài, giả như ta không về được, ngươi muốn đối mặt sự phẫn nộ của hết thảy thành trị trị an quản lý bộ đội (gọi tắt là thành quản) sao?”

Ta đã hạ mình đến nước này, thế mà con nhóc thối này cư nhiên không cho ta mặt mũi. Ta thành tâm đưa xương ống chân, con nhóc này lại làm như nhìn đến thứ gì ác tâm vô cùng, lùi về sau hai bước, lại còn bày ra giới bị, trương vẻ mặt cá chết lên xem ta.


“Ta chính là đại biểu trị an quan của thành phố này, ngươi biết hậu quả khi tập kích ta sao?”

“Hiểu lầm, hiểu lầm, ta là một người tốt.”; thầm than sự cảnh giác của ám tinh linh đối với ma lực quá nhạy bén, đành chịu, ta chỉ có thể âm thầm xua tán đi [thuật thôi miên] cùng [nguyền rủa rắn độc] trong xương ống chân, khiến ma thuật tan rã trong yên lặng.

“Ta không cần biết ngươi có phải người tốt hay không, chiếu theo điều lệ thành Sulfur, ngươi phải bồi thường 50 đồng vàng, đồng thời phải đến tận cửa xin lỗi, hạn trong ba ngày phải hoàn thành.”

Con nhóc kia bỏ lại một câu, đoạt về căn xương chân, trực tiếp xoay người đi.

“Nếu không muốn ta lại tìm đến cửa, nhớ kĩ, hạn trong ba ngày đến thành quản đại đội báo danh!”

Đóng cửa lại, sắc mặt của ta lập tức trầm xuống.

“Lũ đàn bà thối, cẩn thận ngày nào đó bị gõ ám côn, bị bán đến nô lệ thị trường, ám tinh linh vẫn là dễ bán nhất, đáng tiền nhất, hừ hừ.”

Trong suy nghĩ thì nguyền rủa thực độc, thế nhưng không có nói ra, bởi lẽ nếu nói ra, nhỡ đâu đám đàn bà ấy thực sự bị bán đi, ta không phải liền trở thành đệ nhất tình nghi sao? Ta không có ngu.

“Đại tỷ, ngươi thực vi diệu, dám chấp pháp với thứ quái vật đáng sợ như vậy, nếu là ta, vừa nhìn đến hắn, liền sợ đến hồn phách lên mây.”

“Hừ, Momo, những gia hoả này kỳ thực đều một dạng, một đống xác rỗng, là một thành quản quang vinh của thành Sulfur, ngươi phải biết…”

Nơi không xa, cuộc trò truyện của hai nữ ám tinh linh truyền đến như cũ…

“Hừ, dám xem thường ta, nếu không phải ta đã quyết ý là một người tốt, các ngươi đêm nay ắt phải trở thành đệ tử của Thuý Kiều.”.

A Bảo đáng yêu nhìn thấy chủ nhân mình có vẻ buồn phiền, liền lon ton chạy đến, sử dụng chiếc lưỡi cự đại đầy gai độc liếm mặt ta.

“Được rồi, được rồi, a Bảo, nhớ kĩ ngươi là loài Chromaggus cao quý, không phải thứ chó nhà hơi tí chảy nước miếng. Đi, chúng ta đi tìm “Lạc Phủ” xin lỗi đi, thuận tiện ăn chực bữa tối, ừ, ‘Bữa tối’.”

Con chó thiểu năng nghe thấy buổi tối có cái ăn, hai cái đầu đồng thời chảy nước miếng, cái lưỡi cự đại liếm mặt ta lại càng nhiệt tình.

Chó quả nhiên là bạn của con người, Chromaggus(chó địa ngục hai đầu, chi tiết tìm gg) càng là bạn chí thân, duy chỉ có điều phí nuôi dưỡng quý một chút. Đối với chúng, một ít xương mang theo chút ma lực là thức ăn tốt nhất, chẳng qua, có gia đình Lạc Phủ nhiệt tình chi viện, đại khái chắc là có thể tiết kiệm một tháng.

À quên, tự giới thiệu, ta, Roland Lam, năm nay tròn ba trăm bảy mươi sáu xuân xanh, là một người tốt, nhầm, là một vu yêu rất rất tốt.

Nếu muốn hỏi xem thế nhân nhìn nhận vu yêu thế nào, sợ rằng, không hề có bao nhiêu lời là khen ngợi.

“Thập ác bất xá”, “chung cực của vong linh cùng hắc ám ma pháp”, “ác mộng của người sống, đế vương của người chết.”…

Tuy rằng ta thường coi đó là lời vu hãm của những kẻ ghen ghét cùng lũ nguỵ quân tử, thế nhưng không thể phủ nhận, có đôi khi, những thành kiến kì thị này đích thực mang đến không ít phiền toái.


Chí ít, cho dù tại nơi cấm nội đấu như thành Sulfur, mỗi tháng ta đều phải xử lý mấy cái “Tổ đội dũng giả đả kích tà ác”, hoặc là “hội mạo hiểm thăm dò khu nhà ác quỷ.”

Tuy phần lớn trong số bọn họ liền phòng hộ pháp trận cũng không phá nổi, thế nhưng có nhiều lúc, ta vẫn hoan nghênh sự viếng thăm của bọn họ, ừ, trong trường hợp thiếu thực nghiệm phẩm gì đó, giống như hiện tại…

“…Ta nhất định phải…giết ngươi….đừng có sờ nơi đó! Khốn kiếp, lũ ma xúc tu! ….Không, nơi đó cũng không được! Nơi đó của ta rất mẫn cảm. Á hà…Á…À…hộc…hộc….yamete…Van ngươi, giết ta, giết ta! Có giỏi ngươi giết taaaa!!!”.

Trước mắt ta là một vị bán tinh linh du hiệp, nàng một tuần trước còn lớn lối đòi thay trời hành đạo trừ sạch ác đồ(ta), hiện tại, nàng chỉ có thể nằm tại địa lao ô trọc này mà rên rỉ.

“Bỏ qua cho ta, ít nhất…giết ta…đừng, đừng, yamete!!” nhiều lần tích luỹ cuối cùng cũng đến đỉnh cao, sau một tiếng rên rỉ kịch liệt, nàng đạt tới cao trào, trước là toàn thân căng chặt, sau một giây lại vô lực ngã xuống dưới đất.

Đôi mắt nàng, vốn dĩ tràn đầy hận ý, cho dù đã mất đi tiêu điểm, vẫn như cũ hướng về phía ta nhìn chằm chặp theo bản năng. Mãi nửa ngày sau, đôi mắt trầm trầm tử khí ấy mới lần nữa được chuốc đầy thù hận.

“Ai da, đừng nhìn ta như vậy, hưng phấn quá độ không tốt cho sức khoẻ.”

“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!!”

“…Có lẽ trong ngôn ngữ của tinh linh số lượng từ dùng để mắng người quá ít, cũng có thể giáo viên ngữ văn của ngươi chết sớm quá, vốn từ người được học không đủ làm ta hưng phấn.”

“Vô lại, biến thái…”, vài ngày lao ngục đã tàn phá ý chí của nữ du hiệp, thế nhưng sự kiêu ngạo của cao đẳng tinh linh chưa bị lau đi, cho dù tiêu hao thể lực quá độ, vị nữ tinh linh tóc vàng vẫn tiếp tục lẩm bẩm nguyền rủa ta.

“Được rồi, nghỉ ngơi đủ rồi, lại thêm một vòng đi!”

“Cạch!”, theo một tiếng vang nhỏ, vô số xúc tu màu đen lại hành động một lần nữa, lũ sử ma bị Phấn hồng chi thư triệu hồi đã không kiềm chế được dục vọng cùng nữ tính thân cận của mình.

“Không, đừng!!!...Van ngươi, thả ta đi!!”

Đáng tiếc, lũ sử ma của ta làm sao có thể nghe theo lời xin xỏ của tù phạm.

“Ta sợ ngứa!!”

Ừ, đúng, chỉ là gãi ngứa thôi. Ta là người tốt nha, sự tình gì gắn mác 18+ là ta kiên quyết không làm đâu.

“Đám tentacle, chú ý chăm sóc đặc biệt khu vực giữa eo và dưới cổ chỗ thịt ngứa, nơi đó là nhược điểm của nàng.”

“Cáp…Hì hì…Giết ta, sơn ộp bích, giết ta!!...Ha ha”


Không hổ là hình phạt các nữ du hiệp sợ nhất, rất nhanh, nàng trực tiếp cười đến lăn lộn dưới sự chiếu cố của vô số xúc tu.

“Hừ! Đáng đời, ai bảo ngươi dám xông vào nhà ta, không ra sức trừng trị, ngươi liền coi ta là Hello Kitty!”

Đương nhiên, ta cũng không rảnh việc làm không công, phạt nàng cũng hao tốn ma lực của ta nha.

“Cầu ngươi, ta chịu thua, ta đầu hàng… Tất cả điều kiện cái gì ta cũng đáp ứng!!”

“Không cần, ngươi như bây giờ chính là cống hiến lớn nhất đối với ta”

Nhìn vào đám chữ số chậm rãi tăng trưởng trên bảng diện, ta không khỏi dậy lên cảm than:

“Haizz, ba ngày trời mới cho ta 2 điểm ác trị, cứ đà này muốn kiếm 100.000 điểm để sống lại muốn chờ đến khi nào?”.

Nhớ tới ‘sẽ’, thứ vạn chúng hướng tới trong truyền thuyết, lại cúi nhìn thân thể sớm chỉ còn tồn xương trắng của mình, rất nhanh, ánh mắt ta lại hướng đến lũ xui xẻo trong lao phòng.

“Trừng ác cũng là vì dương thiện, vì trị số…nhầm, vì chính nghĩa, vì đời sống sinh hoạt tính phúc của ta…chết, vì để ta trở thành người tốt, sự khổ nạn của các ngươi là tài phú của ta, nhận mệnh đi!”

Trong lồng sắt, các chủng tù phạm ngồi thành đống, có người đầu trâu, có tinh linh, tất nhiên, nhiều nhất vẫn là nhân loại.

“Thả ta ra!”, “ta vô tội!”, “đừng tới đây!”; tiếng kêu rên, xin xỏ lên xuống trầm bổng, thế nhưng vu yêu không liếc mắt một cái. Còn nếu cố tình kêu quá dữ, tên khô lâu canh gác không ngại cho kẻ phá rối mấy roi.

“Lone, nhân loại, tội phạm hiếp dâm, phạm tội sáu lần, bị bắt ba lần, tuy nhiên do có người anh làm trùm xã hội đen nên kẻ bị hại không dám báo án, kết quả pháp viện tối cao hai lần phóng thích vì chứng cứ không đủ.”

Chỉ là, lúc này, tên thiếu gia xã hội đen là tên kêu thảm nhất.

“Ngươi thích giao phối như vậy, thế thì thì ta sẽ thoả nguyện cho ngươi.”

Ừm, ta chỉ tốn chút sức tìm một con orge đực, cao tầm ba mét, khục, cái đó của hắn có lẽ lớn hơn cả cẳng chân người lớn.

Được rồi, hiện tại Lone quá thảm, ta không nỡ nhìn, nói thôi đã thấy buồn nôn, ta nói chuyện hàng xóm của hắn thì hơn…

“Dia Gold, tộc địa tinh, nghề nghiệp: lừa đảo, tuy đã bị vài chục cái án kiện đồng thời nhưng thủ pháp cao siêu, người bị hại thường thiếu chứng cứ quyết định, tên này còn bỏ tiền mời luật sư tốt nhất thành Sulfur ra mặt, cho nên đến giờ còn tiêu dao tại ngoại.”

Hiện tại, cái tên ham cờ bạc này đã cược đến nỗi hai mắt tràn đầy tơ máu.

“Ta…ta thắng!! Tiền của ngươi là của ta, theo như ước định, ngươi phải thả ta ra! Ta có tứ quý K!!”

Đối diện, tên bài thủ vong linh tộc cười cười, hắn xoè bài ra, tứ quý A.

“Không, không, không thể nào, ngươi đã thắng 767 lần! Ngươi ăn gian!!”

“Ăn gian nhưng không bị tóm không phải là ăn gian, đây không phải danh ngôn của ngươi sao? Được rồi, nói ra nơi cất giấu tài sản sau cùng của mình đi!”

“Ta…ta nhất định phải ăn trở lại!!”


Tên bài thủ đối diện đương nhiên ăn gian, bộ bài hắn đang chơi được ta đặc biệt phụ ma, hắn muốn quân gì liền ra quân đó, Dia thắng bằng niềm tin.

Mà nếu là người bình thường, thua liên tục mấy trăm ván hẳn đã nản từ lâu. Thế nhưng tên Dia này lại là một kẻ ham cờ bạc hơn tính mạng, hắn lại trông thấy cơ hội đạt được tự do và tiền tài ngay trước mắt, như vậy, làm sao hắn có thể buông tay.

Tên vong linh kia chỉ cần ngồi một chỗ tự chơi bài, chẳng cần khuyên Dia, tên Dia cũng sẽ tự đến cắn câu.

“Chỉ cần…chỉ cần ta có thể thắng một ván, ta liền có thể đoạt lại tất cả.”

Cứ như vậy, Dia lập tức giống hệt những kẻ trước kia hắn từng lừa, bị tham lam kéo ra đê, đem toàn bộ tài sản ngầm thua mất.

Trên thực tế, ta không có hứng thú với thuật lừa gạt cũng như tài sản của Dia, chẳng qua mỗi tên tù nhân tuyệt vọng và phẫn nộ sẽ cho ta một ít ác trị. Trong khi đó, số hàng xóm còn trụ lại được của Dia lại càng ngày càng ít.

Nơi đây là ngục giam cá nhân của ta, tù phạm ở nơi đây, phần lớn đều là những kẻ tội không thể tha nhưng vì lí do nào đó mà pháp viện thành Sulfur không cách nào xử phạt.

Ta có một cái hệ thống, nó có thể từ thống khổ và bất hạnh của người khác lấy được sức mạnh, mà vì muốn làm người tốt, ta đành phải đi lên con đường trừng ác dương thiện này.

Thế là, ta thông qua một chút ám đạo đem những tên này nắm vào tay, biến chúng thành lương thực cho “hệ thống vu yêu tà ác.”

Trong số này, những kẻ dũng giả “một mình xông pha địa ngục” được hưởng đãi ngộ tốt nhất, dù sao nhiều lắm cũng chỉ là đập vỡ mấy cái bình hoa, nghịch phá mất mấy cái khô lâu làm vườn, giỡn mấy ngày rồi sẽ phóng thích.

Bọn còn lại, tất cả đều là những kẻ tội đủ tử hình, thế nên ta sẽ cho chúng hưởng những gì chúng từng làm với người khác.

Tỷ như để tội phạm hiếp dâm bị hấp diêm, để tên lừa đảo bị lừa khuynh gia bại sản, kẻ trộm cắp bị trộm cắp hết thảy, lũ gian thương dùng cao su giả bánh mì nếm thử cảm giác có cả núi vàng cũng không mua được mẩu bánh mì vụn.

“Mẹ kiếp! Tên điên!”

“Van ngươi, thả ta ra!”

Hại người không lợi mình làm nhiều không thú vị, bọn họ thống khổ nhờ cái hệ thống kia trở thành sức mạnh của ta, trở thành hòn đá kê chân cho ta sống lại.

“Ta đâu có điên, ngươi mới điên!”

“Tên vu yên điên! Cầu xin ngươi thả ta, ta đồng ý trả giá bất cứ thứ gì!”

Vu yêu điên? Chính xác có không thiếu kẻ gọi ta như vậy, thế nhưng sớm nhất là ai nói ta như vậy nhỉ?

Ta dùng cánh tay chỉ còn xương phủ lên cái đầu cũng chỉ còn lại xương, cẩn thận tỉ mỉ hồi tưởng lại.

“Đến cùng từ lúc nào ta biến trở thành điên khùng như vậy nhỉ? Là kiếp trước cố gắng làm một vị quan toà công chính, cuối cùng lại bị đám quan viên phạm pháp đuổi cổ khỏi chức vị, cuối cùng đến luật sư đều không thể làm???”

“Hay là lúc cái hệ thống kì quái đó đem ta tới nơi này, cho rằng mình là con giời, thề muốn quốc gia dân tộc sống hạnh phúc, lại phát hiện vận mệnh trêu đùa, dần dần tước đi quốc gia, gia đình cùng tất cả người thân??”

“Vẫn là lúc phát thệ hướng chúng thần cùng lũ nguỵ quân tử báo thù, đem theo thân thể tàn khuyết hoá làm vong linh đại đế, lại phát hiện trong lúc đi con đường này, sau lưng đã là một mảnh thi hài cùng tàn khu. Chính mình cùng kẻ địch đã không khác gì nhau, đều lợi dụng một đống lời hiệu đường hoàng không ngừng chế tạo tai nạn cùng thảm kịch?”

“Haizz, có lẽ, từ lúc bắt đầu, có hai đời ký ức, lại phát hiện thế giới chân tướng, cũng đã điên rồi đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận