Nhật Kí Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Cứ địa Lens, hay cũng có thể gọi là thành lũy Lens, là thành phố gần cửa thông đạo đến mặt đất mà chúng ta đi nhất.

Nó nằm trên vùng cao nguyên Kier, là vùng đất thuộc vương quốc liên hợp Mindia, đồng thời cũng là tòa thành có sức phòng thủ vững chắc ít ỏi của quốc gia này.

Các nhà thiết kế đã vẽ lên bức tường thành kiên cố dày ba mét, cao tới mười mét, những binh lính đứng gác trên đó đều thuộc tộc người khổng lồ. Xung quanh bức tường, người ta còn đào một con hào thật dài thật sâu, bên trong nuôi toàn cá ăn thịt người.

Còn nguyên nhân vì sao nó được xây kiên cố đến vậy thì cũng dễ hiểu, ai bảo hàng xóm của nó là lối đi dẫn đến thế giới dưới lòng đất đây!?

Sáng thì phòng người thú tập kích, đêm thì canh ám tinh linh đánh lén, rồng đỏ rồng đen thỉnh thoảng lại bay ra đổi gió. Mấy thành phần như vong linh pháp sư hay vu sư hắc ám cùng đám tín đồ hỗn độn muốn tìm tế phẩm cũng hoạt động cực kỳ thường xuyên…

Nghĩ đến những thứ kia, ngay cả ta cũng cảm thấy dân cư ở thế giới bị lòng đất bị trục xuất cũng là có lý do chính đáng cả.

Chí ít, đoạn đường vừa rồi chúng ta đã gặp ba đợt ám tinh linh ám sát và hai đợt người thú tuần tra. Đám người thú thì không có gì, vừa thấy mặt Casio đã đi ngay lập tức, thế nhưng đám ám tinh linh thì vừa thấy Diana với Momo liền lập tức xông lên như mèo thấy mỡ.

Ta vốn định mài luyện đội ngũ một chút để làm quen thực lực của các thành viên, ấy vậy mà tên Casio kia lại giơ cây cung bằng xương lên rồi hét lớn danh hiệu ‘cung hoàng kim’ của mình khiến lũ ám tinh linh cũng chạy nốt.

Đương nhiên, hình ảnh Casio giương cung quả thực rất hùng tráng, khác hoàn toàn với con nhóc đen đủi vô dụng Anleya kia. Thế nhưng khi nhìn ánh mắt phát sáng và đám nước miếng tong tỏng trong miệng Mening, ta bỗng thấy thật lo lắng cho tương lai của vị anh hùng tộc Centaur này.

“Giai hoàng kim sơ cấp, tuổi chưa đến ba mươi? Quả là thiên tài! Tuy nhiên so với tên thợ săn sắp lên truyền kì kia thì còn kém xa lắm. Tên kia lại còn thuộc loại vì mục đích không từ thủ đoạn, ngươi càng biểu hiện xuất sắc, tương lai của ngươi lại càng mờ mịt…”

Ta vốn định nhắc nhở Casio một chút, thế nhưng trên đường đi hắn lại vừa nói vừa cười rất vui vẻ cùng Mening khiến ta không biết phải mở miệng thế nào.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài, Mening xác thực không tệ: cao lớn khôi ngô, nét mặt cổ phác, giọng nói hùng hồn trầm hậu, ngữ điệu chậm rãi ôn hòa, lời nói dí dỏm, luôn biết cách thể hiện sự hiểu biết của mình, khá là già dặn thành thục.

Tất nhiên, chính vì hắn có vẻ ngoài tốt nên kẻ bị hại mới càng nhiều, tính nguy hại đối với xã hội lại càng lớn…

Mà hình tượng một đại ca ôn hòa thân thiện đó lại đặc biệt thích hợp khẩu vị của gã Centaur bề ngoài lãnh mạc nhưng thực ra đang cực kỳ lo lắng về tương lai của mình. Đặc biệt, sau khi Mening biết được phương thức nói chuyện của Casio sau một số bước dò xét sơ bộ, mối quan hệ giữa tên thợ săn và con mồi hắn xác định lại càng thân mật.

Diana nhịn không nổi, có lòng tốt đi đến nhắc nhở, nhưng cô nàng ngốc nghếch đó làm sao nói lại được. Vừa mới đôi co một hai câu nàng đã bị Mening đánh bại, phải quay về trong bực tức.

“Các sinh vật trí tuệ đều luôn nông cạn như vậy, họ đã quen đưa ra phán đoán dựa theo chủng tộc và bề ngoài của đối phương. Ta là một bán long nhân mang huyết mạch của rồng đen, nhưng bất cứ ai, nếu hiểu rõ ta, đều biết ta là một kẻ cực kỳ yêu quý sinh mạng, đặc biệt là các động vật nhỏ. Thật sự, dù ta rất xấu xí, nhưng ai cũng biết ta rất ôn hòa.”

Ánh mắt của Mening ngập tràn đau thương, cứ như thể phải chịu nỗi oan to lớn lắm. Chỉ bởi một câu nói, Diana lập tức trở thành người xấu chuyên phát xét người khác thông qua chủng tộc và bề ngoài. Mặt nàng thì lại quá mỏng, không tiện nói ra những hành động buồn nôn của Mening, chỉ đành lắc đầu rời đi.

“Chị cả, ngươi quản lắm chuyện thế làm gì, một hai ngày nữa tên kia kiểu gì chả biết.”

“Nhưng lúc đó chẳng phải đã muộn rồi còn gì!”

“Phụt!”, quả nhiên người càng đơn thuần thì khả năng tưởng tượng càng phong phú. Nghe được từ ‘muộn’ này, mấy chục ánh mắt lập tức hướng về phần thân ngựa phía dưới của Casio…

“Trẻ tuổi không biết Mening hại. Về già ôm lấy ‘cúc hoa’ than!”

Không biết là ai đã thốt lên câu đối lệch bên trên, mọi người liền cười lăn ra đất. Ân, ta sẽ không thừa nhận trước mặt Diana đó là thi hứng nhất thời của ta đâu.

Casio vẫn luôn làm bộ cao ngạo, ai cũng không để vào mắt, đến lời chào lễ tiết của Klose cũng giả như không nghe thấy. Cả đoạn đường gọi mọi người cũng toàn “Ê, tên địa tinh kia!”, “Thằng nhân loại mập kia”… Nói chung là đắc tội không ít người.

Vì lẽ đó, trừ Diana tốt bụng ra, bất cứ ai cũng không định nói toạc ý xấu của Mening với hắn, ai cũng định đứng một bên xem trò cười.

Sau đoạn đường này, trừ bị ám tinh linh đánh lén thêm một lần, lộ trình cũng coi như thuận lợi.

Khi nhìn thấy cảnh tượng huy hoàng của thế giới mặt đất, nhìn thấy vầng thái dương rực rỡ trên cao cùng bầu trời xanh bát ngát vô biên, tâm tình của ta cũng hơi kích động một chút.

Thanh kiếm Roland ta đeo bên hông run nhè nhẹ, tựa hồ muốn bảo ta phải lập tức đi về phương bắc.

“Công quốc Đông Lam? Chờ đó, ta phải thử một chút, nếu không đạt được tiêu chuẩn mà ta yêu cầu, cái danh hậu duệ đó không phải thứ mà ai cũng có thể làm nhục.”

Ta lắc đầu, cố đem những suy nghĩ dư thừa vứt sang một bên, sau đó phát hiện tình trạng của đoàn buôn không ổn cho lắm.

Momo vốn là kẻ dư thừa tinh lực, vậy mà giờ cũng ngồi sụp xuống đất nhắm chặt mắt. Diana cũng quỳ xuống, mặt trắng bệch, lẩm nhẩm không ngừng, hình như đang cầu nguyện.

“Sẽ không đi lên, thật sự sẽ không đi lên đâu…”

Mãi đến khi lại gần thì ta mới nghe rõ lời nàng nói. Hóa ra là sợ chuyện này.

Đây cũng không phải tật bệnh gì. Ngay cả các công nhân mỏ trên mặt đất, nếu lâu ngày không đi ra ngoài hầm mỏ, cũng sẽ có cảm giác như mình sắp sửa sẽ ‘rơi’ lên trời xanh.

Đây gần như là loại ảo giác chủng của mọi loại sinh vật. Tất nhiên, nếu là người thợ mỏ lão luyện thì một lát là hồi phục ngay, thế nhưng với những ai sống cả đời ở thế giới dưới lòng đất như Diana thì triệu chứng này không dễ chịu chút nào.

Các nàng sinh ra ở dưới lòng đất, lúc nào ngước lên nhìn cũng thấy trần nham thạch phía trên những đám mây đen, cũng quen thuộc với ánh sáng lờ mờ của đám rêu phát quang kia. Đối với họ, nếu trần nham thạch đó tan biến thì chẳng khác nào trời xanh sụp xuống đối với nhân loại trên mặt đất vậy.

Theo ta được biết, cái triệu chứng này ít nhất cũng phải cần mấy tháng, có người cả đời cũng không thích ứng được.

Trong đoàn buôn, các hôi tinh linh vốn vẫn sợ ánh sáng mạnh là bị ảnh hưởng lớn nhất, mọi người đành để họ vào trong xe ngựa nằm nghỉ. Còn Casio, dù bốn vó đang run cầm cập nhưng khuôn mặt lạnh băng cố tỏ vẻ ta đây không việc gì.

Mấy lão già đời như Silverhook hay Hoyle thì khỏi nói, họ đã đến mặt đất không biết bao nhiêu lần, mấy tên gia hỏa hệ luật pháp kia cũng thế, sớm đã hi hi ha ha, chẳng hề hấn gì.

Cuối cùng là Gatling, vì bộ giáp kia đã che kín cả người nên ta không biết hắn đang thế nào, tuy nhiên nhìn dáng vẻ không ngừng mò mò mẫm mẫm đống chất nổ bên eo đó thì có vẻ hắn cũng không tốt hơn người khác là bao.

Hình như còn thiếu một người thì phải… Được rồi, ta đã cố lờ đi mà các ngươi còn nhắc đến, tự tìm đường chết sẽ chết thật đó nha.

“Ngươi ổn chứ? Không thì lên xe ngựa nghỉ một lát!”

“Không, không cần. Ta không sao.”

Nhìn Silverhook và Klose đang tung tăng khắp nơi đằng xa, dù người hỏi thăm là đại ca Mening đáng mến, Casio vẫn cố quật cường không chịu thua.

“Vậy thì người anh em cho ta dựa một lát nhé, ta có chút choáng váng!”

Tên bán long nhân nói xong liền ngồi xuống, tựa lên trên phần bụng ngựa của Casio. Casio sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt cao ngạo của hắn mỉm cười.

“Thôi được, nếu đã vậy thì để cho ngươi dựa chắc một chút.”

Vì thế, tên vương tử của tộc Centaur quỵ bốn vó xuống, để Mening có thể thoải mái ngả hẳn ra trên lưng ngựa.

Dần dần, vì có mặt đất để dựa vào, lại có được hơi ấm từ đồng bạn, vương tử Centaur trẻ tuổi dần bình tĩnh lại, triệu chứng sợ hãi kia cũng dần trôi qua.

Sau đó, khối băng trên mặt hắn cũng bị hòa tan, nở ra một nụ cười cảm kích.

“Cám ơn, đại ca Mening.”

“Cảm ơn ta làm gì, phải là ta cám ơn ngươi mới đúng chứ?”

“Ha ha, đại ca, ngươi thật tốt.”

“Người ta có nhiều điểm ‘tốt’ lắm, sau này ngươi sẽ thấy.”

Khi trò chuyện, tên Mening kìa còn ‘lỡ tay’ đụng vào người Casio rồi lập tức vội vàng rụt lại. Hình ảnh ấy quá ‘đẹp’, quá ‘chói sáng’, ta không cách nào nhìn thẳng được.

Có lẽ ta phải nhanh chóng tìm một chỗ để chôn tên Mening này đi, miễn nguy cơ ô nhiễm tròng mắt. Những người xung quanh, kẻ thì nghiến răng nghiến lợi, người thì nôn mửa tại chỗ, có vẻ ý tưởng kia không chỉ hiện lên trong đầu ta.

Cũng còn may cho Casio là thực lực hắn đủ mạnh, không thì gã biến thái đó hẳn là đã ra tay vùi dập bông hoa cúc của hắn từ lâu.

Thành Lens cách cửa thông đạo khá gần, trước khi mặt trời lặn, đoàn chúng ta cuối cùng cũng đến nơi. Tuy nhiên, vừa mới đến trước cửa thành, phiền toái lại tìm tới.

“Tên biên kia, cởi giáp ra cho ta kiểm tra. Tên bán long nhân này là nô lệ của ai? Hắn có cắn người không? Có giấy kiểm dịch chưa?”

Nghe thấy vị đai ca mình yêu quý bị kẻ khác coi là sủng vật, Casio lập tức sờ lấy cây cung, chuẩn bị trực tiếp giết mấy tên thủ vệ cho hả giận. May mà ta ngăn lại kịp thời, không thì đoàn người này vừa mới đến mặt đất liền trở thành tội phạm truy nã.

Thật ra thì lời thủ vệ nói không phải không có lý, nếu không phải họ thấy trong đoàn người có thánh kỵ sĩ thì đã sớm hô to gọi nhỏ chạy đến vây công rồi.

Chủng tộc bán long nhân này là một chủng tộc đặc thù. Bọn họ khác hoàn toàn những long duệ được sinh ra do rồng giao phối hỗn huyết. Dù họ có tộc quần riêng, văn hóa riêng, thế nhưng họ thực sự không phải sản vật của tự nhiên. Thời xa xưa, con rồng thần bảy màu tà ác Tiamat đã sáng tạo ra chủng tộc này cùng với các vu sư, sau đó các chủng rồng ác (rồng màu sắc) bắt đầu sử dụng bán long nhân như nô lệ. Bản thân Mening cũng là một tên bán long nhân có huyết mạch của rồng đen.

Tương tự, các loài rồng lương thiện (rồng kim loại) cũng chẳng có chút hảo cảm nào đối với chủng tộc bán long nhân. Do bị áp chế về mặt huyết mạch, tuyệt đại bộ phận cá thể trong chủng tộc này đều là người hầu của rồng, ví dụ như cả đống người hầu tộc bán long nhân trong Long thành mà long hậu Aainmetheus mới xây dựng.

Đây cũng là một trong các lý do khiến Mening nhận được lòng thiện cảm của Casio, bởi lẽ tại rất nhiều nơi, một bán long nhân dù có thiên phú và thực lực mạnh thì vẫn bị lọt vào kì thị.

Đương nhiên, tại nơi hỗn loạn như dưới lòng đất, các con rồng chủ nhân cũng rất dễ dàng chết đi. Thế nên đó cũng là nơi có số lượng bán long nhân tự do nhiều nhất.

Nhưng trong mắt nhân loại, tất cả mọi kẻ thuộc tộc bán long nhân đều là tôi tớ và nanh vuốt của rồng ác. Hiện tại trong đội ngũ này có thánh kỵ sĩ, vì vậy suy đoán Mening là nô lệ của ai đó cũng trở nên hợp lý.

“Ta là nô lệ của bị đại nhân tộc Centaur này!”

Mening lên tiếng, sau đó nói thầm với Casio.

“Cảm ơn người anh em, đây là chuyện vặt, ta thấy nhiều rồi, không cần thiết phải tự tìm phiền toái.”

Lời này khiến Casio cảm thấy vị đại ca Mening này, vì không muốn mình lâm vào thế khó, thế mà lại tự cúi đầu thừa nhận là một gã nô lệ. Lúc ấy, một niềm rung động không tên bỗng dâng trào trong lòng hắn.

Ánh mắt của hai tên đàn ông chăm chú nhìn nhau, cơ tình toán loạn, trái tim bay đầy trời, tất cả mọi lời nói đều trở nên dư thừa không cần thiết.

“Uuệ, Momo buồn nôn quá! Momo nôn thật rồi!”

Ta đứng bên cạnh Momo, đau đáu suy nghĩ xem có nên vứt hai thằng gay này ở đây rồi đi tìm tay cung thủ khác có được không.

Khi vấn đề của Mening được giải quyết, tên Gatling kia lại có chuyện. Vì hắn mãi không chịu cởi mũ xuống nên thủ vệ không cho qua. Sự tranh chấp của bọn họ lại dẫn càng nhiều thủ vệ khác chạy tới. Cho đến khi họng pháo trên tường thành chầm chậm quay về phía này, ta biết không thể để tình thế tiếp tục gay go hơn.

“Trinh tra tà ác!’

Thần thuật bậc một của thánh kỵ sĩ, cho phép phân biệt ác đồ, hay chính xác hơn là kẻ sử dụng sức mạnh hỗn loạn.

Sau nháy mắt, cả người tên Mening lập tức đỏ rực, nhưng tất cả mọi người còn lại đều tỏa ra ánh sáng trắng nhè nhẹ.

“Vị đại nhân này, ngươi xem ánh sáng trên người hắn, rõ ràng là con dân trật tự nha. Người anh em này trước kia từng bị bỏng, gương mặt rất khó nhìn, vì vậy hắn không muốn để lộ cho người ngoài thấy.”

Ngoài sáng thì có vẻ ta đang cố gắng nắm lấy tay của đội trưởng thủ vệ để giải thích, nhưng thực ra thì ta vừa nhét một túi tiền nhỏ vào trong tay áo của hắn.

“Giúp một chút đi. Nể mặt Beyana (nữ thần tài phú) được không?”

Tên đội trưởng mặt rỗ này cũng không phải lần đầu nhận hối lộ. Hắn liếc quanh một chút, thấy không có ai chú ý thì liền lắc nhẹ ống tay, tiếng kim loại va chạm cùng độ nặng đó khiến hắn gật đầu thỏa mãn.

“Tiến vào đi, đừng gây chuyện.”

Sau khi đội ngũ của chúng ta đi vào thành, thanh âm của Heloise lại vang lên.

“Cái túi kia không nhẹ nha? Bỏ bao nhiêu vậy? Mà đây có vẻ không giống thói quen của ngươi lắm.

“Tự đoán!”

“Bên trong toàn bộ là tiền đồng chứ gì? Trọng lượng kia hẳn khoảng ba mươi đồng, nói chung đối với một gã thủ vệ thì đã không ít.”

“5 đồng vàng.”

“Cái gì? Không thể nào? Một tên kẹt sỉ như ngươi mà bỏ được từng ấy vốn?”

“Ha ha, trước khi xuất hành ta vét rất nhiều, chút tiền nhỏ đó là cái gì.”

“Không, không phải chuyện tiền, vấn đề là ngươi chưa bao giờ chịu thiệt! 5 đồng vàng? Chẳng lẽ là loại đồng vàng ma thuật sau một tối sẽ tự tiêu tán?”

“Loại đồ chơi đó còn đắt hơn vàng bình thường, ta làm vậy chẳng phải lỗ vốn à?”

“Không, ta biết ngươi là một tên chỉ cần đó là thứ làm mình vui thì tốn bao nhiêu cũng chơi hết. Ê, đừng úp úp mở mở nữa, ta tò mò ghê.”

“Thế thì cứ tiếp tục tò mò đi.”

Con mèo này quả thực hiểu rõ ta, tuy nhiên ta lại không có ý định vạch trần đáp án.

Khát vọng về tri thức và bí mật của Heloise là không có đáy, một khi lòng hiếu kỳ nổi lên thì nàng tuyệt đối sẽ cố tìm cho ra, nếu không đêm cũng không ngủ nổi. Cứ như vậy, mục tiêu lần này của ta cũng đạt đến.

“Ê, này, đừng như vậy chứ, ta không muốn nằm nghĩ lung tung cả đêm nay đâu. Không thì, ta dạy cho ngươi ma pháp, để tên gà mờ như ngươi cũng có thể dùng tốt ma pháp hàn băng. Được chưa? Giờ thì nói đi.”

Hê hê, quả nhiên thành công. Mục đích của ta đã đạt được.

Hiện nay ta còn quá yếu, dù mạnh lên một xíu xiu cũng rất tốt. Trạng thái của ta hiện nay thực ra có thể sử dụng ma pháp vong linh và ma pháp hàn băng rồi. Nhưng đây là mặt đất, dùng ma pháp vong linh chỉ có đường chết, vì vậy ma pháp hàn băng là lựa chọn duy nhất. Đáng tiếc, tri thức về loại ma pháp này của ta mới dừng lại ở hai công đoạn: tụ ma lực – bắn nó ra. Lượng ma lực của ta thì cũng không đạt đủ yêu cầu để sử dụng mấy ma pháp băng cấp cao trước kia. Vì lẽ đó ta mới tìm một đại ma pháp sư toàn hệ như Heloise để thỉnh giáo.

Nhưng mà…

“Hử, để lão nương dạy tên bất tài như ngươi một lần nữa, sau đó lại bị thí sư một lần? Mơ đi!”

Được rồi, nếu ta dùng khế ước ma sủng để ép buộc thì nàng thật sự sẽ dạy, nhưng đảm bảo các bước mấu chốt sẽ bị động tay động chân. Ta không muốn đang làm phép thì trục trặc tịt ngòi.

Vì lẽ đó, ta mới kiên nhẫn chờ đợi một cơ hội, cơ hội tìm thấy thứ gì đó gợi lên lòng hiếu kỳ của đối phương.

Quả nhiên, chưa đầy một tuần sau, nàng đã mắc câu rồi.

Nhìn con mèo nhỏ ở trên vai đang cố cào ta nhưng không cào nổi mẩu da nào, ta cười to vui vẻ.

“Được rồi, đáp án được bóc trần. Trong đó quả thực là 5 đồng vàng. Cái thanh kiếm giẻ rách 10 đồng vàng của ta chẳng phải đã gãy nát trong khi đánh với Momo sao? Thế nên ta mới đem mảnh vụn nhét vào túi, coi như tận dụng tài nguyên. Chỗ tài liệu đó từng có giá 5 đồng vàng, giờ vẫn có thể bán được 5 đồng vàng.”

Thanh trường kiếm kia chết tác từ chất liệu khá tốt, phí thủ công có thể bỏ qua. Phí tài liệu gần như ngang với giá thanh kiếm luôn. Tuy nhiên ta cũng không rảnh trứng đến nỗi đem đống tài liệu đó đi rèn một thanh kiếm khác.

“Không thể nào, ngươi chuẩn bị chúng từ bao giờ vậy?”

“Ngay khi còn đang trên đường. Bao năm qua, chỉ cần diễn tốt, chiêu này vẫn chưa thất bại lần nào.”

Thật vậy, ta sớm đã đoán được đoàn đội này sẽ xảy ra vấn đề khi qua cổng thành. Túi hối lộ đã có, thậm chí lời thoại cùng động tác cũng được tập dượt mấy lần.

“Tên khốn! Dám bẫy ta. Ngươi chờ đấy.”

“Haizz, đến lời thoại này cũng không thay đổi, chẳng có tí sáng tạo nào, chán ngắt.”

“Ngươi không sợ tên kia dẫn người đến tìm ngươi?”

“Một tên lính quèn, ăn hối lộ riêng là tối đa, có thể gọi đồng liêu đến trả thù riêng mới là lạ.”

“Hắn không biết đường vu vạ cho ngươi là gian tế sao? Thế chẳng phải có thể gọi trợ thủ được rồi còn gì? Các tiểu thuyết đều viết như vậy, tình tiết kinh điển đó nha.”

Ta nhìn Heloise với ánh mắt đồng tình, xem tiểu thuyết máu chó nhiều quả nhiên não cũng tàn dần, loại trí lực này mà cũng xưng ‘toàn tri giả’ được, thế nhân liệu có phải bị mù mắt rồi không?

“Trước khi làm vậy, hắn phải giải thích tại sao lại để gian tế vào thành. Chưa kể tội báo tin giả để trả thù riêng là tội rơi đầu, hắn không biết sợ chắc?”

“Không hổ là đệ tử của ta, giảo hoạt không ai bằng.”

“Đa tạ lời khen. Tuy nhiên không nên dùng từ giảo hoạt, phải dùng từ dày dạn kinh nghiệm.”

Hai sư đồ trò chuyện luyên thuyên, còn ở đằng sau, Momo nhìn thấy màn này liền vội vàng kéo Diana sang một bên dò hỏi.

“Chị cả, ngươi xem tên Roland kia cùng con mèo đó thật kì cục, hắn cứ như coi con mèo đó là một người thật vậy. Chẳng lẽ hắn là đồng loại của Mening? Chẳng lẽ vì vậy nên đêm đó hắn mới không động đến chị cả?”

Sau khi bị Momo quấy nhiễu đủ đường, Diana đành lấy ra bằng chứng rằng mình còn là khuê nữ. Tiếp đó Momo liền không ngừng đưa ra các phỏng đoán ác ý về ta.

“Câm miêng! Không được phép nhắc tới đêm đó!’

Nhớ tới những ánh mắt quỷ dị của mọi người lúc ấy, Diana cũng chỉ có thể thở dài than vãn.

“Dạo này thật đen đủi, cứ như đắc tội thần xui xẻo vậy.”

Không lâu sau, lời than này truyền đến tai ta, sau đó ta cười thật to.

“Ha ha ha, ngươi không đắc tội thần xui xẻo, ngươi chỉ dính ‘hào quang ôn thần’ thôi. Nào, đến đây, cột thu lôi số 3, sau này chúng ta sống chung vui vẻ nhé! Ha ha ha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui