Nhật Kí Trong Cô Đơn Em Gục Ngã

Ngày 22 tháng 09 năm 2018,


Vào thời điểm này, mình, 20 tuổi, cảm thấy tình yêu chẳng có gì hay ho mà là tệ thật tệ luôn ấy.

Mình chính thức hẹn hò là vào tháng 10 năm 2012, năm lớp 9, trải qua 3 mối tình nghiêm túc và vài mối tình không nghiêm túc. Trước tháng 10 năm 2012, mình cũng từng "quen chơi" một lần vào lớp 8. Và sau 6 năm trải qua đủ các dạng mối quan hệ, từ việc là con gái chủ động, rồi là con gái bị động, yêu bạn thân, quen qua mạng, mối quan hệ mập mờ, gặp lại mối tình đầu, chàng trai 17 tuổi, tình yêu đại học... Thể loại nào trong tiểu thuyết mình cũng trải qua hết rồi. Vậy nên mình nhận ra có vẻ mình không hợp với mấy cái chuyện tình cảm này cho lắm.

Ừ thì mình vẫn thích trai, vẫn thích nhìn trai, vẫn crush mấy bạn nam hợp gu ở trường, vẫn thích nhắn tin thả thính nhưng tuyệt nhiên mình chẳng muốn dính vào một mối quan hệ nào hết. Mình thì 100% là straight girl, thẳng nhất trong đám thẳng, còn lí do vì sao mình biết như vậy thì cũng hơi kỳ. Ừm, một đứa ngay từ bé đã thích thân thiết với người khác giới và từng xô ngã một đứa con gái vì nó ôm mình vì ghét bị con gái đụng vào người (kiểu con gái ôm giỡn với nhau thôi) thì mình tin mình thẳng nhất trong đám gái thẳng rồi. Cái thời mình xô ngã bạn nữ ôm giỡn mình thì mình mới 10 tuổi thôi, kiểu còn ngây thơ không biết LGBT hay kì thị gì cả, mình làm như một bản năng vì không thích bị con gái chạm vào người thôi. Còn con trai thì trai mình ghét mình cũng xô cho sml nhưng mà phản ứng không quá dữ dội. Sau này mọi người thân với mình đều biết là người cùng giới thì đừng có đụng vào mình :v

Nhưng theo thời gian có vẻ mình dần biến thành Asexual luôn rồi. Thậm chí mình còn bài xích mấy chuyện tình yêu, hôn nhân, gia đình. Tệ thật, hy vọng sau này mình sẽ khá khẩm hơn và bớt cực đoan đi.

Những lí do bề nổi có lẽ là vì mình muốn tập trung cho sự nghiệp, nhìn người ta yêu đương đánh ghen này nọ khổ sở, lấy chồng về bị chèn ép... Nhưng thật ra thì mình cũng không thể phủ nhận được rằng với hoàn cảnh và tư tưởng của mình, kiếp này chắc mình không rơi vô cảnh đó đâu. Dù có đi nữa chắc mình cũng ăn miếng trả miếng chứ nói chung thì cũng không thiệt thòi gì để mà lo lắng. Thật ra mình bất mãn nhiều chuyện khác.


Mình đã dành một thời gian suy nghĩ về chuyện vì sao mình chán ghét yêu đương tới cùng cực như vậy. Và câu trả lời mình cảm thấy có vẻ phù hợp nhất là mình không tìm được ai đúng gu của mình cả. Ngay tại thời điểm này, tất cả những bạn nam xung quanh mình, không một ai có cùng tư tưởng và lối sống với mình hết. Hoàn toàn không. Thậm chí là trái ngược, và là kiểu mình ghét nữa mới cay.

Thật ra thì cũng phải gần đây mình mới bắt đầu cảm thấy chuyện lối sống là một vấn đề quan trọng. Hai bạn nam mình quen hồi cấp 2 và cấp 3 thì khá đơn giản, hồi đó ai cũng giống nhau. Chúng ta học cùng một lớp, chuyên cùng một ban, cùng một mục tiêu là vào cấp 3 và đại học, nên nghiễm nhiên tư tưởng và mục đích nó cũng tựa tựa như nhau. Dù thái độ khác nhau nhưng vì cùng một mục đích nên mọi thứ cũng không thay đổi gì nhiều. Hơn nữa, khi chúng ta chưa được 18 tuổi, chúng ta rất sợ khác biệt, chỉ cần chúng ta khác mọi người trong lớp, chúng ta sẽ thấy bất an. Nên khi đó ai cũng như ai. Mọi thứ thật tốt đẹp.

Nhưng lên đại học, câu chuyện đã không còn như vậy nữa. Dù mọi người học chung một trường, nhưng chúng ta có thể học khác ngành, và cho dù chúng ta cùng ngành đi nữa thì chúng ta vẫn khác nhau. Vì chúng ta không còn một cái mục đích chung mà xã hội đề ra trong quá khứ nữa. Chúng ta ai cũng có một ước mơ riêng và con đường riêng. Cũng vì vậy chúng ta có những quan điểm, những lối sống khác nhau, và khi đó chuyện yêu đương không còn đơn giản nữa.

Từ xưa ai cũng bảo là phải khác nhau mới thu hút nhau, ừ thì ban đầu mình cũng tin là như vậy. Nhưng không, mọi chuyện không hề như vậy. Sự khác biệt sẽ tốt nếu như nó chỉ khác mà không đối lập. Nếu người ta chỉ đơn thuần là khác nhau thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng khi quan điểm của mình là điều tối kị của người kia sẽ là một chuyện khác. Chúng ta sẽ không thể nào duy trì một mối quan hệ như vậy. Ban đầu khi còn yêu nhau thì mọi chuyện sẽ là sự nhẫn nhịn, nhưng dần dần khi tình cảm cạn dần thì mọi thứ bắt đầu tệ đi, chúng ta sẽ nổi giận và khó chịu vì những thứ đối lập đó.

Sau khi kết thúc mối tình gần đây nhất, mình quyết định phải đưa ra một câu hỏi với chính mình: "Nếu không xuất hiện tình cảm nam nữ, thì đây sẽ là loại người mình sẽ làm bạn chứ?"

Và câu trả lời của mình là không, hoàn toàn không. Bởi vì quan điểm và cách sống của mình và người đó hoàn toàn đối lập. Đối lập theo kiểu không thể dung hòa một cách thoải mái được.

Tiếp theo mình sẽ kể một vài thứ về mối tình gần nhất của mình. Tạm gọi người đó là X, người yêu cũ của mình. Mình và người đó học hai ngành đối lập nhau hoàn toàn trong cùng một trường. Có thể những gì mình viết ra có một chút cảm giác là "nói xấu". Nhưng mà cũng không thể làm khác được, thường thì khi người ta kể về một cái gì đó khác với họ, là thứ họ không thích thì chắc chắn giọng văn cũng có một chút xấu xa và một chiều. Nhưng mình sẽ hạn chế hết sức những điều tiêu cực.


Mình và X quen nhau một quãng thời gian cũng tương đối ngắn, cả hai chưa từng có một cuộc trò chuyện sâu sắc nào trong suốt quãng thời gian đó. Mình không biết gì về X, X cũng không biết gì về mình. Cả hai chủ yếu chỉ nói chuyện chung về những chủ đề bình thường trên mạng, những chủ đề mà X quan tâm chứ mình cũng không quan tâm lắm, nhưng đó là điểm chung hiếm hoi giữa cả hai nên đành chịu. Mình và X chưa bao giờ hiểu người kia đang nghĩ gì. Ở X, mình không tìm được cách để kể chuyện của mình, kiểu X hay lơ đãng, dễ thay đổi chủ đề. Ngược lại, X cũng không kể với mình và mình cũng không cố tìm hiểu. Dường như mỗi lần cả hai định nói về một cái gì đó thì liền có cảm giác nó khác biệt với người kia, nên cũng thường không đi sâu vào. Vậy nên mình và X không biết gì về nhau cả.

Mình là người hướng nội, X lại là người hướng ngoại. Nên X thể hiện tính cách ra ngoài nhiều hơn mình, đó cũng là lúc mình nhận ra mình không hợp với con người này. Anh ta có lối sống khác mình, quan điểm của anh ta là điều mình ghét, văn hóa gia đình của mình và anh ta cũng là một sự khác biệt kinh hoàng. Mình đã che giấu chính mình bởi vì mình không muốn X biết tất cả những gì X có là cấm kị với mình. Đại loại vậy. Nên X sẽ không bao giờ biết được thật sự mình là người thế nào, mình mơ ước cái gì và mình nghĩ gì. Mình cũng ích kỷ, nhưng tính mình là không muốn ai thay đổi hết, họ cứ là họ đi. Mình không hợp thì mình né. Đó cũng là lí do mình kết thúc với X.

Một vài ví dụ về việc đối lập tư tưởng của mình và X.

Trong chuyện học, thú thật thì mình là đứa bị bệnh thành tích, nhất là khi lên ĐH. Nên mình luôn học làm sao để mình được trên 80% điểm môn đó. Luôn luôn là như vậy. Kiểu điên cuồng vì điểm ấy. Mình có thể ở trên trường nhiều ngày liên tiếp chỉ để học, và khi làm việc nhóm mình làm rất nhiều, mình luôn hướng tới điểm tuyệt đối. Ngược lại, X lại thoải mái hơn, một phần là do ngành học của anh ta là ngành sáng tạo. X thường hướng tới thang điểm 60-80%, và kiểu hay có thái độ cười cợt những người muốn điểm tuyệt đối như mình. Đó là điểm đầu tiên khiến mình cảm thấy mình và X không cùng một thế giới. Nhưng dù sao thì cái này cũng khá nhỏ, không đáng lắm.

Điều thứ hai là mình sống rất có kế hoạch, mình rất đúng giờ. Mình làm gì cũng có suy nghĩ, tính toán và có biện pháp dự phòng. Đó là tính cách nguyên thủy của mình. Thật ra con gái có tính này cũng không phải là quá nhiều, chủ yếu là con trai. Nên mình kì vọng vào một người có tính cách như thế, thậm chí là mạnh hơn của mình. Nhưng X lại trái ngược hoàn toàn. Anh ta luôn đến trễ khi hẹn với mình, mình lần nào cũng là người ngồi chờ. Anh ta không nghĩ sơ qua việc gặp mình thì sẽ làm gì, hôm nay đi đâu. X đèo mình đi lang thang, xong dừng lại giữa chừng để hỏi mình này nọ về tiếp theo đi đâu. Và mình luôn là người phải chọn.

Mình không thích là người ra quyết định. Mình luôn kìm nén sự độc đoán của bản thân để cho con trai không ngộp, nhưng mà tại sao X cứ thích lôi nó ra. Lần khiến mình chán nhất là anh ta đèo mình vào những đoạn đường mà anh ta thậm chí còn không mường tượng được là nó ở đâu, đi tới đâu. Đi lạc sẽ làm gì. Mình phát điên lên mất, mình ghét những chuyện như vậy. Mình để X có quyền tự chủ và suy tính như một người đàn ông đáng tin cậy nên mới không tính trước, làm mình cảm thấy bực bội kinh khủng.


Thật ra cái này cũng khá là cá nhân, có nhiều người khá tận hưởng việc đi không mục đích để khám phá cái gì đó mới. Nhưng với mình thì không. Đây là điều tối kị của mình.

Tương tự thì mình ghét việc thời gian không rõ ràng. Thời gian đầu mới hẹn hò X không hề báo là sẽ gặp nhau tới mấy giờ. X thích thì kêu đi về. Mình muốn biết rõ thời gian từng phút từng giây. Mình biết cái này không đổi được nên về sau hỏi thẳng luôn là mấy giờ về.

Trong công việc và sự nghiệp, mình là người cực kì siêng năng, ham muốn học hỏi và kiểu luôn muốn được làm nhiều, học nhiều. Hồi năm nhất, vì tổ chức NGO mình tham gia, mình toàn làm việc tới 2-3 giờ sáng, bất cứ khi nào leader cần chỉnh số mình đều chỉnh ngay và sẵn sàng đưa ra các phép thử bất cứ lúc nào. Mình gần như sống với nhiệm vụ của mình. Mình lo hậu cần, mình đã từng đi về 40km để in một cái Banner cho sự kiện, hai ngày như vậy mà không than một chút nào. Tại thời điểm đó, mình còn không thấy mệt. Được làm việc là mình rất vui rồi. Bây giờ nhớ lại thì mình thấy cũng khá là trâu, nhưng mình vẫn sẽ làm.

Tất nhiên, X là người khá là ngược với mình. X không như vậy. Hồi còn cùng làm chung NGO, mình có chút ác cảm mơ hồ với X rồi vì X không phải thuộc dạng làm việc nhiệt huyết, X từ chối đi một vài buổi meeting, chủ yếu là giao lưu hơn là làm việc nghiêm túc. Đây là điều mình ghét. Sau này thì mình nghe X kể thì X không muốn ở lại làm thêm giờ, đúng giờ là X bỏ đi về ngay. Với lại X sẽ không vì công việc mà bỏ quên bản thân.

Điều này không sai, nhưng nó không hợp với mình. Thậm chí mình còn khó chịu.

Mới đây, khi X nhắn hỏi chuyện mình đã có thực tập và mình làm 5 tháng dù mọi người được làm 8 tháng. Trong mắt X, đây là sự bóc lột, phải làm nhiều... Lúc nghe X nói vậy, mình cảm thấy vô cùng ghét. Ghét thật sự ấy. Hồi trước mình đi phỏng vấn, mình kể công ty mình chọn đều tuyển tới 4 vòng (cty mình vừa được nhận), còn một vài công ty mình thích đều có kiểm tra IQ, kiến thức... Xong X kiểu tỏ ra ngạc nhiên như thể những nơi mình nộp làm quá. X nói kiểu như là "Ủa sao căng vậy hả?...". Mình muốn những thử thách này và cực kì hào hứng và nghiêm túc.

Mình cảm thấy may mà mình đã chia tay, không thì mình sẽ tức chết. Bởi vì trong mắt X đây là bóc lột sức lao động, trong khi với mình, đó là cơ hội, là những gì mình khao khát, là một điểm nhảy trong cuộc đời mình cho mình học hỏi và phát triển. Thậm chí trong 5 tháng đó, mình còn muốn học và làm thêm nhiều thật nhiều để giỏi thật giỏi. Mình không cảm thấy có gì là bóc lột ở đây hết. Cuộc đời này đâu dễ dàng gì cho mình một cơ hội phát triển như vậy, mình mừng còn chưa hết.

Mình còn khác X ở mục tiêu nghề nghiệp. Mình thật sự là đứa điên cuồng vì sự nghiệp. Nhưng X thì không. X bảo X chưa nghĩ xa tới như vậy. Nên mỗi lúc hồi còn quen nhau mình có nói về sự nghiệp hay phát triển gì đó thì mình biết là X sẽ không nói lại được gì. Tất cả những gì mình viết ở đây, nếu mình chia sẻ với X thì mình biết chắc X cũng sẽ cười cho qua và đổi chủ đề, nên mình không nói.


Mình muốn sau này sẽ sống ở nước ngoài. Mình hy vọng mình sẽ sống qua nhiều quốc gia, mình muốn đi Anh học thạc sĩ. Mình muốn dành cả tuổi trẻ ở Luân Đôn, New York, Thượng Hải, Hongkong, Singapore. Mình muốn được một lần bước ra với danh phận là một người thuộc Wall Street huyền thoại. Mình muốn kiếm thật nhiều tiền để phục vụ cho những thú vui cá nhân. Mình luôn mơ tới căn hộ dành cho người độc thân ở những thành phố sầm uất. Đó cũng là điều mình không bao giờ kể với X, ước mơ của mình. Vì X không thích những điều như vậy. X cần sống ở VN, và mình thấy mỗi lần X kể về những thứ xa hoa ấy bằng những thái độ khá là không thích thú gì.

Chung quy lại thì những thứ X giỏi và thích thì mình cũng không hợp và không thích, không chỉ riêng mình. Vậy nên mình đã quyết định kết thúc.

Sau chuyện này, mình bắt đầu cảm thấy chán nản khi mà xung quanh mình không có một người con trai nào thật sự có hoài bão, tham vọng và nhiệt huyết với nghề nghiệp một cách nghiêm túc. Mình luôn muốn một người đàn ông có những điểm đó hơn hẳn mình, nhưng cuối cùng thì đến mức bằng mình cũng không có.

Môi trường hiện tại của mình chủ yếu là những bạn thích một cuộc sống ổn định, ít sóng gió. Không có điên cuồng khao khát sự nghiệp như mình. Điều này làm mình cảm thấy thật tệ. Những đam mê của họ không hợp với mình.

Sau tất cả những suy nghĩ, mình nghĩ mình nên ế cho rồi, độc thân như vậy cả đời.

Bạn mình nói rằng kiểu đàn ông mình muốn không thể xuất hiện vào thời điểm này được, hay ít nhất phù hợp với quan điểm sống của mình cũng vậy. Phải cho đến khi mình leo lên tới đẳng cấp cao thật cao, thì mình mới gặp những người có cùng ước mơ và nhiệt huyết ở trên đó được.

Thôi, mình sẽ không chờ. Cứ chuẩn bị tinh thần độc thân cả đời trước đã. Hôm trước đọc một bài chia sẻ trên Quora về chuyện này thấy cũng không tệ. Nếu may mắn, hy vọng có thể gặp được người đó trong một tương lai xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận