(*) Trưởng bối: người lớn trong nhà, bậc phụ huynh, cha chú vv..
Dương Nghiễn không che dấu tầm mắt của mình, Phong Tiểu Tiểu cùng Trương tam đương nhiên đều thấy được.
Phong Tiểu Tiểu nhướng mi còn chưa kịp nói cái gì, Trương Tam đã nhăn mày, vỗ vỗ cánh tay Dương Nghiễn: “Bà cô già có gì đẹp mà nhìn, nếu ở thời trước, hơn ba mươi cũng đã đủ tuổi làm bà nội bà ngoại rồi.”
Dương Nghiễn “sách” một tiếng, không mở miệng nhắc nhở Trương Tam bản thân cô ta cũng đã hơn tuổi tổ tong của “bà cô già” kia vài bậc.
Phong Tiểu Tiểu lại không nghĩ Dương Nghiễn nhìn cô gái nào lâu là trúng tiếng sét ái tình, vì thế hỏi ngay mấu chốt: “Anh Hai biết người kia?”
“Ờ, em còn nhớ cô con gái chưa có chồng của ông chú quỉ kia không?” Dương Nghiễn nhìn về phía người phụ nữ đi xa, bóng lưng đã khuất khỏi cửa, vửa rồi Phong Tiểu Tiểu liếc qua một cái không chú ý đến ngũ quan cụ thể, giờ nhớ lại cũng chỉ có ấn tượng được vài nét thanh tú. Nhưng ông chú quỉ thì nhớ rõ, Dương Nghiễn vừa nhắc cô đã nghĩ ngay, không phải ông chú quỉ trung niên vì con gái lớn rồi mà chưa có chồng nên suýt biến thành lệ quỉ đó sao. Nghe nói bây giờ nhân vật tiểu Hắc quan tâm nhất là người này, mỗi đêm tuần phố đều phải kéo theo ông ta ra ngoài dạo một vòng với lí do “thả lỏng tâm tình”, ít nhiều gì cũng có thể hơi giảm chút lệ khí, mắt thấy ông chú quỉ gần như đã biến thành quỉ sai thứ hai ở phố Thành Hoàng, nghe nói quỉ duyên (người thì gọi nhân duyên, quỉ thì là quỉ duyên) còn không tệ.”
“Chính là cô ta?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc, nhìn về hướng cánh cửa đã khuất người, quay lại: “Cô ta còn chưa lấy chồng?!”
Dương Nghiễn lắc đầu, dẫn hai người hướng về phía thang máy, vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa rồi nhìn không tới mặt, khi cô ta xoay người anh mới nhận ra. Chỉ chớp nhoáng một cái nên đọc cũng không được nhiều lắm, có điều khẳng định vẫn chưa cưới, nhưng cũng đạt thành tâm nguyện trở thành tình nhân của người trong mộng.”
Phong Tiểu Tiểu bị nghẹn một cái….Được rồi, giờ thì tiểu Hắc có dẫn người đi dạo đến Bắc cực cũng vô dụng, tin tức này mà truyền tới phố Thành Hoàng, ông chú hoàn toàn có thể biểu diễn biến hình lệ quỉ tại chỗ cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Trương Tam nghe không hiểu đầu đuôi, mãnh liệt yêu cầu hai người chia xẻ, vì thế thảo luận tạm dừng, đoạn đường còn lại Phong Tiểu Tiểu giải thích tóm tắt cho Trương Tam về chuyện xưa không thể không kể của người cha lệ quỉ cùng cô con gái ế…
Kể xong cũng là lúc đến phòng VIP, đẩy cửa bước vào, nhìn thấy đầu tiên là bốn lão già một bàn mạt chược, trên sô pha bên cạnh còn hai người cầm bài tú lơ khơ. Trong phòng còn một đống cả trai lẫn gái, hoặc là đang ăn đồ ăn vặt, hoặc là xem TV, hoặc là ôm ipad hay điện thoại lên mạng….Dáng vẻ này không giống như tiệc nhà giàu, rõ ràng y chang tiệc về hươu của mấy lão già.
“Tiểu Tiểu đến?” Lão Dương vừa sờ bài vừa tranh thủ ngó qua, đắc ý dào dạt một bộ dáng kiêu ngạo “Quả nhiên là thích con trai ta” mà liếc Phong Tiểu Tiểu. Giống như đã hiểu rõ em gái này trước luôn miệng nói “chỉ là bạn bình thường với con trai” là khẩu thị tâm phi(**). Bày ra cái giá cha chồng tương lai cực kì khí thế lên tiếng: “Đã đến rồi thì vào chào người lớn trong này một tiếng, đừng để gặp nhau ở trên đường mà cũng không nhận ra, mất mặt.”
(**) Khẩu thị tâm phi: miệng nói vậy chứ thực lòng không phải vậy
Những người khác kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, vốn đang nghĩ chỉ là con cháu bình thường, vừa nghe như vậy, xem ra có ý khác?!
Phong Tiểu Tiểu cười hì hì đi đến, cũng không ngượng: “Được rồi, bạn của chú mà là những người dễ gặp được trên đường sao?! Thấy được trên TV hay báo là không tệ rồi.” Nói tới nói lui, vẫn ngẩng đầu cười chào hỏi: “Chào cô chú.”
Một lão lấy tay chọt chọt lão Dương: “Đứa bé này là con nhà ai đấy?”
“Không phải nhà ai.” Lão Dương cúi đầu xem bộ bài mới lấy được: “Nó là cô nhi, tự mở cái cửa hàng, tính ra cũng có vài phần bản lĩnh, là bạn tốt với tiểu Nghiễn nhà tôi.”
À, bạn tốt….Mấy người nhất thời đều một bộ biểu tình “đã hiểu”.
Ở trong này, chỉ cần đồng trang lứa thì đều là “bạn tốt” hết. Ai thành thật với ai còn chưa biết, nghe qua con bé này cũng không có lực cạnh tranh, nhưng chỉ với một cái tiệm nhỏ mà có thể trèo lên nhà họ Dương cũng không đơn giản.
Trương Tam vừa vào cửa là bắt đầu xoi mói mấy cô gái trẻ trong phòng, nhìn con bé này khóe mắt cao sẽ không phải thứ gì ngoan hiền, con bé kia dáng người khô quắt vừa nhìn là biết khó sinh đẻ, còn kia trang điểm dày cộp, đứa đó nói nhiều quá….Mà đã thấy mình còn không tự giác đến chào hỏi cũng là một cái tội.
Nói tóm lại, đối với đám ứng viên lão Dương muốn giới thiệu với con trai mình, Trương Tam không để vào mắt.
Trương Tam đang quan sát đám trẻ tuổi, mấy người thế hệ trước đang quan sát Trương Tam. Người mới nãy chọt lão Dương lại hỏi: “Còn đứa còn lại làm gì?”
Lão Dương bị hỏi cũng sửng sốt: “Này?” Đúng vậy, cô ta tới đây làm chi?! mình còn chưa kịp hỏi đâu.
Dưới vài cặp mắt nóng bỏng, Dương Nghiễn bình tĩnh mở miệng: “Đó là một trưởng bối.” quả thật đủ lớn để làm trưởng bối, trong sử sách ghi lại, lần đầu tiên Vân Hoa tiên tử xuất hiện là đang tán tỉnh một thư sinh họ Dương, trước đó thì không có ghi chép gì nên không thể đoán, nhưng tuổi tác mấy ngàn vẫn phải có, toàn bộ những người ở đây cộng lại cũng không đủ cái số lẻ của người ta.
Trương Tam nghe giải thích như thế đầu tiên là khó chịu, đang là mẹ chính qui giờ lại biến thành trưởng bối họ hàng nào đấy, quá khó chịu. Có điều sau nghĩ lại cũng cực đắc ý, con trai mình đúng là hiếu thuận, thân phận chuyển thế khó nói ra vậy mà vẫn không quên cung kính mình….Trưởng bối thì trưởng bối, dù sao con trai cao hứng là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, Trương Tam ưỡn ngực, quả nhiên bày ra tư thái của trưởng bối.
Lão Dương sửng sốt nửa phút mới nghẹn ra hai chữ— “Thối lắm!”
Thiếu chút nữa là lật cả bàn mạt chược, lão Dương giận thằng con bất hiếu: “Trưởng bối của mày sao tao chưa bao giờ gặp qua?! Nghĩ cha mày già nên hồ đồ rồi chắc!”
Dương Nghiễn liếc lão một mắt, chả thèm quan tâm cơn giận này, không chút hoang mang bổ sung: “Trưởng bối nhà mẹ.”
“….” Lão Dương nghẹn.
Nói tiếp, hắn thật đúng là không quá rõ về gia đình nhà vợ cả, lúc trước hai người kết hôn, nói chung là truyện cổ tích về một tiểu thư nhà giàu với một thằng nhãi nhà nghèo bỏ trốn theo tiếng gọi của tình yêu. Đương nhiên, tiểu thư nhà giàu này cũng không phải giàu có quá khoa trương, thằng nhãi nghèo cũng không nghèo đến mức không có quần mặc.
Nhạc phụ không muốn nhìn nhận lão Dương, lão Dương chưa bao giờ bước chân vào nhà nhạc phụ đương nhiên cũng không có cơ hội tìm hiểu tình huống của nhà vợ, sau này phát tài, người ta đã sớm ly hương thật nhiều năm, vợ có về một lần muốn cầu nhạc phụ tha thứ, khi trở lại thì tiếc nuối rưng rưng, nói là cha mẹ đã sớm qua đời….