Trên đời này những người ít nói được chia thành ba nhóm.
Nhóm thứ nhất là trời sinh đã như thế. Tính tình trầm lặng, không thích ồn ào.
Nhóm thứ hai là vì hoàn cảnh tạo nên. Họ là những người có thể đã từng rất vui vẻ và sẵn sàng giao tiếp với bất kì ai xung quanh, cho đến một ngày nọ thái độ của xã hội đáp lại khiến họ phải trở thành con người câm lặng. Lần thứ nhất, họ không để tâm. Lần thứ hai, họ hơi sựng lại một chút nhưng vẫn cười xuề cho qua. Lần thứ ba, lần thứ tư và nhiều lần như thế nữa. Họ đã bị hụt hẫng quá nhiều nên dần sẽ sinh ra cảm giác đề phòng và e dè mỗi khi mở miệng. Cuối cùng họ quyết định không nói nữa. Không nói thì sẽ không bị người đời làm tổn thương.
Nhóm thứ ba là sự kết hợp giữa hai nhóm trên. Họ sinh ra là một người trầm tính nhưng đến một ngày kia họ nghĩ rằng mình nên thân thiện và hòa nhập với cộng động hơn. Họ cố gắng thay đổi, làm ngược với bản chất thật của mình để rồi nhận lại thái độ bạc bẽo từ những người xung quanh. Họ tổn thương, họ sụp đổ vì những nỗ lực đổi thay của mình. Cuối cùng họ ngày càng kiệm lời và bất cần hơn nữa.
So với nhóm thứ hai thì nhóm cuối cùng đáng thương hơn rất nhiều. Vì họ chấp nhận thay đổi và phải trải qua một quá trình tự nhắc nhở và rèn luyện bản thân thành một người dễ gần. Nhưng tất cả đều trở thành vô nghĩa.
Thế thì tại sao phải nói?
Cuối cùng thì cũng có ai quan tâm đâu.